Chương 6: Nơi ở của tứ hoàng tử.
Ái, thế mà ra thật.
Cho chừa cái tội chơi ngu.
Cho chừa cái tội chơi ngu này.
Tư Mã Duệ Tịch đen mặt.
Trong lòng không ngừng phỉ nhổ bản thân.
Thật muốn vả vào miệng mười cái cho thống khoái.
Sớm biết hắn chưa đi thì có cho vàng nàng cũng không ngu ngốc thách thức.
“Ha ha, đại huynh chưa đi à, ta chỉ nói bóng nói gió vậy thôi.
Ha ha, trăng đêm nay thật tròn.”
“Hôm nay ngày mồng ba.” Nam nhân nhàn nhạt nhìn lên bầu trời.
Trăng có chỗ nào tròn chứ?
Mặt nàng bây giờ còn đen hơn đít nồi.
“Đúng vậy, đúng vậy.
Ha ha, đại huynh nói đúng.
Đại huynh nói cái gì cũng đúng.”
“Ai là đại huynh của ngươi?”
Mặt nàng đen lần hai.
Bây giờ lại chuyển sang vấn đề nhận họ nhận hàng rồi sao?
Nam nhân này rốt cuộc có phải là người của Sở gia không vậy? Người của Sở gia hình như chẳng những giỏi võ công mà còn giỏi về đầu óc nữa thì phải.
“Vậy được rồi.
Ngài đây quý danh là gì?” Nàng hít một hơi thật sâu.
Phải cố gắng lắm mới có thể duy trì thái độ điềm tĩnh đáng yêu.
“Ta là Phong Huyền.”
“Không phải người của Sở gia sao?” Nàng ngạc nhiên ngước mắt.
Nam nhân nghe nói đến Sở gia liền xẹt qua một tia sửng sốt.
Nhưng rất nhanh đã được che giấu kĩ càng.
“Không phải.”
Tư Mã Duệ Tịch mỉm cười thả lỏng người.
Không phải thì tốt.
Không phải thì tốt.
Nghĩ lại cũng đúng.
Nếu thực sự là người của Sở gia thì chắc vừa nãy đã một đao chém chết nàng rồi.
“Ngươi không ở phủ tướng quân, chạy tới đây có ý đồ gì?” Phong Huyền híp mắt nguy hiểm.
Nàng đánh mắt xung quanh.
Thực ra nàng cũng không rõ đây là nơi nào.
Chỉ biết nhìn thấy cây liễu kia thật đẹp nên theo cảm tính mà đi tới.
Đứng một hồi thì không biết đường đi ra nên dứt khoát đợi tứ tỷ giải cứu.
“Đây là nơi ở của ngươi sao?”
Cung điện này nguy nga tráng lệ.
Nàng có nghiên cứu một chút về các loại cây cỏ quý hiểm.
Mà loại gỗ làm nhà này chắc chắn là cực phẩm.
Vừa nhìn liền biết dành cho hoàng tộc.
Nhưng nhìn Phong Huyền này chẳng có khí chất hoàng tộc gì cả.
Nói hắn là người của Sở gia võ công cao cường thâm hậu thì còn có thể chấp nhận được.
“Không phải.
Đây là Nghị Định điện của tứ hoàng tử.”
Tứ hoàng tử?
“Chính là vị ở trên núi sao?” Nàng ghé sát vào người hắn, lén lút nhìn xung quanh rồi mới hỏi.
Đây là hoàng cung.
Hoàng cung dành cho hoàng tộc ở.
Trong này mà nói gì đó mạo phạm thì chém đầu như chơi.
“Đúng vậy.”
Tư Mã Duệ Tịch hoảng sợ lùi về sau hai bước.
Đi chơi bậy rốt cuộc lại vào trúng điện của hoàng tử.
Đúng là vận cứt chó mà.
“Hắn sẽ không gϊếŧ ta chứ? Mà không đúng, ngươi là gì của hắn?”
“Ta là sát thủ bảo vệ điện hạ.”
Lần này thì không đơn giản là lùi về sau nữa mà nàng trực tiếp co chân lên chạy mất hụt.
Là sát thủ.
Là sát thủ đây.
Không phải hạng chơi bời như nàng, cũng không phải hạng võ công thâm hậu như Sở gia.
Hắn là cái loại dùng kiếm dứt khoát chặt đứt đầu nàng.
Vừa rồi nàng có nói cái gì mạo phạm không nhỉ? Nàng có làm gì tổn thương hắn không?
Không xong rồi.
Không xong rồi.
“Á, nhị… nhị ca.
Huynh làm muội hết hồn.”
Tư Mã Duệ Tịch trợn tròn mắt nhìn nam nhân như cây cột đình đứng trước mặt.
Qủa nhiên không nên làm chuyện xấu.
Vừa làm chuyện xấu liền có kết cục không mấy tốt đẹp.
“Giờ này sao muội lại ở đây? Có phải đi cùng Tiểu Nhược không? Tiểu Nhược đâu rồi?”
Nhị ca của nàng tên gọi là Tư Mã Hồng Tuấn, là vị ca ca yêu thương nàng như mạng, cưng chiều nàng như mạng.
So với tất cả nam nhân trong thiên hạ này, nhị ca là người tốt nhất.
Ít ra trong lòng nàng thì đúng là như vậy.
Tư Mã Duệ Tịch cúi đầu, xoay xoay mũi hài dưới đất.
Bộ dạng nữ tử yếu đuối cần được bảo vệ nói: “Nhị ca, đừng có mắng muội.”
“Có phải Tiểu Nhược lại lén lút đi gặp Lý Nhất Khang đúng không? Còn muội, bị muội ấy lôi kéo?” Tư Mã Hồng Tuấn nghiêm mặt.
Đối với tiểu muội vô pháp vô thiên này, hắn cũng không có biện pháp tức giận với nàng.
Mỗi một lần nàng gây chuyện, người đi thu dọn luôn là hắn.
Trách mắng nàng được đôi ba câu, nàng lại chứng nào tật nấy tái phạm.
Bởi vì nàng ỷ hắn yêu thương nàng, không dám làm gì nàng đây mà.
Nhưng đúng là như vậy.
Tư Mã Duệ Tịch là con riêng của phụ thân, bị người trong phủ ghét bỏ.
Nếu hắn không bảo vệ nàng, e rằng nàng đã sớm trúng kế mà mất đi.
“Tiểu Tịch, ca ca…”
“Muội biết lỗi rồi! Lần sau sẽ không tái phạm nữa.
Nhị ca…” Một tiếng ‘nhị ca’ kéo dài làm tan chảy tảng băng cứng rắn trước mặt.
“Được rồi, được rồi.
Không có cách nào trừng phạt muội.
Theo nhị ca đi về.” Tư Mã Hồng Tuấn bất đắc dĩ mỉm cười.
Biết ngay mà.
“Không đi tìm tứ tỷ sao?”
“Muội ấy có Lý Nhất Khang lo rồi.
Đi, nhị ca đưa muội về.”
Hai huynh muội rời khỏi Nghị Định điện, trở về Tư Mã gia.
Trên cao lầu, một bóng dáng trải cô độc dài dưới ánh trăng lặng người nhìn theo.