Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Sủng Kiều Thê

Chương 4: Giống như chiến thần

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Phỉ luôn đối xử tốt với nàng, nhưng vì nàng không thích Lục Dung, nên cũng không thân thiết với nàng ấy được.

Mâu thuẫn giữa nàng và Lục Dung cũng ngày càng lớn, mỗi khi xuất hiện cùng lúc, sẽ thường xuyên cãi vã. Nhưng chỉ ở nhà thì không sao, có hai lần còn bị người ngoài nhìn thấy trò cười đó, lão thái thái lúc nào cũng đau đầu vì điều này. Ngặt nỗi, nàng với Lục Dung ai cũng đều bướng bỉnh, bắt hai người cúi đầu nhận lỗi còn khó hơn lên trời.

Nhưng chỉ là xích mích một chút mà thành ra thế này, thú vị lắm sao?

Lục Dao không muốn cãi nhau với nàng ta nữa, nhưng cũng không muốn dung túng nàng ta, nàng cong môi, nhẹ nhàng nói: “Phỉ tỷ tỷ đối xử bình đẳng với mọi người vì trái tim nhân hậu của tỷ ấy. Bọn ta vẫn nhớ rõ những điều tốt đẹp của tỷ ấy. Ngược lại, muội là muội muội ruột mà lại không thông cảm cho tỷ ấy?”

Lục Dung tức giận nhảy dựng lên: “Ai nói muội không thông cảm? Tỷ đừng có bêu xấu muội.”

Lục Dao chỉ cười không nói gì.

Lục Dung liếc nhìn nàng, sau đó nhìn tỷ tỷ mình, tức giận giậm chân hừ một tiếng rồi ngậm miệng lại.

***

Hai ngày tiếp theo, Lục Dao ở lại Trúc Lâm Hiên dưỡng bệnh. Lão thái thái cho phép nàng không cần đến bái kiến, mỗi ngày đều ngủ cho đến lúc no rồi tỉnh lại. Nàng không cần học tập cũng không cần học nữ hồng*, quả thực vô tư đến mức không thể vô tư hơn.

*Nữ hồng: nữ công gia chánh

Nhưng không phải Lục Dao lúc nào cũng nhàn rỗi, hai ngày nay nàng đều nghĩ đến chuyện làm ăn, dự định sẽ nhanh chóng đi thực thi nó. Mặc dù trong tay nàng không có nhiều tiền, nhưng nàng có rất nhiều đồ trang sức, nàng có thể bán bất kỳ thứ gì trong số đấy cũng kiếm được một số tiền lớn. Lục Dao cảm thấy tốt hơn là bán chúng và mở một cửa hàng càng sớm càng tốt thay vì cho không Ngụy Tuyết Hinh. Nàng đã nghĩ ra mình nên bán những gì rồi.

Mọi người đều biết Lục Dao vẽ tranh rất giỏi, trên thực tế, nàng thích làm điều chế hương liệu hơn. Nàng đã có được khả năng nhận biết mùi hương của người từ khi còn nhỏ, sau khi lớn lên điều chế ra mùi hương không chỉ có màu sắc đẹp đẽ mà còn đặc biệt thơm. Đặc biệt là trong hai năm nàng ở trong phủ Tưởng, mỗi loại hương do nàng điều chế khiến ngay cả một số bậc thầy nghệ nhân cũng phải than thở không bằng, không ít quý nữ tìm nàng thương thảo mua bán.

Việc này Lục Dao vẫn gạt Tưởng thị. Một quý nữ thật sự không có ai chuyên nghiên cứu về việc này. Khi Tưởng thị phát hiện, nàng bị quở trách không ít.

Trên thực tế, hiện nay điều chế hương thơm cũng rất phổ biến, rất nhiều tiểu thư quý tộc đều mời sư phụ đến nhà mình dạy. Phủ Trấn Bắc Hầu cũng là Hầu phủ hạng nhất, đương nhiên cũng sẽ mời người đến. Nhưng pha chế hương thơm chỉ là để cho vui, còn lấy cái làm bản lĩnh của mình thì sẽ chỉ được coi là một trò đùa, thứ để người ta chê cười mà thôi.

Bởi vì Lục Dao thích lớp học này, trừ Lục Phỉ ra, nàng là người chăm chỉ học tập nhất, mà nàng cũng có tài ở khoản này. Khi người khác có thể nhận ra ba hương vị, nàng đã nhận ra bảy loại, có thiên phú mà không biết lợi dụng mới ngốc.

Cho nên kiếp này Lục Dao muốn mở cửa hàng hương liệu. Đời trước tiểu thư quý tộc đều thích hương liệu đến vậy, nàng cũng không tin sẽ không có người mua. Muốn mở cửa tiệm thì trước hết phải huy động vốn.

Lúc nàng đang cau mày, Vân Hương đi vào: “Tiểu thư, hôm nay ngủ sớm một chút đi tiểu thư. Ngày mai còn phải đi bái kiến lão thái thái, cho nên phải dậy sớm.”

Lục Dao thở dài, gật đầu nói: “Được.”

Những nha hoàn lần lượt bước vào, một người mang nước ấm mới đun sôi, một người mang thuốc mỡ để tẩy rửa và một người mang khăn vải sạch.

Lục Dao thích tự mình rửa mặt, vì vậy nàng lấy thuốc mỡ và bắt đầu tẩy rửa một cách nghiêm túc. Rửa mặt xong, nàng ngồi trước bàn trang điểm kiên nhẫn lau mặt. Dầu dưỡng trong tay là do nàng tự làm với dầu mè, gia vị và các loại hoa thêm nhiều nhất là hoa hồng. Sau khi thoa lên mặt, một mùi hoa hồng thoang thoảng xông vào lỗ mũi rất dễ chịu.

Nàng nhắm mắt lại thoải mái hít một hơi. Vân Hương đứng dậy cất son dưỡng đi, ánh mắt rơi vào một bên khuôn mặt của Lục Dao, cảm thấy tiểu thư nhà mình càng lớn càng xinh đẹp, ngay cả làn da cũng vậy, mềm mại tinh tế hơn những người khác rất nhiều.

Khó tránh ánh mắt sáng nay của biểu thiếu gia dừng ở trên người nàng cứ như không thể dời đi vậy.

***

Sáng sớm hôm sau, Lục Dao được Vân Hương gọi ra ngoài.

Bây giờ nàng gần như đã bình phục nên tự nhiên phải đến Tường Mộc Đường để thỉnh an lão thái thái.

Bên trong Tường Mộc Đường

Lão thái thái với mái tóc bạc phơ ngồi trên một chiếc trường kỷ bằng gỗ, bà mặc một chiếc váy hoa văn đơn giản, tóc búi cao, mang một cái đai buộc trán. Đôi mắt hơi vẩn đυ.c vẫn còn vẻ cơ trí, lão thái thái chính là đích tổ mẫu của Lục Dao, Đinh thị.

Nhìn thấy Lục Dao đi vào, bà vẫy tay gọi: “Dao Dao, mau tới chỗ tổ mẫu.”

Lục Dao chạy tới nhào vào lòng tổ mẫu, ôm eo bà cọ cọ: “Tổ mẫu, con rất nhớ người.”

Hôm nay là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tổ mẫu sau khi trọng sinh. Nghĩ đến hai năm nàng gả vào phủ Tưởng, sức khỏe của lão thái thái ngày càng sa sút, có lần bệnh nặng suýt chết, Lục Dao nước mắt giàn giụa, không kiềm chế được rơi xuống.

Mặc dù tổ mẫu còn sống, nhưng thái y nói có lẽ bà không sống được mấy năm nữa. Lúc đó Lục Dao mới biết mấy năm nay tổ mẫu thường xuyên đau đầu, chỉ sợ người dưới lo lắng nên cứ giấu đi.

“Nha đầu ngốc, sao lại khóc?” Giọng nói của lão thái thái vô cùng ôn hòa.

Tiểu nha đầu nước mắt rơi lã chã, nức nở không nói nên lời.

Thấy nàng cứ khóc, lòng lão thái thái như muốn vỡ nát: “Con rơi xuống nước có phải sợ rồi không? Hôm qua ta muốn đến thăm con, lại vướng chút chuyện vặt vãnh. Nào nín đi, nói tổ mẫu biết vì sao con khóc có được không? Con khóc như thế không phải là muốn mạng của bà lão này sao?”

Lão thái thái thực sự rất thương yêu nàng, đáy mắt cũng rơm rớm nước mắt.

“Tổ mẫu đừng khóc, ba ngày nay con đều mơ thấy người đau đầu nên trong lòng cảm thấy khó chịu, người thật sự đau đầu sao? Nếu cảm thấy không thoải mái nhất định phải nói cho chúng con biết đó, không thể giấu mãi được.”

Tim lão thái thái khẽ đập, bình tĩnh liếc nhìn đại nha hoàn Trúc Tâm. Trúc Tâm khẽ lắc đầu, lão thái thái mới yên tâm, nghĩ nàng nằm mơ thật: “Tổ mẫu rất khỏe, Dao Dao không cần lo lắng.”

Bà ngày thường luôn nghiêm túc, chỉ có mỗi Lục Dao từ lúc nhỏ đã thích thân thiết với bà nên quan hệ của cả hai cũng rất tốt. Có người nói giữa song thai với nhau sẽ có tâm linh tương thông, tổ mẫu còn tưởng rằng tiểu nha đầu quá nhớ bà nên mới mơ đến điều này.

Lão thái thái lại dỗ dành vài câu: “Cơ thể của tổ mẫu rất khỏe mạnh, Dao Dao đừng sợ.”

Nghĩ đến tổ mẫu chỉ vừa mới đau đầu không lâu, nếu như được danh y chữa trị rồi chăm sóc tốt, chưa chắc sẽ không khỏi. Lục Dao chậm rãi ngừng khóc: “Không cho con khóc cũng được, chỉ cần người mời đại phu đến xem bệnh một chút, chú ý thân thể mình mới được.”

Lão thái thái vội vàng gật đầu: “Được, được, ngày mai tổ mẫu mời đại phu tới khám.”

Trong đôi mắt bà đong đầy dịu dàng, yêu thương, bà vỗ vỗ trán Lục Dao nói: "Lớn đến nhường này lại còn khóc nhè như khi bé, con có thấy xấu hổ không?"

Hai má Lục Dao đỏ bừng, nàng than thở: "Con cũng không khóc trước mặt người khác cơ mà, chẳng lẽ tổ mẫu ghét bỏ con sao?"

Lão thái thái trên mặt đầy ý cười, chậm rãi trêu chọc nàng: “Có ghét bỏ thì cũng là cháu gái của ta, ta còn có thể làm gì đây?”

Lục Dao bật cười: “Bán đi đi, bán rồi còn có thể đổi lấy một số tiền.”

Đúng thật là mắt dính chặt vào tiền.

Lão thái thái không đành lòng, vừa rồi Lục Dao rơi nước mắt làm ướt y phục trên ngực lão thái thái, bà cũng không thấy chán ghét.

Nếu người ngoài nhìn thấy bộ dạng từ ái này của lão thái thái chắc chắn họ sẽ phải mở to mắt ra mà nhìn.

Bà vốn là người khôn ngoan có năng lực, nghiêm khắc với kỷ luật bản thân, đối nhân xử thế cũng vô cùng hoàn mỹ, là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ. Khi lão gia tử tấn công Bắc Nhung rồi mất tích, chính bà là người đã chống đỡ cái Hầu phủ này. Ngay cả khi có nguời muốn giá họa cho lão gia tử thông đồng với địch phản quốc, bà cũng là người đầu tiên phát hiện ra điểm khác thường mà khống chế được tính huống. Ngay cả đương kim thánh thượng cũng khen bà là "cân quắc bất nhượng tu mi"*.

*Cân quắc bất nhượng tu mi: Nữ nhân cũng không nhường nam nhân.

Chỉ có Lục Dao dám đối xử với bà như một lão nhân bình thường.

Lão thái thái sờ sờ đầu nhỏ của nàng, ánh mắt ôn nhu.

Khi bà cháu hai người đang vui vẻ thân thiết, đại phu nhân mang theo Lục Phỉ và những người khác đến Tường Mộc Đường, nhìn thấy Lục Dao không biết xấu hổ nằm trong vòng tay của lão thái thái, Lục Dung mím môi, rõ ràng trong ánh mắt tràn đầy coi thường .

Chi thứ hai cũng nối đuôi đi đến. Nhị gia là con của thê thϊếp, không phải con ruột của lão thái thái. Bởi vì nguyên nhân này, chi thứ hai vẫn luôn không có chỗ dựa. Nhị phu nhân Trịnh thị sau khi vấn an xong liền đứng sang một bên.

Đại phu nhân vấn an xong liền tiến lên nắm tay Lục Dao, cười nói: “Nha đầu ngươi nha, nhìn cũng tốt hơn rồi. Lần này ngươi ngã xuống nước dọa lão thái thái sợ chết rồi.”

Chẳng qua cũng chỉ là chua xót, oán trách lão thái thái bất công.

Lục Dao cúi đầu ngoan ngoãn nhận lỗi: “Đều là lỗi của con khiến tổ mẫu lo lắng.”

Đại phu nhân Tần thị là đích trưởng nữ của phủ An Quốc Công. Dung mạo, xuất thân, tài hoa đều xuất chúng. Trước khi xuất giá bà ta và mẫu thân Lục Dao cũng được xưng là “Kinh Thành song châu”*, không ít thế gia công tử tranh giành cầu hôn, cuối cùng cả hai người đều gả vào phủ Trấn Bắc Hầu.

*Kinh Thành song châu: Hai viên ngọc quý của Kinh Thành

Bởi vì Tần thị gả cho đích trưởng tử, địa vị của bà ta áp đảo Tưởng thị. Đây cũng luôn là niềm tự hào của bà ta. Bà ta có hai con trai và hai con gái nên người nối dõi cũng áp đảo Tưởng thị. Nhưng lão thái thái lại thích chi thứ ba nhất, cũng rất thiên vị cho Lục Dao.

Điều khiến Tần thị ghen tị nhất là kể từ khi Tam đệ kết hôn với Tưởng thị, bên cạnh cũng chỉ có mỗi Tưởng thị, còn phu quân bà ta lại sủng ái hai tiểu thϊếp. Rõ ràng Tưởng thị gả cho người không bằng Tần thị, nhưng lại có cuộc sống thoải mái hơn bà ta, sao bà ta có thể không khó chịu cho được?

Tần thị luôn luôn khôn ngoan, che giấu rất tốt sự ghen tuông của mình với Tưởng thị.

Thấy y phục của lão thái thái đều ướt hết, bà ta cau mày: “Tại sao y phục của mẫu thân lại ướt rồi?”

Hỏi xong, bà ta liếc nhìn nha hoàn, hỏi: “Đây là cách các ngươi hầu hạ lão thái thái sao?”

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhưng lại đầy quan tâm nhìn lão thái thái, lão thái thái xua tay, nhẹ giọng nói: “Đừng làm ầm ĩ, cũng không ướt nhiều lắm, một lát nữa sẽ khô.”

Dao nha đầu hốc mắt còn đỏ, bà ta không thấy được mới lạ. Trong lòng lão thái thái biết rõ bà ta cũng chỉ là viện cớ nói chuyện với bà mà thôi.

Sau khi vấn an xong, mọi người đều rời đi, lão thái thái cố tình gọi Lục Dao và một vài tỷ muội ở lại Tường Mộc Đường ăn cơm.

Hiếm khi Tường Mộc Đường sôi nổi như vậy, lão thái thái trên môi luôn nở nụ cười.

Thấy thân thể Lục Dao còn hơi yếu, lão thái thái cho phép nàng nghỉ ngơi thêm hai ngày. Lục Dao rất vui, định ngày mai ra ngoài bán một ít trang sức.

Nếu muốn ra ngoài, đương nhiên nàng phải thông báo cho Tưởng thị.

Khi bọn họ cùng nhau ăn cơm vào buổi tối, Lục Dao nói với Tưởng thị lý do nàng ra ngoài là muốn chọn quà sinh nhật cho tổ mẫu. Thật ra, nàng đã chuẩn bị sẵn quà sinh nhật cho tổ mẫu, nhưng nàng muốn tạo bất ngờ cho lão thái thái nên luôn giữ bí mật, kể cả Tưởng thị cũng chưa nói.

“Thân thể của con vừa tốt lên một chút đã muốn chạy ra ngoài?” Tưởng thị khẽ nhíu mày.

“Mẫu thân, con không sao thật mà. Ở trong phủ mãi chán lắm, mẫu thân không sợ con ở trong phủ ủ ra bệnh à? Con chỉ muốn đi dạo phường Trân Châu một chút thôi, nếu trong tiệm không có gì tốt thì con về ngay, có được không?”

Tưởng thị không muốn mềm lòng với nàng.

“Mẫu thân, người cho con đi đi mà.” Lục Dao không ngừng lắc lắc cánh tay khiến Tưởng thị có chút choáng váng.

“Con để ta nghĩ thêm chút đã.”

Thấy Tưởng thị mềm lòng, Lục Dao làm nũng dữ dội hơn.

Tưởng thị vẫn luôn yêu thương nàng, một lúc sau cũng đành chấp nhận: “Một canh giờ con bắt buộc phải về đó.”

Lục Dao hôn lên mặt bà một cái, cười nói: “Con biết mẫu thân tốt nhất mà.”

Tưởng thị đẩy đầu nàng: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ xốc nổi như vậy.”

“Cho dù bao nhiêu tuổi, con vẫn là nữ nhi của người mà.” Nói xong, Lục Dao kích động chạy về phòng mình, nói vọng lại: “Con còn có việc phải làm nên về phòng trước, có thời gian sẽ lại đến nói chuyện với mẫu thân sau ạ.”

Chạy nhanh như vậy, còn suy yếu chỗ nào?

Tưởng thị muốn đưa nàng đến chỗ lão sư ngay lập tức.

Khi Lục Dao trở lại phòng, nàng lấy ra một vài món đồ trang sức mà nàng không thích lắm, trong số đó có hai món đồ trang sức mạ vàng và những chiếc trâm cài tóc bằng bạc khảm ngọc lục bảo đều xuất xứ ở phường Trân Châu. Đây đều là những món đồ trang sức được ưa chuộng nhất vào năm ngoái, mỗi cặp trị giá hàng nghìn lượng vàng.

Lục Dao cũng biết nếu nàng bán nó bây giờ sẽ rất mất giá trị, nhưng nàng không có cách nào tốt hơn. Sau khi chọn lựa một hồi, nàng để Vân Hương cất số còn lại đi.

“Tiểu thư muốn làm gì vậy?”

Sau này muốn điều chế hương bán lấy tiền, nhiều việc còn phải dựa người thân thích, nhất định không thể giấu giếm người xung quanh được. Lục Dao thành thật nói: “Ta định mang nó đi bán.”

Vân Hương ngây người, nghĩ đến quà sinh nhật của lão thái thái tốn rất nhiều tiền nên chỉ cho rằng tiểu thư thiếu tiền, nói: “Tiểu thư có cần tiền đến đâu cũng không thể bán đồ trang sức, những thứ này từ giờ trở đi đều là của hồi môn của tiểu thư đó.”

Lục Dao thờ ơ xua tay.

“Bán thì bán đi, ta cũng không thể dùng hết. Thay vì để Ngụy Tuyết Hinh thương nhớ, không bằng bán nó lấy tiền.”

Sau khi nghe điều này, đôi mắt của Vân Hương hơi chuyển động.

Nàng ấy ngay từ đầu đã không thích Ngụy Tuyết Hinh, cảm thấy nàng ta còn trẻ mà đã quá mưu mô. Trước đây khi Lục Dao thỉnh thoảng đưa đồ vật cho Ngụy Tuyết Hinh, Vân Hương cũng đã thuyết phục tiểu thư, cuối cùng tiểu thư đã nghĩ thông suốt, nàng ấy cũng không ngăn cản tiểu thư bán chúng đi nữa, mà còn vui mừng thay cho tiểu thư.

Lục Dao nhìn thấy biểu cảm trong mắt nàng liền nói: “Chuyện này không được nói cho người khác, biết không?”

Vân Hương gật đầu: “Tiểu thư cần tiền sao? Nếu không đủ chỗ nô tỳ còn có một chút.”

Nàng ấy bên trên còn phụ mẫu cần nuôi, Lục Dao đương nhiên không có mặt mũi nào lấy tiền của nàng ấy. Sau khi suy nghĩ lại, nàng giải thích với Vân Hương: “Cũng không nhiều lắm, ta muốn mở một cửa tiệm, chỉ cần có thể mua được cửa tiệm là có thể.”

Vân Hương rất kinh ngạc: “Mở cửa tiệm?”

“Ừm, nhìn bộ dáng ca ca ta đau khổ khi không có tiền. Ta không muốn giống như ca của ta.”

“Lão thái thái với phu nhân rất yêu thương người, còn cắt xén tiền ăn mặc của người được sao? Sao tiểu thư đột nhiên lại muốn mở cửa hàng làm gì?”

Mặc dù triều Đại Hạ không kỳ thị thương nhân, nhưng cũng không có tiểu thư khuê các nào chạy đi mở cửa hàng. Vân Hương tính tình trầm ổn cũng bị nàng dọa sợ.

“Một mình ngươi biết chuyện này là được, ta đã hạ quyết tâm, nếu ngươi còn coi ta là chủ tử thì chỉ cần nghe ta nói, không được chất vấn ta.” Thấy thái độ kiên quyết của tiểu thư, Vân Hương không dám thuyết phục nàng nữa.

Lục Dao sở dĩ có ham muốn kiếm tiền mạnh mẽ như vậy là vì nàng sợ hãi khi nhìn thấy cuộc sống khó khăn của biểu muội sau khi kết hôn.

Kiếp trước, Tưởng Tĩnh Thư tuy gả cho Thám Hoa Lang, nhưng nhân phẩm tầm thường, còn là con nhà nghèo. Cuộc hôn nhân này cũng là do hắn tính toán mà ra, bởi vì hắn thích tính cách ngoan ngoãn dễ bảo của nàng. Sau khi chuyển đến kinh thành ngay cả một phủ đệ cũng không mua được, Tưởng Tĩnh Thần mặc dù đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng hắn ta không biết bọn họ nghèo đến như thế nào.

Không lâu sau khi hai người họ thành thân, hắn đã tiêu sạch của hồi môn của Tưởng Tĩnh Thư. Vì sợ tốn tiền, mùa đông trong nhà còn không nỡ đốt lửa. Bàn tay biểu muội đầy những vết nứt vì khô lạnh. Mỗi lần Lục Dao nhớ lại cảnh đó thì cảm thấy chua xót vô cùng.

Kiếp này nàng nhất định phải kiếm nhiều tiền hơn.

Trên người không có tiền, cái gì cũng phải tính toán, Ngụy Tuyết Hinh không phải cũng như vậy sao?

***

Ngày hôm sau Lục Dao đưa nhóm Vân Hương ra ngoài. Khi gần đến phường Trân Châu, phu xe ghìm dây cương xe dừng lại, Lục Dao vén rèm nhìn về phía trước, hỏi: “Tại sao lại dừng rồi?”

Vân Hương đi lên phía trước nhìn một chút, đáp: “Tiểu thư, là Thất vương gia thắng trận trở về, người vừa mới vừa vào kinh đã có một đám người ở phía trước chặn đường.”

Thất vương gia là đệ đệ cùng mẹ sinh ra với Hoàng Thượng. Hắn ra trận từ năm mười bốn tuổi, trong mười năm qua lập được nhiều chiến tích huy hoàng. Tuy nhiên, có người nói thủ đoạn của hắn rất tàn nhẫn, hắn còn có thể bóp nát đầu kẻ thù bằng tay không trên chiến trường. Cũng chính vì vậy, lúc còn là thiếu niên hắn cũng đã có danh hiệu “Ngọc Diện Diêm Vương”, mỗi khi nhắc đến hắn, tất cả các tiểu thư quý tộc ở kinh thành đều không khỏi rùng mình.

Mấy năm trước biên cảnh không yên, hắn tình nguyện xin ra trận đi Yến Nam Quan, chuyến đi này mất bảy năm. Lục Dao nhớ lần này Thất vương gia trở về là vì thăm Thái hậu bệnh nặng. Nhưng thực ra Thái hậu chỉ giả bộ, bà nghĩ đến nhi tử đã hai mươi tư rồi mà lại không có ai bên cạnh chăm sóc, nên bà ấy cứ hoảng hốt lo lắng. Thấy hắn cứ trì trệ không chịu về kinh, bà chỉ còn cách giả bệnh, phối hợp với hoàng đế để lừa hắn trở lại.

Lúc hắn rời kinh Lục Dao mới bảy tuổi, cũng đã quên bộ dáng hắn trông như thế nào. Lần này nhìn thấy hắn trở về, trong lòng nàng cũng có chút hiếu kỳ, muốn xem mặt Ngọc Diện Diêm Vương rốt cuộc khủng bố như thế nào. Khi nàng còn nhỏ, mẫu thân luôn lấy hắn ra để dọa nàng mỗi lúc nàng không nghe lời.

Lục Dao vén rèm, tò mò bước xuống xe.

“Tiểu thư, sao người lại đi xuống?”

Lục Dao cong môi cười nói: “Không biết phải đợi bao lâu, dù sao cũng không xa lắm, chúng ta đi bộ đi.”

Nàng trước giờ nói một là một, Vân Hương biết không thể thuyết phục được, cũng đành phải làm theo.

Lần này ra ngoài Lục Dao mang theo ba nha hoàn cùng hai bà tử, bọn họ đi về phía phường Trân Châu.

Mọi người đột nhiên hô to: “Thất vương gia tới rồi!”

Lục Dao tính tình trẻ con, hai mắt thoáng chốc sáng rực lên, nắm lấy Vân Hương với Hề Hương chen vào trong đám người: “Chúng ta cũng đi xem hắn đi!”

Dáng người nàng nhỏ nhắn nên rất dễ chen vào trong, quả nhiên nhìn thấy một đoàn người đang đi về phía bên này. Người nam nhân đi phía trước cưỡi một con ngựa trắng, dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú, oai phong lẫm liệt, hắn đi ngược sáng nên trong hệt như một vị Chiến Thần.

Đó là Thất vương gia, Thẩm Phong Hàn.

Trước đây Lục Dao chưa bao giờ nhìn thấy một người nam nhân đẹp trai như vậy, cả hô hấp cũng ngưng lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »