Chương 114: Hôn Mê

“Hoàng hậu nương nương đang ở điện Tài Minh.”

Nặng nề được tháo xuống, Cơ Dục Hiên động thân, toan xuống giường thì bị Ninh công công giữ lại.

“Bệ hạ, thân thể người không khỏe.

Vẫn nên chờ thái y tới thì hơn.”

“Thay y phục, đến điện Tài Minh.” Cơ Dục Hiên lãnh đạm ra lệnh.

Một lời của hắn đã quyết, không ai có thể thay đổi được.

Ninh công công bất đắc dĩ phân phó tì nữ hậu hạ hắn thay y phục.

Vừa hay chuẩn bị xong, thái y liền tới.

Ninh công công cùng Hải Minh khuyên nhủ hắn mãi, hắn mới chịu để yên cho thái y bắt mặt.

“Thái y, bệ hạ thế nào?”

“Thân thể khỏe mạnh.

Bệnh là từ trong tâm mà ra.”

Cơ Dục Hiên hít một hơi.

Chẳng cần ai dìu dắt, chẳng cần ai hầu hạ, hắn từng bước mệt mõi đi đến điện Tài Minh.

Thân ảnh cường tráng nay như chỉ cần có một cơn gió thoảng qua cũng làm hắn lung lay, chỉ chực chờ đổ gục xuống.

Lần đầu tiên, Hải Minh thấy một Cơ Dục Hiên mạnh mẽ trở nên như vậy.

Phải yêu nhiều đến nhường nào, thương đến nhường nào mới lâm vào tình cảnh này.

Cho đến hết đời, một người sắt đá như Hải Minh cũng không bao giờ hiểu được.

“Hoàng thượng giá…”

Đến điện Tài Minh, Ninh công công toan báo trước theo lễ nghi thì bị Cơ Dục Hiên ngăn lại.

“Đừng làm ồn, để nàng ấy nghỉ ngơi.”

Chẳng hiểu sao, khi đến trước nơi nàng ở, hắn lại như uống thần dược, khỏe mạnh vô cùng.

Hắn gạt tà áo, bước vào trong khuê phòng của nàng.

Minh Uyển thấy hắn, lập tức khom người xuống.

“Nô tì tham kiến hoàng thượng.”

“Nàng ấy thế nào?”

“Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương vẫn đang hôn mê.”

Cơ Dục Hiên đi về phía giường.

Nhìn thấy nàng một mặt yêu ớt nằm đó, tim hắn lại nhói lên một hồi.

Nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp.

Nàng cũng là nữ nhân văn võ song toàn nhất mà hắn từng gặp.

Ấy vậy mà giờ đây, nàng chỉ có thể tái nhợt nằm đó, không biết đến bao giờ mới tỉnh.

Cơ Dục Hiên ngồi xuống mép giường, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nàng.

Da thịt mềm mại truyền đến như thể nhắc nhở hắn rằng nàng vẫn còn sống.

Thật may mắn, ít nhất nàng vẫn còn sống.

Ít nhất hắn cùng nàng sẽ không phải âm dương cách biệt.

Cơ Dục Hiên cúi đầu, không biết từ lúc nào nước mắt đã đọng đầy trên đôi con ngươi tinh anh.

Hình ảnh nàng trong mắt hắn cũng vì vậy mà mờ đi.

“Tiểu Tịch, ta xin lỗi, ta xin lỗi.” Hắn nắm lấy tay nàng, nắm rất chặt.

Cả khuôn mặt đổ ập xuống bàn tay nàng.

Hắn không biết phải nói bao nhiêu lần xin lỗi mới có thể bù đắp lại những tổn thương mà hắn đã gây ra.

Hắn chỉ biết làm tất cả những gì có thể để níu kéo nàng lại.

Nhìn hình ảnh này, Minh Uyển sớm đã không thể cầm được nước mắt.

Ngay cả Hải Minh cũng quay lưng đi, ánh mắt hướng lên bầu trời.

Ông trời ban cho Cơ Dục Hiên một trái tim ấm áp.

Nhưng lại không dạy cho hắn cách yêu.

Ông trời ban cho Tư Mã Duệ Tịch một tình yêu cuồng nhiệt.

Nhưng đồng thời cũng dạy cho nàng biết thế nào là hận.

Bọn họ từ trước đến nay không sai, không ai sai cả.

Sai chính là vào thời điểm tồi tệ nhất, họ lại phải lòng nhau.

“Nô tì bái kiến nhị hoàng tử, bái kiến tam hoàng tử.” Uyển Nhi là người đầu tiên phát hiện ra sự hiện diện của Cơ Diệt Minh và Cơ Luận Du.

Hai đứa trẻ này sau khi nghe được tin mẹ nó nửa sống nửa chết nằm ở đó, liền náo loạn đòi đến điện Tài Minh.

Bao nhiêu thị vệ cũng không ngăn nổi hắn.

Lúc này hắn đứng ở trước cửa, nhìn nàng tái nhợt nằm trên giường như một cái xác, nước mắt lại tuôn rơi.

Hắn nặng nề bước từng bước đến bên giường, cả người khụy xuống.

“Mẫu hậu.”

“Nhi thần đã đến trễ rồi.” Cơ Luận Du chỉ là một đứa trẻ ba tuổi.

Tuy không hiểu thế nào là tình yêu, nhưng cũng hiểu sự cay nghiệt ở hoàng cung này.

“Tiểu Du, Tiểu Minh, đến đây.” Cơ Dục Hiên vươn tay ra, ôm lấy hai đứa trẻ vào lòng.

Từ trước đến nay, nàng yêu thương nhất là con trai của hai người.

Cũng chỉ có Cơ Diệt Minh và Cơ Luận Du là nguồn sống duy nhất của nàng ở chốn hậu cung đầy tăm tối này.

“Tiểu Tịch, đây là con trai của chúng ta.

Nàng có thể bỏ ta, nhưng không nỡ bỏ nó đâu, đúng không?”

Một nhà bốn người ngồi đây, không khí ấm áp vô cùng.

Tại sao trước kia hắn không nhận ra sớm hơn? Tại sao trước kia hắn luôn mù quáng theo đuổi những thứ danh vọng hào nhoáng mà quên mất nàng?

“Tiểu Tịch, chỉ cần nàng tỉnh lại.

Tất cả ta đều đáp ứng nàng.”

Đến bay giờ hắn mới hiểu yêu là như thế nào.

Đáng tiếc, hắn hiểu ra đã quá muộn rồi!

“Minh Uyển.”

“Thưa bệ hạ.”

Cơ Dục Hiên cẩn thận đặt tay nàng vào trong chăn, động tác từ tốn nhẹ nhàng.

Như thể chỉ cần hắn động mạnh cũng có thể gây ra thương tổn đối với nàng.

“Chăm sóc nàng ấy thật cẩn thận.

Theo dõi tình hình, nếu có chuyển biến liền bẩm báo với trẫm.

Còn nữa, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày thái y sẽ đến xem bệnh cho nàng.

Ngoài ông ta ra, bất cứ ai cũng không được đến điện Tài Minh.”

“Nô tì đã hiểu.”

Cơ Dục Hiên hài lòng gật đầu.

“Phụ hoàng, nhi thần cũng không thể đến sao?” Cơ Luận Du ngồi trong lòng hắn, ánh mắt non nớt nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đôi mắt sắc bén khiến hắn lo lắng chột dạ.

“Tiểu Du, nàng ấy cần được nghỉ ngơi.”

Cơ Luận Du ảm đạm cúi đầu.

Lời phụ hoàng đã quyết, hắn nào dám không tuân theo.

Bên ngoài, trời vẫn mưa hối hả.

Dưới mái hiên này, một mối tình cũng dần bị thượng đế lãng quên đi..