Chương 13: Bị khi dễ (hai)

"Muội muội, hồ ly

nhỏ

này rất giảo hoạt, nếu ta buông lỏng tay nó

sẽ

thoát." Vừa rồi mất sức ba bò chín trâu mới bắt được nó, nếu làm cho hồ ly

nhỏ

này chạy thoát,

không

phải công toi sao.

"Cung nữ ngu ngốc, đem tơ vàng đến đây, ta muốn buộc

trên

cổ hồ ly, như vậy nó

sẽ

không

chạy mất." Tơ vàng là ngạch nương đưa cho nàng để buộc chân chim chóc chơi đùa, lấy buộc

trên

cổ hồ ly, nó

sẽ

không

thể chạy được.

Ngón tay tiểu



nương túm lấy đám lông mao

trên

tay hồ ly

nhỏ, kéo lên kéo xuống, cảm thấy vui vẻ, nàng ta cười khanh khách

không

ngừng.

Tử Lạc Vũ bị tội, lỗ tai bị kéo đến đau rát, lúc này nàng thực bất lực,

một

thân thể yếu ớt,

không

có năng lực phản kháng, nàng tựa như

một

con người yếu đuối bị người khác nắm trong lòng bàn tay, sống hay chết đều phó thác số phận, đối mặt với tình cảnh này, nàng rất nhớ Tiêu Diệc Nhiên, mặc dù ở cùng

hắn

chưa đến hai ngàu, nhưng ít nhất

hắn

cũng

không

có đam mê hành hạ động vật, hơn nữa còn được

hắn

chăm sóc chu đáo, nàng

không

có gì

không

hài lòng.

Nếu lần này tỷ may mắn thoát thân, tất yếu

sẽ

ôm chặt cây đại thụ mỹ nam vương gia, tối thiểu cũng phải đợi đến khi nàng lớn lên, nàng muốn dựa vào

hắn

để phát triển khỏe mạnh.

Tiểu



nương đem tơ vàng buộc lên cổ ấu hồ, nó liều mạng lay đầu, vẫn

không

tránh khỏi vận mệnh bị trói cổ. Sau khi buộc xong, tiểu



nương cười hì hì nắm lỗ tai nó, đem hồ ly

nhỏ

ném lên

trên

nền đất.

Tử Lạc Vũ bị ngã ném

trên

đất, đầu choáng váng, cả người xương cốt như vỡ tan, phút chốc, cổ bị kéo, bắt ép nó phải

đi

về phía trước, cho dù Tử Lạc Vũ bám chặt vào nền đá, cũng bị người cứng rắn kéo cổ

đi, bốn lòng bàn chân kịch liệt ma sát

trên

nền đá,

không

biết bị thương bao nhiêu lần, đau rát.

"Ca ca, chơi

thật

vui, từ trước đến giờ ta chưa thấy hồ ly nào

nhỏ

như vậy, nhất định phụ hoàng cũng chưa thấy qua, ta muốn dắt qua cho phụ hoàng nhìn, phụ hoàng

sẽ

khen tiểu Cầm nhi thông minh, có thể bắt được hồ ly

nhỏ." Tiểu



nương túm chặt tơ vàng trong lòng bàn tay, khuôn mặt

nhỏ

nhắn

hiện

vẻ đắc ý.

Bên trong hậu cung, các nhóm phi tần đều biết, người lão hoàng đế thương

yêu

nhất chính là vị Thập Ngũ công chúa này, muốn gì được nấy, quá nuông chiều cho nên Hiên Viên Cẩm tuổi còn

nhỏ

nhưng

không

coi ai ra gì, tính cách ương ngạnh kiêu ngạo, lão hoàng đế biết



tính tình của Hiên Viên Cẩm, còn khen nàng, ca ngợi nàng,

nói

công chúa hoàng tộc trời sinh cao quý hơn so với bọn dân đen nghèo hèn,

một

câu này của lão hoàng đế như

đã

cho Hiên Viên Cẩm

một

đặc quyền, tuổi còn

nhỏ

đã

không

coi ai ra gì, kiêu ngạo làm điều xằng bậy trong cung.

"Muội muội, muội cũng đừng quên, hồ ly

nhỏ

này là ta giúp muội bắt được, muội

nói

với phụ hoàng là ta cũng có

một

nửa công lao nha." Bình thường Hiên Viên Phấn hùng hổ đối với bọn nô tài cung nữ,

một

khi

hắn

thấy phụ hoàng, nửa cái rắm cũng phóng

không

được,

hắn

cùng Hiên Viên Cẩm là cùng

một

mẹ, tính tình lại hoàn toàn trái ngược,

hắn

không

giống muội muội được phụ hoàng

yêu

thích, cũng

không

giống muội muội mạnh mẽ ngoan độc,

hắn

chỉ dám bắt nạt bọn nô tài, thấy hoàng huynh hoàng đệ bọn họ, Hiên Viên Lưu đành chịu bị bắt nạt, khóc lóc trở về

nói

với Hiên Viên Cẩm.

"Ca ca, huynh yên tâm, ta

sẽ

khen huynh ở trước mặt phụ hoàng,

nói

con hồ ly

nhỏ

này là do chúng ta bắt được." Hiên Viên Cẩm vỗ vỗ bả vai ca ca, làm cho

hắn

yên tâm, tuy tuổi Hiên Viên Cẩm còn

nhỏ

nhưng nàng cũng biết

một

số việc, ngạch nương từng

nói

qua, từ xưa nam tử xưng đế thiên hạ, nếu ca ca nàng có thể nên làm hoàng đế, về sau các nàng có thể được hưởng vinh hoa phú quý, cho nên mặc kệ là ai ức hϊếp Hiên Viên Lưu, nàng luôn là người đầu tiên lao tới giúp ca ca lấy lại công đạo, ở trước mặt phụ hoàng, nàng vẫn nhắc tới ca ca mình vốn

không

được phụ hoàng coi trọng.

"Ừ, muội muội tốt, để ca ca giúp ngươi kéo con hồ ly

không

chịu

đi

này." Hiên Viên Phấn dùng sức gật đầu

một

cái, vẻ tươi cươi tràn đầy

trên

khuôn mặt mập mạp, từ

trên

đất nhặt lên

một

cành cây, quất mạnh lên hồ ly

nhỏ

yếu ớt.

Tử Lạc Vũ cắn răng, chịu đựng lưng đau chân đau, miễn cưỡng

đi

vài bước, sức lực tên hoàng tử mập mạp chết tiệt quá lớn, thân thể nó giống như bóng cao su, lăn từ từ về phía trước.

"đi

mau, con hồ ly ngu ngốc này,

không

đi, bản hoàng tử ta đánh chết ngươi." Hiên Viên Lưu giơ cao cành cây, hung tợn

nói, làm bộ muốn đánh ấu hồ.

"Ca ca, đừng đánh chết nó, phụ hoàng còn chưa xem nó." Tiểu



nương đúng lúc ngăn cản động tác của tên mập mạp, cho dù muốn đánh chết nó, cũng phải chờ đến khi phụ hoàng xem xong nha!

hiện

tại đánh chết cũng quá đáng tiếc.

"Ha ha, muội muội đừng vội, đây là ca ca

đang

hù dọa nó, sao có thể đánh chết nó được." Hiên Viên Phấn tay gãi đầu, ngây ngô cười, may mà có muội muội tốt nhắc nhở, vừa rồi

hắn

thật

sự

rất muốn đánh chết nó, lại thấy xấu hổ nên

không

dám đem ý nghĩ của mình

nói

cho muội muội.

Trong cung yến

Dáng người hồng phấn diễm lệ linh hoạt múa dưới ánh trăng, vẻ

yêu

nghiệt tuyệt mỹ

trên

mặt dường như

đã

ngưng cười, trong lòng

đã

sớm nghiến răng nghiến lợi,

đã

múa tới lần thứ ba, Tiêu Diệc Nhiên chết tiệt vẫn chưa xem đủ? Nàng chưa từng phải chịu nghẹn khuất như vậy?

thật

muốn

đi

tới xé nạt khuôn mặt lạnh lùng kia, đáng chết,

hắn

bảo nàng múa, nhưng

không

xem, đây chẳng phải muốn chỉnh nàng sao?

Tiêu Diệc Nhiên nhếch môi, vẫn ngồi bất động, vẻ mặt lạnh lùng bất cần, nhưng trong lòng lại nổi lên chút lo lắng, hồ nhi lâu như vậy chưa về, chẳng lẽ

đã

xảy ra chuyện gì sao?

Ngón tay trắng ngọc gõ

nhẹ

hai lần lên mặt bàn, Nguyệt Như

đang

yên lặng con ngươi bỗng sáng lên, tiến lên vài bước, cúi đầu, tiếp nhận mệnh lệnh chủ tử.

"đi

tìm hồ nhi cho bổn vương, nếu cần, bắt nó mang về đây,

không

được gây tổn thương nào." Tiêu Diệc Nhiên

nói

cực

nhẹ, chỉ

một

mình Nguyệt Như nghe



ràng, cho dù Phi Y nhanh nhạy nhưng cũng chỉ thấy miệng

hắn

giật giật,

không

biết

hắn

đang

nói

cái gì.

Phi Y nhìn khẩu hình đoán lời,

không

cần Tiêu Diệc Nhiên

nói

ra, nàng cũng có thể đoán ra đại khái, môi đỏ mọng

yêu

nghiệt lộ ra tươi cười tuyệt sắc, hồ ly

nhỏ, ta có hứng thú với ngươi rồi, làm sao bây giờ?

Lúc này, Tiểu Đức Tử công công từ bên vách tường vòng tới đến bên cạnh lão hoàng đế, cúi đầu yểu điệu

thì

thầm bên tai lão hoàng đế.

Lão hoàng đế nghe xong cười ha ha, hỏi: "Thập Ngũ công chúa lần này lại mang vật gì hiếm lạ đến làm trẫm vui vẻ đây?"

"Nô tài

không

biết, Thập Ngũ công chúa dùng tơ vàng buộc, giấu dưới vạt áo." Tiểu đức tử cố ý

nói

ra tơ vàng, câu kế tiếp

không

cần

nói

mọi người cũng đoán ra được.

"Truyền Thập Ngũ công chúa vào! Trẫm muốn để sứ thần Lưu Vân quốc nhìn thấy

sự

thông tuệ của công chúa Đông Phong quốc ta."

Lão hoàng đế tay vuốt chòm râu, khuôn mặt già nua hồng rạng rỡ,

không

biết đến khi

hắn

nhìn được Thập Ngũ công chúa mang hồ ly

nhỏ

của Nhϊếp Chính Vương vào, liệu vẻ tươi cười, cao hứng này còn trụ được

không?

"Dạ, nô tài

đi

ngay."

Hiên Viên Cẩm

đi

tới, Hiên Viên Phấn

đi

theo phía sau, hưng phấn tiêu sái đến trước mặt lão Hoàng đế, Hiên Viên Cẩm

đi

đầu tạ lễ, đổi lại được

một

nụ cười tán dương của lão Hoàng đế.

"Phụ hoàng, nhi thần bắt được

một

động vật rất lạ, cố ý mang đến cùng phụ hoàng thưởng thức." Hiên Viên Cẩm đắc ý vén vạt áo để lộ ra ấu hồ

đang

hấp hối.

Ba! Chén rượu trong tay Tiêu Diệc Nhiên vỡ thành nhiều mành

nhỏ, vẻ mặt bất động trầm xuống sương lạnh.