Chương 120: Sự kiện nghe lén

Edit: tart_trung



một

chỗ vắng vẻ, sắc vàng nhạt và mây trắng giấu mình sau núi giả.

“Vân Lam tỷ tỷ, chúng ta đều ở chỗ này nấp

một

lúc lâu, sao quân chủ còn chưa tới?” Tử Lạc Vũ nhìn chằm chằm, phía trước

không

có xuất

hiện

bất kỳ vị quân chủ giống như thần tiên nào như lời Vân Lam Tông tỷ tỷ

nói.

Vân Lam

nhẹ

giọng cười, nha đầu nay

thật

nôn nóng, mới chờ

một

chút xíu

đã

cảm thấy

thật

lâu rồi?

“Mỗi ngày quân chủ cần xử lý rất nhiều việc,

không

thể tới đây sớm như vậy, nhưng mà, xem bây giờ hẳn là

không

tới nửa canh giờ quân chủ

sẽ

tới”.

Tử Lạc Vũ gật gật đầu, từ xưa đế vương vốn bận rộn,

một

quốc gia mới đổi chủ, có rất nhiều chính

sựcần xử lý, nhưng mà, nàng tò mò nhất, nếu quân chủ này mỗi ngày đều bận rộn như vậy, vì sao mỗi ngày giờ này đều phải tới chỗ này? CHỗ này cũng

không

có chút gì đặc biệt cả!

“Vân Lam tỷ tỷ…”

“Suỵt ~”

Vân Lam lấy ngón cái để thẳng

trên

môi, ánh mắt ý bảo Tử Lạc Vũ nhìn đằng trước.

Tử Lạc Vũ nhìn thấy chuyện này cũng hiểu được tại sao mỗi ngày quân chủ Nam Việt Quốc đều phải tới chỗ này.

trên

đường trang trí bởi lá xanh và cây cỏ mùa thu, hai tiểu mỹ nhân còn kiểu diễm hơn hoa

đang

chậm rãi bước

đi, bọn họ trông rất giống bộ dáng Tử Lạc Vũ khi mười

một

tuổi.

Hai thiếu nữ này hẳn là hai người đặc biệt giống nàng mà Vân Lam tỷ tỷ

đã

nói

đi? Nhưng mà, nàng

thật

sự

nghĩ

không

ra, vì sao quân chủ Nam Việt Quốc lại tìm mấy



nương tương tự nàng làm gì?

hắnta

không

sợ đắc tội mỹ nam Vương gia sao?

Hai tiểu mỹ nhân khó chịu đứng hai bên trái phải nhìn nhau, hơi có chút bộ dáng tranh giành tình nhân, xem ra bọn họ động tâm với vị quân chủ kia rồi?

Tử Lạc Vũ cảm thấy có chút buồn cười, hai tiểu mỹ nhân này đứng chung

một

chỗ giống như chị em sinh đôi vậy, lúc bọn họ nhìn đối phương có cmar thấy “đυ.ng mặt” hay

không?

Nàng cũng có cảm giác này đấy…

“Ngươi tuy rằng lớn lên giống ta, nhưng cũng

không

được quân chủ sủng ái như ta”. Tiểu



nương mặc váy Yên La xanh biếc, thậm chí ngay cả giọng

nói

cũng giống nàng tới mấy phần.

Hình dạng giống, giọng

nói

cũng giống, nếu Tử Lạc Vũ ngẫu nhiên gặp thiếu nữ này

không

chừng còn

thật

sự

cho rằng đó là muội muội thất lạc

đã

lâu của mình, nhưng nàng tới đây

đã

là hồ ly,

không

cò khả năng có muội muội thế này…

“Bảo muội muội, xem ra muội vẫn

không

hiểu



quân chủ, hẳn ngươi

không

biết, tối qua quân chủ tới phòng ta”. Thiếu nữ mặc váy lụa màu xanh biển chậm rãi

nói, mỗi chữ nàng ta đều cố ý chậm rãi thong thả nửa nhịp, khiến người nghe quan tâm tới quân chủ có cảm giác bị đè nén.

“Cái gì… quân chủ ngài…

không

thể nào… ngươi

nói

bậy!” Lâm Bảo bị kí©h thí©ɧ khiến giọng

nói

đột ngột thay đổi, bộ dáng như muốn đánh người.

Quân chủ

yêu

thương nàng ta nhất, cũng thích nàng ta nhất,

không

thể nào lại ở trong phòng Hạ Tuyết, nhất định là tiện nhân Hạ Tuyết kia muốn lừa gạt nàng ta, khiến nàng ta

không

dễ chịu.

“Có gì

không

thể chứ? Đêm qua quân chủ còn

một

mực gọi tên ta, Vũ Nhi, Vũ nhi, có bao nhiêu dịu dàng, Bảo nhi muội muội hẳn là chưa từng nghe thấy quân chủ gọi tên ngươi nha?” Vẻ mặt Hạ Tuyết và Tử Lạc Vũ có tám phần giống nhau, trong giọng

nói

cũng có chút đắc ý.

Ánh mắt Tử Lạc Vũ còn trầm hơn, nàng bỗng nhiên

không

muốn nghe những chuyện này, cũng

khôngmuốn gặp người quân chủ kia, nàng đại khái

đã

đoán được quân chủ là ai…

Khẽ chạm vào người Vân Lam, nàng dùng môi

nói: “Vân Lam tỷ tỷ, chúng ta

đi

thôi!”

Vân Lam hơi sửng sốt, quân chủ cũng sắp tới rồi, Tiểu Vũ

không

định nhìn sao?

“nói

bậy, ngươi

nói

bậy, ta mới

không

thèm tin ngươi”. Lâm Bảo che lỗ tai,

không

ngừng lắc đầu, bước chân lui về sau.

Hạ Tuyết còn muốn

nói

gì đó, nhưng bị

một

giọng

nói

đánh gãy.

“Bảo nhi, Vũ nhi, các ngươi

đang

nói

gì?”

Tử Lạc Vũ muốn lôi kéo Vân Lam chuẩn bị rời

đi

liền rụt người về, lúc này, chỉ sợ nàng có muốn cũng

không

thể

đi

được, mà giọng

nói

thanh đạm kia, Tử Lạc Vũ

không

thể quen thuộc hơn nữa.

không

cần nhìn nàng cũng biết đây là giọng của Úy Trì Nhạc.

hắn

cho người bắt những thiếu nữ này về, chính là muốn dùng bọn họ để bù lấy tiếc nuối

không

chiếm được nàng sao?

Hay là… Vì… giải độc Hợp HOan?

Hẳn là vì giải độc Hợp Hoan nhiều hơn

đi! Dù sao, lần trước nàng tổn thương

hắn

như vậy, nếu

hắn

còn tưởng niệm gì với nàng, đó hẳn là oán niệm.

Hai thiếu nữ nhìn quân chủ như tiên nhân được

một

màu vàng sáng bao lấy, cung

không

ầm ĩ nữa,

trêngương mặt tuyệt mỹ của bọn họ đều

hiện

lên nụ cười,

một

trái

một

phải

đi

tới bên cạnh Úy Trì Nhạc, giống như hai phi tử biết nghe lời vậy.

“Quân chủ, thϊếp vói Bảo nhi muội muội

nói

chuyện hôm nay ngài

sẽ

đàn ra mỹ cảnh nào? Thϊếp và Bảo nhi muội muội đều rất mong chờ”. Hạ Tuyết

yêu

kiều

nói.

Ánh mắt Úy Trì Nhạc đảo qua gương mặt

nhỏ

xinh đẹp của Hạ Tuyết, giọng

nói

của

hắn

cũng

ẩn

ẩnchút dịu dàng: “Vũ nhi muốn nghe cái gì?”

Đối mặt với ánh mắt ấm áp của quân chủ, gương mặt Hạ Tuyết đỏ ửng

một

mảnh, quân chủ

thật

dịu dàng nha.

“Vũ nhi muốn nghe tình cảnh có quân chủ trong đó”.

nói

xong nàng ta xấu hổ cúi đầu.

Ánh mắt Úy Trì Nhạc nhìn Hạ Tuyết giống như nhìn xuống vực sâu,

trên

gương mặt tuyệt mỹ như thần của

hắn

là vẻ bát phong bất động, ngay cả Tử Lạc Vũ cũng

không

đoán được

hắn

ta

đang

nghĩ gì trong đầu.

Gương mặt

yêu

nghiệt ~, sau khi Úy Trì Nhạc phá Hợp Hoan rồi, từ nay về sau nam nhân này hẳn là càng trở nên vô tình hơn, nữ tử đối với

hắn

cũng giống như công cụ hạ sinh đời sau mà thôi.

Từ xưa đế vương vô tình, tâm hồn

hắn

mang theo thiên hạ, giữa ngón tay là càn khôn, đánh từng nước cờ,

hắn

là tất cả dều là vì

sự

nghiệp thống nhất xưng bá. Quá khứ

hắn

có lẽ có mấy phần

thật

tình với nàng, nhưng so sánh với mỹ nam Vương gia, lại có được mấy phần

thật

tình chứ?

Yên lặng

một

lúc sau, giọng

nói

Úy Trì Nhạc nhàn nhạt như nước

nói

: “Được”.

một

chữ được này, thanh đạm tới khiến người ta

không

bắt được,

âm

cuối

nói

xong cũng giống như

không

còn gì lưu luyến, nếu

không

phải quân chủ

đi

tới chỗ cổ cầm nơi nghỉ mát, Lâm Bảo và Hạ Tuyết hẳn

sẽ

nghỉ rằng mới rồi chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi.

hắn

mặc long bào, Đằng Long lái tường vân (1) thêu ở phía trước càng khiến bá khí của

hắn

lộ

rõ, mỗi bên tay đều thêu tiểu long vươn móng vuốt sắc bén, lại giống như món đồ chơi trong tay ngọc của

hắn, Ngự Long tiên nhân.

(1) Đằng Long lái tường vân:

ngón tay đầy linh khí đặt

trên

dây đàn, ba dây đàn ở giữa khẽ động,

một

khúc nhạc quen thuộc truyền vào trong tai Tử Lạc Vũ.

Hình ảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, nàng giống như về lại hoàng cung Tây Sở Quốc, Úy Trì Nhạc mang nàng

đi

“Thánh thủy cung”, dạy nàng đánh đàn, chỉ là, trong thế giới đó, như chỉ có nàng và Úy Trì Nhạc hai người.

Tử Lạc Vũ biết đây là huyễn cảnh, mặc dù nàng có thể cảm nhận được “Úy Trì Nhạc” ôm nàng có mùi trúc nhàn nhạt, nhưng nàng cũng biết, đó là do bản thân tưởng tượng ra mà thôi, bởi vì nàng quá quen thuộc với Úy Trì Nhạc.

“Úy Trì Nhạc” dạy nàng đàn xng, cung

không

làm ra những chuyện như thế này mà

hắn

nắm gương mặt

nhỏ

của nàng quay lại, nhìn nàng

thật

sâu, loại ánh mắt này khiến nàng cảm thấy

không

nói

ra lời, tin thần tổn thương, lại có chút dày vò.

Tử Lạc Vũ bị

hắn

nhìn tới sợ, muốn đưa tay đẩy

hắn

ra, lúc này nàng mới phát

hiện

mình

không

thể động đậy, Tử Lạc Vũ nhíu mày, nàng chẳng qua chỉ là bất cẩn mà bị cuốn vào huyễn cảnh mà thôi, thủ khúc này là

hắn

ta dùng để khống chế hai thiếu nữ kia thôi!

Dm! Úy Trì Nhạc, tên

yêu

nghiệt nhà ngươi lại hại người nặng như vậy, ngươi dùng phương thức này khống chế tâm hồn hai thiếu nữ đó, khiến bọn họ cả đời cũng chỉ biết khăng khăng

một

mực với ngươi, nhưng, cái này dù sao cũng đều là ảo…

Thân thể Tử Lạc Vũ

không

thể động, nàng liền an tĩnh nhìn “Úy Trì Nhạc”, sau nửa ngày thâm tình,

hắnta chậm rãi cúi đầu, muốn hôn môi nàng… Tử Lạc Vũ gật mình, cho dù là huyễn cảnh, nàng cũng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực

trên

người

hắn, cái này…

thật

khiến nàng

không

thể tiếp nhận được.

Lúc

hắn

muốn hôn xuống, Tử Lạc Vũ cắn môi, nghiêng người, ngược lại nhờ vậy mà thoát ra khỏi huyễn cảnh, còn thân thể nàng lại ngã lệch qua

một

bên.

Phốc đông

một

tiếng, nàng ngã xuống đất, may là, còn ngã

trên

mặt đất,

không

động vào núi giả, nếu

không

thì

chính là cảnh đầu rơi máu chảy rồi.

Giờ phút này, tiếng đàn trong tay Úy Trì Nhạc cũng dừng lại, giọng

nói

lạnh băng của

hắn

quát lên: “Ai?”

Lâm Bảo và Hạ Tuyết cũng từ trong huyễn cảnh tỉnh táo lại,

trên

mặt hai người đều đỏ như quả táo chín, hô hấp có chút gấp gáp, vừa rồi, quân chủ suýt nữa

đã… hôn bọn họ.

Vân Lam lo lắng nhìn thoáng qua Tử Lạc Vũ, trấn định

đi

ra khỏi giả sơn.

Nàng

đi

vào trong đình nghỉ mát, phúc thân hành lễ: “Vân Lam tham kiến quân chủ”.

Úy Trì Nhạc nhìn thấy người tới là Vân Lam, hàn ý

trên

mặt mới tản

đi, lại khôi phục vẻ nho nhã ấm áp.

“Vân Lam công chúa

không

cần đa lễ, ngồi

đi!”

“Tạ quân chủ”. Vân Lam

nói

xong liền ngồi ở

một

bên băng đá.

Lâm Bảo và Hạ Tuyết nhìn thấy Vân Lam công chúa, trong lòng liền

không

quá thoải mái, nguyên nhân chỉ có

một, công chúa này căn bản chẳng có nửa điểm liên quan tới quân chủ, bởi vì Trần đại tướng quân đầu nhập dưới trướng quân chủ, giúp quân chủ thu phục giang sơn Nam Việt Quốc, nàng ta mới vì thế có được phong hào Vân Lam công chúa.

Nghe

nói

Vân Lam công chúa này trước kia thấp hèn, đều là bị hai tên hoàng tử kia làm chuyện cẩu thả, bây giờ lại còn có mặt mũi xuất

hiện

trước mặt quân chủ, chỉ bằng nàng ta cũng muốn câu dẫn quân chủ tướng mạo như tiên sao?

Đê tiện chính là đê tiện, thiếu nam nhân liền

không

sống được…

“Vì sao trốn sau giả sơn?” Úy Trì Nhạc hỏi.

Vân Lam lấy lại bình tĩnh, đè xuống bối rối trong lòng, giọng

nói

bình bình: “Vân Lam ngu dốt, từ đầu tới cuối

không

lĩnh ngộ được việc luyện đàn, cho nên trốn sau giả sơn nghe tiếng đàn của quân chủ’.

Lâm Bảo và Hạ Tuyết

nhẹ

giật giật khóe môi trào phúng, tiện nhân có tư cách gì xưng là công chúa? Ngu xuẩn như lừa.

Ánh mắt Úy Trì Nhạc nhìn về phía giả sơn, lại chuyển tới

trên

mặt Vân Lam, giọng

nói

thanh nhã; “Sau giả sơn còn người nào?”

Trong lòng Vân Lam cả kinh, quân chủ

hắn… Có phải

đã

phát

hiện

ra gì

không? Sau đó nàng lại tự an ủi mình, có lẽ là

không

đâu… Lúc này, chỉ cần nàng hơi bối rối

thì

sẽ

hại Tiểu Vũ…

không, ngàn vạn lần nàng

không

thể để Tiểu Vũ lộ mặt trước mặt quân chủ.

“không

có”. Vân Lam trấn định

nói.

Đôi mắt như ánh trắng của Úy Trì Nhạc trầm xuống, ánh mắt

hắn

nhìn đầu ngón tay đặt

trên

đàn, giọng

nói

thanh lãnh khiến người nghe dựng thẳng tóc: “Trẫm

không

thích có người

nói

láo, tốt nhất Vân Lam suy nghĩ kỹ càng lại

nói”.

Vân Lam lau

đi

mồ hôi trong lòng bàn tay, xem ra, quân chủ vẫn là

đã

phát

hiện

gì đó, càng như vậy nàng càng

không

thể giao Tiểu Vũ ra.

“không

có…” Chữ còn chưa

nói

hết ra miệng, từ sau núi giả

đã

truyền tới giọng

nói

của Tử Lạc Vũ.

“Vân Lam tỷ tỷ”.

Tính cách của

yêu

nghiệt cũng

không

hòa nhã như bề ngoài của

hắn, Vân Lam

nói

câu

không

có này, chỉ sợ

sẽ

chọc giận

hắn

ta.

Cho dù nàng bị

yêu

nghiệt nhận ra cũng chẳng sao, mỹ nam Vương gia

đã

mang nàng tới hoàng cung Nam Việt Quốc, tất nhiên

sẽ

không

để nàng chịu chút thương tổn nàng, cho dù

yêu

nghiệt muốn bắt nàng cũng phải ước lượng nặng

nhẹ.

Tử Lạc Vũ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bước nhanh

đi

vào đình nghỉ, ngăn trước người Vân Lam.

Úy Trì Nhạc nghe được giọng

nói

của nàng, thân thể cứng ngắc

không

động đậy, cho tới khi thấy bóng dáng màu vàng nhạt

đi

ra khỏi giả sơn,

hắn

kinh ngạc, thiếu nữ trước mắt ước chừng mười bảy tuổi, mày như phượng, má phấn như đào, đôi môi hoa

anh

đào đẹp tới

không

tin được.

Trưởng thành, bé cưng trưởng thành rồi, gương mặt

nhỏ

nảy nở,

thật

đúng là như

hắn

đã

nghĩ, tuyệt mỹ động lòng người, quấn lấy tâm trí.

Dung nhanh vân đạm phong khinh của Úy Trì Nhạc có chút

không

bình tĩnh, đầu ngón tay

hắn

có chút rung động, còn có chút tức giận khi bản thân nhìn thấy nàng vẫn có loại phản ứng này, hai tay

hắn

nắm thành quyền, dùng sức nện

trên

cổ cầm.

Oanh

một

tiếng, cổ cầm đứt làm hai, từng dây đàn đều đứt.

“Ai cho phép ngươi nghe lén trẫm đánh đàn”. Đây là lần đầu

hắn

dùng giọng

nói

tức giận như vậy

nóichuyện với nàng, sao nàng lại còn muốn xuất

hiện

trước mặt

hắn

chứ? Làm tổn thương

hắn

như vậy, nàng dựa vào cái gì còn dám điềm nhiên xuất

hiện

trước mặt

hắn?

Lâm Bảo và Hạ Tuyết mới vừa nhìn thấy Tử Lạc Vũ trong lòng liền vô cùng lo lắng, các loại lo lắng này đều vòng quanh trong đầu bọn họ, là vì nữ tử này còn giống thiếu nữ trong bức họa hơn cả bọn họ, bọn họ lo Quân chủ

sẽ

dời tầm mắt để ý tới nàng.

Nhưng nhìn tháy quân chủ nổi trận lôi đình với nữ tử kia, Lâm Bảo và Hạ Tuyết giật mình run rẩy, nhưng trong lòng cũng như bỏ được tảng đá, quân chủ bình thường đối với mọi người đều ôn hòa, nhất định là

không

chào đón nữ tử kia, vì vậy mới tức giận, cũng khó trách, thiếu nữ này mặc dày vô sỉ nghe lén quân chủ đánh đàn, đúng là

không

còn mặt mũi.

Khó trách nàng ta lại gọi Vân Lam là tỷ tỷ, người mặt dày vô sỉ cũng chỉ có thể trở thành tỷ muội với đê tiện thôi.

Tử Lạc Vũ bị câu hét

âm

trầm này của Úy Trì Nhạc khiến mặt lúc trắng lúc xanh.

“NGhe lén? Ngươi

nói

nhảm à”. Tử Lạc Vũ hừ lạnh.

“Làm càn, ngươi dám nhục mạ quân chủ”. Lâm Bảo vốn

không

vừa mắt Tử Lạc Vũ, bây giờ lại nghe nàng cả gan làm loạn, càng

không

thể chịu được.

Tử Lạc Vũ liếc nhìn Lâm Bảo

đang

tức giận, nàng lười dông dài với nàng ta.

“Vân Lam tỷ tỷ, chúng ta

đi

thôi!”

Vân Lam bị Tử Lạc Vũ kéo

đi,

một

giọng

nói

tức giận lại truyền tới.

“Vân Lam công chúa, ngươi có biết tội

không?”

Vân Lam sợ hãi đẩy tay Tử Lạc Vũ ra, quỳ phịch lên mặt đất: “Quân chủ, là Vân Lam sai, Tiểu Vũ là bị Vân Lam cứng rắn kéo qua nghe quân chủ đánh đàn, quân chủ muốn phạt, liền phạt mình Vân Lam thôi! Tiểu Vũ vô tội!”

Hạ Tuyết nghe Vân Lam công chúa gọi thiếu nữ kia là Tiểu Vũ, trong lòng vô cùng

không

thoái mái, nàng ta mới là Tiểu Vũ, thiếu nữ kia ngay cả xách giày cho nàng ta cũng

không

xứng.

“Ta

nói, Vân Lam công chúa ngươi có phải có tâm tư gì

không

nên có với quân chủ

không? Cho nên mới chột dạ, lôi kéo muội muội tới đây nghe lén quân chủ đánh đàn”. Hạ Tuyết châm chọc, nàng ta

nói

như vậy chính alf để quân chủ chán ghét tiện nhân này cùng với muội muội của nàng ta.

một

nữ nhân bị hai hoàng tử thượng qua, còn

không

biết liêm sỉ muốn câu dẫn quân chủ, hành vi buồn nôn như vậy nhất định

sẽ

khiến quân chủ cảm thấy chán ghét, vì thế cũng chán ghét muội muội nàng ta.

“Vân Lam công chúa, ngươi thành thế nào rồi hả? Tàn hoa bại liễu như ngươi cũng xứng với quân chủ sao?ĐÚng là

không

biết liêm sỉ”. Lâm Bảo cũng phụ họa, trong mắt đầy ý xem thường.

“Ta

không

có, ta

không

có”. Vân Lam có chút thất thần lắc đầu, ký ức đau đớn bị người ta xé mở, nàng khó chịu như muốn ngạt thở.

Có vài nữ nhân, tuy tuổi còn

nhỏ, nhưng đúng là rất độc, sắc mặt Tử Lạc Vũ trầm xuống như bắn ra

một

đạo hàn quang, nàng tiến lên, giơ tay đánh tới cái miệng ác độc của Lâm Bảo kia.

Úy Trì Nhạc bắt lấy tay nàng giữa

không

trung, nhin nàng

nói

“không

cho phép đánh ái phi của trẫm”.

Sắc mặt Tử Lạc Vũ đột nhiên biến lạnh, lạnh giọng

nói: “Buông tay”.

Úy Trì Nhạc nắm lấy tay nàng bao lấy trong tay

hắn, mặt

không

đổi sắc

nói: “không

thả”.

Tử Lạc Vũ tức giận, đá chân muốn công kích

hắn, thân thể Úy Trì Nhạc hơi nghiêng, né tránh công kích của nàng, tay nắm lấy tay nàng cũng

không

buông ra.

Tay phải bị bắt lấy, tay trái của Tử Lạc Vũ vung lên, muốn đánh lên người Úy Trì Nhạc.

“Tiểu Vũ, muội mau dừng tay, mau dừng tay”. Vân Lam nhìn thấy Tử Lạc Vũ muốn bênh vực nàng liền động tay lên ngươi quân chủ, trong lòng bắt đầu gấp gáp.

“Mẹ nó, thả ta ra”. Tử Lạc Vũ bị Úy Trì Nhạc giữ hai tay ra sau lưng, tức giận kêu lên.

Úy Trì Nhạc giữ nàng tên cột gỗ chống đỡ

trên

đình nghỉ, tay

hắn

bóp lấy gương mặt

nhỏ

nhắn của nàng, nụ cười lạnh giữ lấy lửa giận: “Đây là hoàng cung của trẫm,

không

phải Đông Phong Quốc, càng

không

phải chỗ ngươi muốn làm gì

thì

làm”.

“Úy Trì Nhạc”. Tử Lạc Vũ nghiến răng nghiến lợi

nói.

yêu

nghiệt này trở mặt làm bộ

không

quen biết

thật

đúng là vô địch thiên hạ,

đã

chán ghét nàng như vậy lại tới gần nàng làm gì? Tử Lạc Vũ có chút

không

thích ứng được việc

hắn

cơ hồ muốn dán sát vào người nàng.

Lâm Bảo và Hạ Tuyết có chút khó tin nhìn quân chủ và Tử Lạc Vũ chặt chẽ dính vào nhau, trong lòng đột nhiên

không

thoải mái, hận ý với Tử Lạc Vũ cũng sâu hơn.

“Đúng là nữ tử cuồng vọng, dám can đảm gọi cả họ tên trẫm, ngươi

thật

cho rằng trẫm

không

dám làm gì ngươi”. Úy Trì Nhạc

nói.

Tử Lạc Vũ cười lạn: “Ngươi

thật

không

dám làm gì ta, cũng đừng quên, ta là người Đông Phong Quốc, tới đây tham dự quốc yến, cũng

không

phải người để ngươi có thể tùy tiện xử trí”.

“CÒn nữa, Úy Trì Nhạc, hôm nay ta muốn đánh ái phi của ngươi

thì

sao? Miệng độc như vậy chính là thiếu dạy dỗ”.

Ngón tay Úy Trì Nhạc nâng cằm nàng lên, gương mặt phong hoa tuyết nguyệt

thật

gần với gương mặt

nhỏ

của nàng, lạnh giọng

nói: “Ái phi của trẫm, trẫm cũng nỡ đánh

một

chút, há lại cho ngươi ngang ngược làm càn? Miệng các nàn độc cũng tốt, thủ đoạn tàn nhẫn cũng được, trẫm sủng ái, nuông chiều, ai dám động tới các nàng

một

chút chứ?”

Lâm Bảo và Hạ Tuyết giống như nở hoa trong lòng, quân chủ đối với bọn họ

thật

tốt, sau này, bọn họ coi như cùng với tiện nhân Vân Lam kia chẳng có bất kỳ quan hệ nào.

Ý tứ của hán là ái phi của

hắn

có thể tùy ý làm bậy trong cung?

hắn

dung túng bọn họ? Vậy có phải chính là muốn

nói

với bọn họ, cho dù bọn họ tra tấn Vân Lam,

hắn

cũng

sẽ

dung túng đúng

không?

nói

cách khác, hôm nay nàng làm nhục bọn họ, tương lại mọi thù hận đều do Vân Lam gánh cho nàng?

Trong đầu Tử Lạc Vũ tối đen, trong lòng có chút nhụt chí, Úy Trì Nhạc giỏi về bố cục, cho hai thiếu nữ kia chỗ dựa lớn nhất, nàng sao có thể dựa vào tính tình của mình mà xử lý chuyện này?

“Ta

không

đánh bọn họ, ngươi thả ta ra”. Tử Lạc Vũ rũ mắt

nói.

Úy Trì Nhạc buông tay ra, thân thể cũng

không

buông nàng ra, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của nàng.

“Còn

không

buông ra?” Tử Lạc Vũ có chút tức giận hành vi của nam nhân này, nàng

đã

thỏa hiệp rồi,

hắn

còn muốn hùng hổ dọa người sao?

Ánh mắt đen thâm trầm của Úy Trì Nhạc rời khỏi gương mặt

nhỏ

nhắn của nàng, hừ lạnh

một

tiếng, thả nàng ra.

Tử Lạc Vũ xoa bóp cổ tay bị

hắn

bóp đau, kéo Vân Lam quỳ

trên

mặt đất.

“Vân Lam tỷ tỷ, chúng ta

đi

thôi!”

Vân Lam đẩy tay Tử Lạc Vũ, lắc lắc đầu với nàng: “Tiểu Vũ, tỷ tỷ

không

sao, muội về trước

đi”.

Lâm Bảo và Hạ Tuyết cậy có chỗ dựa là quân chủ, cũng càng thêm

không

coi Vân Lam công chúa và Tử Lạc Vũ ra gì.

“Tiện nhân chính là tiện nhân, muội muội ngươi bảo ngươi về, còn

không

mau về, còn muốn ở chỗ này câu dẫn quân chủ”. Hạ Tuyết lạnh lùng quát lên.

“Mây tiện nhân, da^ʍ phụ hạ lưu, với thân thể tàn hoa bại liễu của ngươi cũng xứng để câu dẫn quân chủ sao?” Lâm Bảo mắng.

Vân Lam cắn môi, gương mặt tái nhợt giống như giấy trắng, nước mắt lăn trong hốc mắt, nàng ấy chịu đựng

không

để nó rơi xuống.

“Quân chủ, Vân Lam tự biết mình là tàn hoa bại liễu, tuyệt đối

không

có nửa phần tâm tư

không

nên có với ngài, thiên địa chứng giám”.

Úy Trì Nhạc

không

nói

gì, lạnh lùng đứng

một

bên, giống như xem chuyện với người ngoài, mắt lạnh nhìn những nữ nhân này tranh đấu với nhau.

Trong trận chiến mồm mép này, Vân Lam là bên bị động, cũng là bên bị khi dễ.

Tay Tử Lạc Vũ siết chặt thành nắm đấm, rất muốn đánh

một

quyền vào mặt hai thiếu nữ kia, nhưng nàng biết, nàng

không

thể…

“không

dám có nửa phần tâm tư với quân chủ lại đến nghe lén quân chủ đánh đàn sao? Đúng là người

không

biết vô sỉ!” Hạ Tuyết

nói.

“Đồ đĩ chính là đồ đĩ,

một

thân phận công chúa còn

không

thỏa mãn được nàng, còn vọng tưởng muốn bò lên vị trí phi tử sao?” Lâm Bảo

nói.

“Tiểu Vũ, muội về trước

đi,

không

nên ở chỗ này”. Sắc mặt Vân Lam trắng bệch đẩy Tử Lạc Vũ

đi, nàng sợ Tiểu Vũ lại làm ra chuyện gì xúc động.

Tử Lạc Vũ trầm mặc, nhìn nữ nhân

đang

quỳ

trên

mặt đất làm ra biểu tình thỉnh cầu với nàng, trong lòng tê rần, nữ nhân này, lúc nào cũng suy nghĩ vì người khác, tới lúc nào nàng ấy mới có thể suy nghĩ cho bản thân

một

chút? Nàng

không

phải Tiểu Điệp, sao có thể để Vân Lam ở lại nơi này để hai thiếu nữ độc ác kia hành hạ chứ?

Bước chân Tiểu Vũ chuyển động, nàng

đi

tới bên cạnh Úy Trì Nhạc, giọng

nói

mềm mại: “Trì Nhạc, ta biết trước kia ta

không

đúng, ngươi có gì tức giận cứ nhắm vào ta, nhưng có thể buông tha cho Vân Lam

không?”

Tính nết của

yêu

nghiệt căn bản

không

phải là người

sẽ

làm khó nữ nhân,

hắn

làm như vậy đơn giản chỉ là muốn nàng khó xử, khiến nàng cúi đầu.

Được, đây là nàng thiếu

hắn, cúi đầu mà thôi, cũng

không

có gì lớn.

Úy Trì Nhạc chuyển hướng qua Tử Lạc Vũ, môi mỏng cong lên thành nụ cười châm chọc: “Ngươi

khôngkhỏi cũng quá đề cao mình rồi, thả hay

không

thả Vân Lam, còn phải nhìn ý tử hai ái phi của trẫm”.

Tâm Tử Lạc Vũ lạnh

một

nữa,

yêu

nghiệt cứ thế mang thù với nàng?

một

chút chỗ trống cũng

khôngcho.

Lâm Bảo và Hạ Tuyết vui mừng trong lòng, khí thế càng dâng cao.

“Mới nãy

không

phải ngươi muốn đánh ta sao? Bây giờ, ngươi qua đây cho ta tát ngươi mười cái, ta

sẽsuy nghĩ xem có buông tha cho Vân Lam

không?” Lâm Bảo ngang ngược càn rỡ

nói.

Úy Trì Nhạc quét mắt nhìn qua Lâm Bảo, trong đôi mắt đen là

một

cỗ sát khí, lúc Lâm Bảo nhìn

hắn,

hắn

lại che dấu rất kỹ, giống như đây chẳng qua chỉ là

một

cái nhìn thoáng qua.

Đời này Tử Lạc Vũ còn chưa từng bị người ta đánh cái nào, đương nhiên càng nghe được ý tứ trong lời của Lâm Bảo, tay nàng run rẩy, thiếu chút nữa là đập tới cái miệng của Lâm Bảo.

Lâm Bảo thấy Tử Lạc Vũ thờ ơ, liền tiến lên, tay đánh về hướng Tử Lạc Vũ, nàng siết chặt tay, nhịn xuống ham muốn bẻ gãy tay Lâm Bảo, yên lặng đứng đó

không

động đậy.

Lúc tay Lâm Bảo muốn đánh tới

trên

mạt nàng, Vân Lam ngăn trước mặt Tử Lạc Vũ, mặt nàng ấy bị năm đánh tới

trên

mặt

hiện



vết của bàn tay.

Sắc mặt Úy Trì Nhạc lạnh giống như bảo kiếm nhiễm sát khí, nếu

không

phải Vân Lam tiến lên,

hắn

chỉ sợ

đã

không

khống chế nỗi mà phế

đi

tay của Lâm Bảo.

“Vân Lam tỷ tỷ”. Tử Lạc Vũ ôm Vân Lam, thấy dấu đỏ

trên

mặt nàng ấy cùng với máu tươi bên khóe môi, toàn thân nàng bốc lên lửa giận.

“Vân tiện nhân, ngươi còn dám cản trước mặt nàng ta? Ngay cả ngươi ta cũng đánh”. Tính tình Lâm Bảo vốn nóng nảy, thấy Vân Lam ngăn trước mặt Tử Lạc Vũ, nàng ta tức giận giơ tay lên.

Tử Lạc Vũ bắt lấy cổ tay Lâm Bảo, đập xuống,

một

bàn tay khác

không

chút lưu tình đánh lên mặt Lâm Bảo.

Bốp

một

tiếng, thanh thúy vang dội, Lâm Bảo

không

tin được trừng to hai mắt, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

“Quân chủ, nàng đánh thϊếp”.

nói

xong liền ríu ríu khóc lên.

Úy Trì Nhạc chậm rãi

đi

tới, nhìn qua vết máu

trên

khóe môi Lâm Bảo, ánh mắt lại chuyển lên người Tử Lạc Vũ: “Ngươi dám đánh ái phi của trẫm?”

Vẻ mặt Tử Lạc Vũ

không

thay đổi nhìn Úy Trì Nhạc,

một

bộ dáng lão tử đánh

thì

sao, ngươi muốn làm gì.

Vân Lam gấp gáp, nàng ấy vừa mới chuẩn bị mở miệng ôm tất cả trách nhiệm lên người mình,

mộtgiọng

nói

lạnh lẽo đầy ý đe dọa truyền tới.

“Bản Vương phi đánh

thì

đã

sao?”

Đám người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy

một

nam nhân tuấn mỹ như thiên thần

đi

tới,

một

thân huyền bào lay động theo gió, toàn thân tản ra khí thế cường đại,

một

câu này của

hắn, lại khiến người ta

không

dám phản bác nửa câu.

Tiêu Diệc Nhiên

đi

tới bên cạnh Tử Lạc Vũ,

không

nhìn gương mặt lạnh lẽo của Úy Trì Nhạc,

hắn

đưa tay ôm nàng vào trong lòng.

“Vũ nhi, ta tới chậm, để nàng chịu ủy khuất”. Tiêu Diệc Nhiên dịu dàng

nói

xong, liền cúi đầu hôn lên trán nàng

một

cái, cũng

không

để ý tình huống có đúng hay

không, đại khái là

hắn

chẳng quan tâm ánh nhìn của mọi người.

“Diệc Nhiên”. Tử Lạc Vũ đưa tay ôm cổ

hắn, hốc mắt có chút ướt, hẳn là vừa rồi kiềm chế quá lâu, lúc này có mỹ nam Vương gia ở bên cạnh, nàng đột nhiên cảm thấy chuyện gì cũng đơn giản.

“NGoan,

không

sao”. Tiêu Diệc Nhiên ôm chặt nàng vào lòng, tư thế bảo hộ rất



ràng.

Lâm Bảo và Hạ Tuyết lần đầu nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên có chút

không

dời mắt được, quá hoàn mỹ, so với quân chủ là long trugn chi phượng mà cũng chẳng kém chút nào, nếu

nói

quân chủ là nho tiên nguyệt thần

trên

trời, vậy nam tử này chính là chiến thần lạnh như băng phách, toàn thân

hắn

tản mát khí tức

không

cho người khác được phép lại gần, mỗi lần

hắn

bước

đi

lại giống như đạp nát

một

tảng đá xanh, bá khí khiến người ta

không

dám nhìn thẳng.

Nhưng các nàng

không

nghĩ rằng,

một

nam nhiên hiển lộ bá khí của bản thân, lại đối xử với

một

nữ tử dịu dàng như nước, giống như đem nữ tử kia trở thành bảo bối.

Lúc Lâm Bảo và Hạ Tuyết nhìn thấy nam tử lạnh như băng cúi đầu hôn Tử Lạc Vũ, bọn họ xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt cũng trở nên ghen ghét, mặc dù quân chủ đối với bọn họ rất tốt, nhưng cũng chưa từng làm những hành động thân mật này với họ.

Tay Úy Trì Nhạc nắm chặt, vừa rồi

hắn

ta mới nghe thấy gì? Là ảo giác của

hắn

ta sao?

Nàng vậy mà gọi Tiêu Diệc Nhiên là Diệc Nhiên?

Trước kia nàng gọi Tiêu Diệc Nhiên là phụ thân, tại sao bây giờ lại gọi như vậy? Có phải

đã

có chuyện gì xảy ra mà

hắn

ta

không

biết

không?

Nhìn thấy bọn họ ôm nhau, động tác nàng ỷ lại Tiêu Diệc Nhiên, vẻ đau xót

hiện

lên trong mắt Úy Trì Nhạc, nếu

đã

muốn cắt đứt chấp niệm với nàng, cảm xúc của

hắn

ta

không

nên bị nàng dẫn dắt.

“Úy Trì Nhạc, bản vương cho ngươi mấy phần tình mọn, tới Nam Việt Quốc tham gia quốc yến,

khôngphải để bản Vương phi tới đây nhận tức giận”. mặt Tiêu Diệc Nhiên lạnh lùng,

một

câu

nói

ra liền đem quyền sỡ hữu Tiểu vũ của

hắn

nói

ra, cùng với vị trí của nàng

nói

ra trước mặt Úy Trì Nhạc và mọi người ở đây, đây cũng là cảnh cáo Úy Trì Nhạc, đừng đối với Tiểu Vũ của

hắn

có bất kỳ ý nghĩ

không

nên có nào.

Úy Trì Nhạc sao lại nghe

không

hiểu ý tứ của Tiêu Diệc Nhiên? Còn câu Vương phi kia nữa, Vũ nhi

khôngphản bác, vậy

nói



ràng nàng chuẩn bị gả cho Tiêu Diệc Nhiên rồi!

Ha ha! Hành vi này của Tiêu Diệc Nhiên

thật

sự

khiến mọi người

không

nghĩ tới.

Dưỡng nữ thành phi, vậy mà

hắn

cũng làm ra được.

“Ý của Nhϊếp chính Vương là, ái phi của trẫm là đáng bị khinh bỉ, đáng bị đánh sao?”

“ĐÚng là đáng đời”. Tiêu Diệc Nhiên

không

khách khí nios.

một

câu này khiến Úy Trì Nhạc ngậm miệng nửa ngày

không

nói

ra lời, lần này

hắn

ta mời Hoàng thượng Đông Phong Quốc và Nhϊếp chính Vương tới tham gia quốc yến, đơn giản là muốn để mấy tên hoàng tử của Đông Phong Quốc ở lại hòng cung minh thương ám đấu, thi triển quyền cước, khiến cả nước chấn động đại loạn.

Lúc này đối xử cứng rắn với Tiêu Diệc Nhiên tuyệt

không

phải cử chỉ sáng suốt, hơn nữa,

hắn

ta cũng thấy Lâm Bảo bị đánh là đáng đời.

Vân Lam biết được thân phận của Tử Lạc Vũ, lo lắng cũng tan hết, nàng ấy lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, mỹ nam tử tuấn mỹ này đối với Tiểu Vũ

thật

tốt, Tiểu Vũ có thể được

hắn

sủng ái cả đời nhất định

sẽ

rất hạnh phúc.

Có Tiêu Diệc Nhiên tham dự, chuyện Tử Lạc Vũ đánh ái phi của quân chủ cũng

không

thể làm gì được nữa.

Lâm Bảo lấy tay che

một

bên mặt sưng đỏ, ủy khuất đứng bên cạnh Úy Trì Nhạc, nàng hi vọng quân chủ cũng có thể giống như Nhϊếp chính Vương Đông Phong Quốc đối xử với Vương phi của

hắn

vậy, ôm nàng

một

cái, cũng hôn nàng

một

cái.

“Quân chủ”. Miệng

nhỏ

của nàng ta mấp máy.

Úy Trì Nhạc thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nhìn Lâm Bảo,

nói: “Chuyện gì?”

Nước mắt Lâm Bảo lập tức rơi xuốn, điềm đạm đáng

yêu

nói: “Mặt thϊếp đau quá”.

“TÌm ngự y khám

một

chút

đi”. Úy Trì Nhạc

nói

xong liền cất bước ra khỏi đình nghĩ mát.

Long bào màu vàng sáng tản ra khí chất uy nghiêm nắm giữ thiên hạ, nhưng bóng lưng

hắn

lại khiến người ta cảm thấy



độc thanh lãnh.

Tay

nhỏ

của Tử Lạc Vũ được tay lớn của Tiêu Diệc Nhiên nắm lấy, như

một

đôi tình nhân

đi

về phái trước.

Mặt Vân Lam đỏ lên, từ trước tới giờ nàng chưa từng gặp qua

một

nam tử nào giống như Nhϊếp chính Vương Đông Phong Quốc vậy, cứ vậy nắm tay

một

nữ tử tiến bước, cho dù là nam nữ kết thành phu thê cũng

sẽ

không

nắm tay thân mật ơ bên ngoài, bởi vì hành động này

sẽ

bị mọi người chê cười, nhưng mà, đổi lại là nam tử trước mắt này, dường như

không

ai dám cười nhạo

hắn, chỉ cần

một

ánh mắt lạnh băng của

hắn

cũng đủ khiến mọi người sợ hãi.

“Diệc Nhiên, chàng

nói

hai thiếu nữ kia độc ác như vậy, Vân Lam tỷ tỷ phải làm sao?” Tử Lạc Vũ vẫn rất lo lắng hai ái phi của Úy Trì Nhạc

sẽ

gây khó dễ Vân Lam.

“Trực tiếp gϊếŧ hai ái phi của Úy Trì Nhạc”. Tiêu Diệc Nhiên dứt khoát trả lời.

Bước chân của Tử Lạc Vũ dừng lại, mỹ nam Vương gia

thật

là bạo lực! Gϊếŧ người là biện pháp tốt soa? Tốt

thật! Nếu gϊếŧ người có thể giải quyết mọi việc

thì

có chút

không

đáng tin cậy…

“Như vậy

không

tốt đâu? Trì Nhạc…” Tử Lạc Vũ nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên dùng ánh mắt lạnh lungfn hìn nàng, lập tức thay đổi giọng điệu: “Úy Trì Nhạc nhất định

sẽ

không

từ bỏ ý đồ của

hắn”.

Tiêu Diệc Nhiên hài lòng htu hồi ánh mắt, quay người

nói: “Vũ nhi, hoàng cung chính là chỗ ăn thịt người, muốn tồn tại, phải hung ác hơn người khác, có điều, nàng ở dưới cánh chim của ta, tất nhiên có thể tùy tâm sở dục làm chuyện nàng muốn, nhưng Vân Lam

thì

sao, nếu nàng ta

không

thể biến thành độc ác, cho dù hôm nay nàng cứu được nàng ta, còn sau này, nàng ta vẫn

sẽ

bị người khác ám toán”.

Vân Lam nghe xong

thì

khẽ giật mình. ĐÚng vậy! Những năm gần đây nàng ấy

ẩn

nhẫn khắp nơi, chưa hề nghĩ tới phản kích, bị khi dễ cũng đều nuốt trong bụng, cuối cùng, ngược lại người khác càng ức hϊếp nàng ấy, đây chính là kết quả của hèn yếu.

“Vân Lam tỷ tỷ là

một

nữ tử yếu đuối, tay chói già

không

chặt, sao có thể trở nên độc ác? Tỷ ấy cũng

không

biết võ công”. Tử Lạc Vũ bĩu môi

nói.

thật

ra nàng biết những gì mỹ nam Vương gia

nói

rất đúng, nhưng Vân Lam ở đây

một

thời gian daifn hư vậy, đều ở trong thế yếu, nàng ấy có lẽ cũng

không

hiểu được làm sao phản kích, huống gì lại còn

không

có năng lực tự vệ.

“Võ công là

một

phương thức tự vệ, nhưng

không

phải tự vệ toàn bộ, nếu Vân Lam hiểu được vận dụng thế lực gia tộc của mình, sau này trong cung cũng

không

còn ai dám ức hϊếp nàng ta”. Tiêu Diệc Nhiên chỉ ra trọng điểm.

Toàn thân Vân Lam chấn động, đúng vậy! Sao nàng có thể quên được thế lực gia tộc mình? Giang sơn Nam Việt Quốc là gio tiểu thúc thúc giúp quân chủ giành lấy, từ việc nàng được phòng làm công chúa cũng có thể nhìn thấy được quân chủ rất coi trọng tiểu thúc thúc, nào có đạo lý nàng lại bị phi tử của quân chủ ức hϊếp chứ?

“Nếu muốn đối phó với hai nữ nhân kia, chỉ cần kích động

một

người là được, công chúa hòa thân của Nam Việt Quốc – Hiên Viên Tử Nghiên”. Tiêu Diệc Nhiên

nói.

Tử Lạc Vũ mặt mày hớn hở ôm lấy cánh tay Tiêu Diệc Nhiên,

nói: “Diệc Nhiên, chàng

thật

giỏi! Sao có thể đem hết những gì ta muốn

nói

nói

hết ra rồi?”

“Nàng đó!” Tiêu Diệc Nhiên cưng chiều nhéo nhéo mũi

nhỏ

của nàng.

Ha ha! Vân Lam cười, Tiểu Vũ cũng quá đáng

yêu

rồi, đây



ràng lá ý tưởng của Nhϊếp chính Vương, muội ấy

nói

một

câu

đã

đoạt lấy làm như mình rất thông minh rồi/

“Nhϊếp chính Vương, Vân Lam

đã

hiểu, hôm nay tạ ơn ngài

đã

dạy đạo lý này cho Vân Lam”. Vân Lam phúc thân, giọng

nói

cảm kích.

“Ngươi

không

cần cảm tạ bản vương, nếu

không

phải vì Vũ nhi, sinh tử của ngươi chẳng liên quan gì tới ta!” Tiêu Diệc Nhiên

nói

thẳng.

“Diệc Nhiên, lúc

nói

chuyện với người khác có thể dùng thái độ tốt

một

chút

không?” Tử Lạc Vũ bấm lên bả vai

hắn

một

cía.

“Thái độ hảo hữu của ta đều là với nàng,đối với người khác, ta chỉ

nói

thật”. TÍnh tình của

hắn

là như vậy, nếu

không

phải vì Vũ nhi,

hắn

cũng

sẽ

không

nói

nửa lời với Vân Lam, cho dù nàng ta chết trước mặt

hắn, cũng chẳng liên quan gì tới

hắn…