Chương 96-3: Nhịn một chút, được không? 3

Edit: tart_trung

Trong hoàng cung.

Thần y Văn Nhân Khanh cầm chiết phiến

đi

tới

đi

lui, bộ dáng

không

yên lòng.

Hiên Viên Lưu Trần lại rất im lặng,

hắn

tĩnh tọa

trên

hế, rót tách trà,

trên

mặt cũng

không

thấy tỏ vẻ gì khác thường.

“Quả nhiên Tiêu Diệc Nhiên

không

mang VŨ Nhi tới, Lưu Trần,

không

bằng bản thần y mang ngươi

điTiêu Vương Phủ gặp Vũ nhi

đi!” Thần y Văn Nhân Khanh bỗng nhiên đứng lại,

nói

với Hiên Viên Lưu Trần.

Tên tiểu tử Hiên Viên Lưu Trần này lúc ở Thần Y Cốc khiến

hắn

rất xúc động, cho tới bây giờ,

hắn

khôngbiết ý chí của

một

người lại có thể kiên cường tới vậy, trong lúc tính mạng gặp nguy hiểm, trong lòng

hắn

ta lẩm nhẩm tên Vũ Nhi,

hắn

ta đều khiến bản thân

không

phải chết

đi.

Phần tình cảm này, làm cho thần y động lòng, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của tên tiểu tử này gấp phải chết,

trên

mặt

hắn

ta vẫn là bộ dáng ung dung bình tĩnh, còn để cho

hắn

nóng vội chứ!

Lưu Trần

không

phải

không

nhớ Vũ Nhi. Cũng muốn

thật

nhanh cùng nàng ở

một

chỗ.

“Ban đêm xông vào Tiêu Vương PHủ

không

tốt lắm đâu?” Hiên Viên Lưu Trần để chén trà trong tay xuống, mặc dù

hắn

rất muốn thấy nàng, nhưng, cũng phải tìm cách thích hợp.

“Có gì mà tốt hay

không

tốt? Dù sao cũng

không

có ai biết, thừa dịp Tiêu Diệc Nhiên ở trong cung, ngươi bây giờ có thể chạy

đi

nói

vài lời với Vũ Nhi, đừng suy nghĩ nhiều,

đi

thôi!” Thần y Văn Nhân Khanh tự thấy mình sắp thành thái giám rồi, đúng là Hoàng đế chưa vội mà thái giám

đã

gấp,

hắn

dễ dàng sao?

“Cái này…” Hiên Viên Lưu Trần vẫn còn chút lo lắng,

hắn

mạo muội

đi

Tiêu Vương Phủ, Vũ nhi

sẽ

khôngcảm thấy

hắn

lỗ mãng chứ?

“Đừng này nữa,

đi

thôi!” Thần y

không

cho

hắn

cơ hội

nói

chuyện, kéo Hiên Viên Lưu Trần, dùng khinh công ra khỏi hoàng cung.

***

Tử Lạc Vũ

đi

bộ khắp nơi, tâm tình tốt vô cùng, ngẫu nhiên còn có vài



nương háo sắc, thấy nàng

mộtthân nam trang liền hô to gọi

nhỏ, nàng cũng vờ như

không

thấy, gương mặt đẹp trai này là để cho

gáihư thưởng thức, tuyệt

không

phải để câu dẫn, cho nên, nàng mới

không

liếc mắt đưa tình với mấy người háo sắc này, làm như vậy

sẽ

có vẻ nàng mới là người háo sắc…

“Ôi! Vị tiểu công tử này

thật

xinh đẹp, đến đây, lâu của chúng tôi là hoa lâu nổi danh nhất kinh thành, các



nương ai cũng xinh đẹp như hoa như ngọc, phục vụ chu toàn, để công tử hài lòng. Tiểu công tử tuấn tú, ngài còn do dự gì nữa? Hoa lâu này mới là chỗ tốt nhất để du ngoạn,

không

cần

đi

tới chỗ khác,

sẽ

làm hỏng hưng trí của ngài”.

Cánh tay Tử Lạc Vũ bị

một

tú bà xoa phấn son đầy mặt nắm lấy, cái trán nàng

nhỏ

mồ hôi, nàng cũng

không

tỏ vẻ mình muốn

đi

hoa lâu nha, kiếm khách cũng

không

nên làm như vậy! Lại

nói, nàng

đã

từng

đi

hoa lâu rồi, cũng

không

có gì mới mẻ.

“Hôm nay ta

không

muốn chơi giá, thỉnh tú bà bỏ tay tiểu gia ra!”

“Ai ôi! Tiểu thiếu già, tú bà vừa thấy, liền biết ngài có

yêu

cầu cao, là khách làng chơi có tiêu chuẩn, bây giờ còn

nhỏ, tiểu thiếu gia nếu

không

vào, vậy

sẽ

thua lỗ lớn”.

Lại

một

giọt mồ hôi rơi xuống, trong nháy mắt có ba dấu đen

thật

lớn

trên

ót nàng, nàng là khách làng chơi có tiêu chuẩn sao? Em

gái

ngươi, nàng còn chưa

nói

muốn chơi

gái

đã

bị nhận là khách làng chơi sao?

“Ta

không

biết là mệt, ngươi có thể buông tay tiểu gia ra chưa!”

“Ôi! Tiểu thiếu gia còn muốn chơi đùa với tú bà sao?’ Tú bà cười quyến rũ, tiếp tục

nói: “không

dối gạt tiểu thiếu gia, trong hoa lâu có

một

vị mỹ nhân tuyệt thế, làn da, vòng eo, gương mặt

nhỏ

nhắn câu hồn đoạt phách, tuyệt hơn là, đêm nay đúng lúc vị mỹ nhân kia bán đầu giá đêm đầu, nhưng vị mỹ nhân này có chút quật cường,

nói

không

phải vị khách tuân tú

sẽ

không

bán, đây

không

phải là

đang

làm trò cười sao? Ma ma ta bán đêm đầu đều như gió thoảng ra ngoài, nàng ta làm vậy, khiến ta sao có thể làm xong việc? Tiểu thiếu gia, coi như tôi cầu ngài, giúp đỡ

một

chút được

không? Như vậy

đi! Ta

không

để ngài thua thiệt, tổng cộng ta chi

một

trăm lượng hoàng kim, ngươi giúp tú bà đảm đương làm khách làng chơi

một

chút, được

không?”

Mắt Tử Lạc Vũ sáng lên, thái độ lập tức xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ: “Được, làm khách làng chơi còn kiếm được tiền, tô cháo này ta ăn.

đi, ta vào hoa lâu của bà xem xem mỹ nhân tuyệt thế nwh thế nào”.

Văn Nhân Khanh nghe được giọng

nói

quen thuộc, liền ôm theo Hiên Viên Lưu Trần nhảy xuống đất.

“Sao vậy? Thần y!” Hiên Viên Lưu Trần

không

hiểu hỏi.

Văn Nhân Khanh Thấy thiếu niên mặc

một

thân áo trắng, cảnh tượng này có chút quen mắt, đặc biệt là chữ “ta” kia,

không

phải là danh xưng tiểu nữ oa hay dùng sao?

Nhưng thiếu niên này, lớn hơn Vũ nhi tầm sau tuổi, nếu

không

phải tuổi tác khác biệt quá nhiều,

hắnnhất định

sẽ

cho rằng tiểu thiếu niên kia là Vũ nhi.

“hắn

ta… có chút giống Vũ Nhi”. Văn Nhân Khanh

nói

ra suy nghĩ trong lòng.

Hiên Viên Lưu Trần nhìn tiểu thiếu niên kia

đang

quay đầu lại, gương mặt đúng là tương tự với Vũ Nhi, lại thấy lão bà kia kéo tay tiểu thiếu niên

đi

vào trong thanh lâu, trong lòng

hắn

bỗng nhiên vô cùng tức giận.

“Lưu Trần, ngươi

đi

làm gì?” Thần y thấy Hiên Viên Lưu Trần

không

nói

tiếng nào di tới chỗ thiếu niên kia, cảm giác mình chẳng hiểu gì cả.

Hiên Viên Lưu Trần

đi

qua kéo tay Tử Lạc Vũ, tức giận

nói

với tú bà: “Loại địa phương này

không

thích hợp với

hắn, bà buông tay ra”.

Tú bà thấy nửa đường lại nhảy ra

một

tên Trình Giảo Kim liền nổi giận: “A! Vị thiếu gia này

thật

lạ, loại địa phương này sao lại

không

thích hợp với công tử đây. Lần trước còn có

một

tiểu thiếu gia nhà giàu mới năm tuổi

đã

tới hoa lầu tầm hoan tác nhạc, ngươi xem vị thiếu gia này

đi,

đã

hơn mười tuổi rồi, còn muốn ăn chay sao”. Vừa

nói, tú bà đảo mắt liền nhìn thấy Văn Nhân Khanh

đang

trốn trốn tránh tránh, bà ta cười to,

nói

tiếp: “Ôi! Vị công tử này,

không

phải chính là người rộng rãi

đã

đi

cùng với tiểu thiếu gia năm tuổi kia soa? Ngài tới

nói

một

chút

đi,

sự

kiện lần trước, tú bà tôi

nói

có đúng

không?”

Văn Nhân Khanh hận

không

thể tìm

một

cái lỗ để chui xuống, mấy chuyện này toàn bộ đều do tiểu oa nhi kia ban tặng, bây giờ

hắn

còn bị tú bà vạch trần trước mặt Hiên Viên Lưu Trần, cái này kêu

hắn

làm người thế nào?

Hiên Viên Lưu Trần

không

tin được nhìn Văn Nhân Khanh, nửa ngày cũng

không

nói

được câu nào, tay cũng có chút run rẩy, đứa

nhỏ

năm tuổi đó,

không

phải là Tiểu Vũ nhi của

hắn

chứ?

thật

không

ngờ, Văn Nhân Khanh ngoài mặt trông có vẻ là chính nhân quân tử, lại là người phong lưu như vậy, còn làm hư Vũ nhi cuarh ắn.

“Lưu Tần,

không

phải như ngươi nghĩ đâu!” Văn Nhân Khanh thấy biểu tình của Hiên Viên Lưu Trần liền biết tiểu tử này

đã

muốn nghĩ sai rồi, đem

hắn

thành người hư hỏng rồi.

thật

ra,

hắn

mới là người bị hại đấy! Là tiểu nữ oa kia buộc

hắn

tới thanh lâu! Nhưng ao có thể chứng thực việc này với mọi người chứ, còn mất cả

một

thân trong sạch của

hắn?

“Thần y, ngài

không

cần giải thích nhiều, coi như Lưu Trần nhìn nhầm người,

không

nghĩ ngài lại có thể làm ra chuyện gϊếŧ hại đứa

nhỏ

thế này”. Hiên Viên Lưu Trần chỉ cảm thấy tim phổi đều tức điên, Vũ Nhi hồn nhiên tươi đẹp của

hắn, sao lại có

một

người thúc thúc

không

biết xấu hổ như vậy?

Trong lòng Tử Lạc Vũ nhịn cười, nhìn thấy thần y xấu xa có miệng mà

không

nói

được, bộ dáng bực bội, trong lòng nàng vô cùng sảng khoải, Lưu Trần ca ca

thật

là đáng

yêu! Chỉ mấy câu mà đem thần y thành xấu hổ

không

chịu nổi.

Nhìn thấy chân của Lưu Trần ca ca tốt lắm, nàng có chút ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ, thiếu niên hôm nay Văn Nhân Khanh dẫn tới hẳn là Lưu Trần ca ca

đi! Khó trách nàng lại cảm thấy

thật

quen thuộc.

thật

muốn cùng Lưu Trần ca ca nhận thức nhau, nhưng lại nghĩ tới thân phận hồ ly của mình, nàng bỗng nhiên lớn thành như vậy,

thật

sự

không

thể

nói

chân tướng cho

hắn

biết, bởi vì những chuyện như vậy, càng nghiều người biết, cho dù đối với nàng hay với mỹ nam Vương gia, đều

không

phải là chuyện gì tốt, ngược lại còn bị ngươi ta lợi dụng.

Hiên Viên Lưu Trần, duyên phận của ngươi và VŨ Nhi, coi như là hết, biết trong lòng ngươi có ta,

khôngbỏ qua Vũ Nhi, nhưng mà, nàng

không

thể nào vĩnh viễn chỉ là

một

đứa

nhỏ, có

một

ngày, nàng

sẽ

biến thành Vũ tỷ tỷ của

hắn.

“Cái này, là ta tự nguyện

đi, vị công tử này, cảm ơn hảo ý của ngươi, ta tự có chừng mực”. Tử Lạc Vũ đẩy tay Hiên Viên Lưu Trần ra.

Hiên Viên Lưu Trần thấy tiểu thiếu niên này

không

nhận ý tốt của

hắn, còn cố ý muốn

đi

thanh lâu, chỉ có thể thở dài lắc đầu.

Mặt mày tú bà hớn hở, dẫn Tử Lạc Vũ

đi

vào thanh lâu, cái lưỡi mềm mại

không

xương khen Tử Lạc Vũ lên tận trời.

Thanh lâu, khách làng chơi vui vẻ, đủ loại ánh mắt dâʍ ɖu͙© nhìn chằm chằm các



nương xinh đẹp trong đây.

Có vài người say rượu

không

thanh tỉnh, tỏng lúc vô tình nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tử Lạc Vũ liền chảy nước miếng,

thật



một

tiểu thiếu niên xinh đẹp, vì sao

không

phải là



nương chứ?

Tú bà dẫn Tử Lạc Vũ vào

một

sương phòng thanh nhã, Lan Hoa Chỉ nũng nịu

nói: “Tiểu thiếu gia, ngài ngồi

một

lát, ta

đã

bảo người đem rượu và thức ăn lên, chờ

một

chút nhé! Mong rằng tiểu thiếu gia có thể cùng tuyệt thế mỹ nhân kia xuân ba

đi

qua, khiến nàng ta xuân tâm rung động, mỵ người thẹn thùng, bán ra giá tốt, tú bà lại dâng cho ngài năm mươi lượng hoàng kim, tiểu thiếu gia, ngài thấy thế nào?”

Tử Lạc Vũ cười tà, mở ra ngọc phiến, phong lưu phóng khoáng

nói: “Chỉ là chút lòng thành, chuyện này, liền để đó ta”.

“Tiểu thiếu gia, ngài

thật

là phúc tinh của ta mà, có người chiếu cố, tú bà ta muốn phát tài cũng

khôngkhó!” Tú bà nhìn gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên này, khó trách vị mỹ nhân kia muốn lôi kéo thiếu niên, ngay cả bà từng này tuổi, cũng muốn xuân tâm nhộn nhạo.

Tử Lạc Vũ bị ánh mắt phóng đãng của tú bà khiến nổi cả da gà, nàng liền vẫy vẫy tay với bà ta: “Tú bà, có phải bà nên

đi

làm chuyện của mình

không?”

Tú bà thẹn thùng phục hồi tinh thần, lại cười

nói: “A, đúng, ta

đi

xem mỹ nhân kia, coi nàng ta chuẩn bị thế nào”.

Dời

một

cái ghế, Tử Lạc Vũ ngồi ở bên song cửa mở ra, nhìn xuông, vừa vặn nhìn được toàn bộ đại sảnh của thanh lâu

không

sót thứ gì,

trên

đài có mấy người mặc đồ rất lộ nhảy múa, phía dưới là sắc lang rượu thịt, thấy những thứ này

thật

không

vui.

không

bao lâu sau, tú bà kéo nàng ta

đi

lên vũi đài, mấy tên háo sắc bên dưới lập tức yên lặng.

“Hôm nay, mỹ nữ tuyệt thế trong thanh lâu tại hạ bán đấu giá đêm đầu, mỹ nhân này da trứn nõn nà, còn đẹp hơn cả tiên, mắt giống như dào

yêu, có thể

nói

là mỹ nhân cực phẩm ngàn năm khó gặp…”

Tú bà ở

trên

vũ đài thêu chim bay phượng múa mà khoe khoang khoác lác về tuyệt thế mỹ nhân, đám sắc lang bên dưới nghe thấy liền chảy nước miếng ròng ròng, ham muốn trần trụi.

Tử Lạc Vũ nghe mấy lời này, dựa người vào tên ghế, hai chân

không

lo gì lắc lắc, trong tay còn cầm

mộtchén đậu phộng, cho vào miệng, đậu phộng giòn tan, cắn

một

miếng, mùi vị liền tràn ngập trong khoang miệng, nàng đắc ý nghĩ, đợi phao mỵ nhãn xong, nàng liền lây tiền chạy lấy người.

Tú bà

đã

nói

xong,

đi

xuống vũ đài, lúc này có bốn người nam tử tướng mạo cao lớn mang

một

cái ghế quý phi lên vũ đài.

trên

ghế quý phi đó,

một

nữ tử che hồng sa nằm lên,

trên

da thịt non mềm là tầng lụa hồng mỏng, mơ hồ lộ ra vẻ mềm mại trắng noãn, khiến

một

đám sắc lang phun máu mũi dữ dội.

Tử Lạc Vũ mở miệng há hốc, nhìn đôi mắt đào hoa quen thuộc kia,

một

loại cảm giác bị lừa dắt

khôngtốt lắm dâng lên, nàng đứng lên, đá chân

một

cái, đem ghế dựa xoay quay

một

bên, liền muốn

đi

ra khỏi phòng.

Tử Lạc Vũ dùng sức mở cánh cửa đóng chặt, căn bản

không

mở ra, có vẻ

đã

bị khóa chặt, tâm muốn mắng người nàng cũng có,

yêu

nghiệt chết tiệt, còn chơi chiêu này với nàng?

Tử Lạc Vũ chỉ có thể lại ngồi xuống ghế, làm bộ như

không

sao, tiếp tục nghoe nguẩy hai chân, ăn đậu phộng. Nếu

không

đi

được,

không

bằng nhìn xem

yêu

nghiệt này muốn chơi trò gì? Đem bản thân biến thành bộ dáng kia, chỉ là vì muốn chơi trò mèo vờn chuột với nàng?

Đôi mắt đào hoa của Phi Y lay động, đem tất cả hành động của Tử Lạc Vũ thu vào mắt, đôi môi hồng nở ra nụ cười xinh đẹp, chỉ là trong đôi mắt đó

đã

không

có chút độ ấm.