- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Sủng Kiều Thê
- Chương 34: Nàng bị doạ chết rồi
Độc Sủng Kiều Thê
Chương 34: Nàng bị doạ chết rồi
Sắc mặt tiểu nha đầu hồng hào, đôi mắt trong veo như suối nguồn. Khi nàng ngoảnh mặt đi, hàng mi dài cụp xuống, trông ngoan ngoãn đến mức khiến người ta cứ muốn ngắm nhìn. Ngũ quan nàng thanh tú, khuôn mặt cũng đã hết đỏ và sưng tấy, đôi môi hồng hào, mềm mại của nàng hơi mím lại, mang đến sức hút chết người. Đôi mắt Thẩm Phong Hàn không khỏi thêm đậm màu.
Sợ Lục Minh phát hiện ra điều gì, hắn mới lặng lẽ thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Khí chất của hắn rất mạnh mẽ, ngay cả khi không làm bất cứ điều gì, cũng sẽ khiến mọi người cảm giác được sự áp bức rất lớn.
Tim Lục Minh đập thình thịch, thu lại nụ cười không đứng đắn trên mặt, ngay cả khi nhìn thấy hoàng thượng, y cũng không căng thẳng như vậy.
Dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Luyện, y và Lục Dao ngồi xuống vị trí gần Thẩm Phong Hàn nhất.
Hai huynh muội ngồi cạnh nhau, Lục Minh cười, nói: “Hôm trước ở Hộ Quốc Tự may là nhờ có Thất vương gia giúp đỡ, nếu không có người, với tính khí hung bạo của muội muội ta thì không biết kết cục sẽ như thế nào.”
Lục Dao tức giận nhéo eo y một cái.
Tính tình hung bạo gì chứ? Có người ca ca nào lại đi hủy hoại thanh danh của muội muội mình như thế chứ!
Tiểu nha đầu còn tưởng rằng không ai biết nàng đang làm gì, nhưng lại không biết rằng Thẩm Phong Hàn ngồi ở phía trên có thể nhìn rõ ràng từng hành động nhỏ của nàng, ánh mắt hắn cũng không khỏi dừng ở trên tay nàng. Cánh tay đó vừa trắng vừa nhỏ, nhưng không biết sức lực lớn thế nào mà khiến Lục Minh đau đến mức thay đổi sắc mặt. Dưới cái nhìn của Thất vương gia, y cố nặn ra một nụ cười.
“Tổ mẫu đã căn dặn rồi, bảo bọn ta tới đây cảm ơn người. Nghe nói vương gia thích sưu tầm tranh vẽ, cho nên bọn ta đã mang theo bức tranh gốc của Lục Hư Chi ở tiền triều, hi vọng vương gia sẽ thích.”
Tuy rằng Thẩm Phong Hàn ưỡn thẳng lưng, nhưng hiếm khi nét mặt đã thả lỏng hơn nhiều. Hắn đặt tách trà trên tay xuống, ra hiệu cho Tiêu Luyện rót trà cho hai người, rồi thản nhiên đáp: “Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, không cần phải đưa ta món quà quý giá như vậy.”
“Bức tranh này được tổ phụ sưu tầm từ rất lâu rồi, cũng không phải trân quý gì, chỉ là một chút tâm ý mà thôi, hi vọng vương gia sẽ nhận lấy.”
Vừa nói, Lục Minh vừa ra hiệu cho người hầu cầm một chiếc hộp dài màu đen đi tới. Thất vương gia ra hiệu cho Tiêu Luyện cất nó đi.
Nghe nói Thất vương gia trước giờ không thích tiếp xúc với các quan lớn trong triều, rất nhiều người muốn đến thăm hỏi, họ đã nhiều lần gửi thiệp mời nhưng đều không gặp được. Nhác thấy vương gia không những gặp bọn họ, mà còn nể mặt nhận quà của họ, Lục Minh bèn thở phào nhẹ nhõm.
Y cảm thấy vị Thất vương gia này cũng không khó gần giống như lời đồn, chỉ là vẻ mặt hơi lạnh lùng một chút, nhan sắc so với người thường đẹp hơn một chút. Những người nói hắn hung ác, chắc hẳn là do ghen tị. Hắn đẹp trai như vậy, bị người ta nói vài câu cũng đáng.
Lục Minh nháy mắt ra hiệu với muội muội, ý bảo nàng trả lại cao Tuyết Ngưng cho Vương gia.
Lục Dao chỉ đành đứng dậy: “Vương gia, cao này quá quý giá, ta cứ nhận như vậy cũng không hay, vẫn nên trả lại cho ngươi thì hơn. Dù gì chuyện ngày hôm đó cũng không phải lỗi của ngươi.”
Tuy rằng ngoài mặt không nhìn ra được, nhưng trong lòng nàng thật không muốn trả lại cao Tuyết Ngưng cho hắn xíu nào. Thật ra nguyên nhân không phải do nàng không nỡ trả, nàng quên mất mẫu thân bị bỏng vào ngày nào rồi.
Năm đó Tưởng thị bị bỏng rất nghiêm trọng, vết bỏng gần như che phủ hết bàn tay. Vết thương để lại sẹo đã đành, lại còn vì nó mà gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức, đó là lý do tại sao Lục Dao muốn giữ cao Tuyết Ngưng lại. Nhưng tổ mẫu nói cũng đúng, đó không phải trách nhiệm của hắn, khi không nhận đồ của hắn thì không được thích hợp cho lắm.
Đôi mi dài của tiểu nha đầu cụp xuống, đôi môi hồng bất giác mím lại, ngay cả nàng cũng không phát hiện ra mình sẽ có bộ dạng này khi buồn bã.
Thẩm Phong Hàn liếc nhìn nàng một cái, rất muốn véo mặt nàng. Tiểu nha đầu có khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, nhưng khi cười lên trông sẽ đẹp hơn. Hắn thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Không cần, nếu đưa cho ngươi rồi thì nó là của ngươi.”
Mặc dù giọng nói của hắn thản nhiên, nhưng lại mang theo một sức mạnh không thể chối từ. Vừa nhìn đã biết hắn ở một vị trí cao, quen với sự phục tùng của người khác.
Sau khi Lục Dao có được lời dặn của lão thái thái, nàng đã không cần nữa: “Nếu là thuốc bình thường, bọn ta sẽ nhận. Nhưng thuốc này quá quý giá, vẫn nên trả lại cho ngươi thì hơn.”
Không chờ hắn gật đầu, Lục Dao đi tới, đặt lọ thuốc lên mặt bàn.
Nàng vừa tới gần, mùi hương từ người nàng cũng tỏa ra, rõ ràng đã đổi mùi hương khác, nhưng vẫn rất dễ ngửi, mùi hương khiến tâm tình con người thoải mái. Thẩm Phong Hàn liếc nhìn nàng, phát hiện nàng vẫn không hề đeo túi thơm, hình như mùi hương này toả ra từ làn da của nàng.
Có một khoảnh khắc Thất vương gia rất muốn kéo nàng ôm vào lòng, ngửi kỹ mùi hương trên người nàng. Đừng nói là bỏ qua Lục Minh ở một bên, chỉ mỗi lần trước tiểu nha đầu bài xích việc ở riêng với hắn thôi, Thẩm Phong Hàn liền biết mình không thể quá vội vàng được.
May mắn thay, hắn cũng là một người rất kiên nhẫn.
Sau khi đến gần, Lục Dao cảm thấy ánh mắt của hắn quá thâm thúy, dường như có thể khiến nàng đắm chìm vào đó. Lục Dao đặt lọ thuốc trước mặt hắn, đang định trở về, lại bị hắn gọi lại.
“Chờ một chút, ta nghe nói ngươi là đồ đệ duy nhất của Thục Sơn cư sĩ, có chuyện như vậy không?”
Lục Dao gật đầu. Bởi vì khoảng cách quá gần, nàng chỉ cảm thấy một cỗ áp lực xông tới trước mặt, làm cho nàng không tự chủ được mà nín thở.
Nàng rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, quả thật sư phụ chỉ có mình ta là đệ tử, ông ấy nhàn rỗi quen rồi. Nếu không phải có chút giao tình với phụ thân, ông ấy cũng sẽ không nhận ta làm đồ đệ.”
Lời này quả thực có chút khiêm tốn, Thục Sơn cư sĩ xưa nay cao ngạo, tuyệt đối sẽ không vì tình cảm mà tùy tiện nhận đồ đệ. Suy cho cùng vẫn là do nhìn trúng tài năng của Lục Dao.
Thấy nàng nghiêm túc và khiêm tốn, Thẩm Phong Hàn chỉ cảm thấy thật buồn cười, trong mắt hắn hiện lên ý cười. Khi Lục Dao đang ngẩng đầu theo bản năng, trùng hợp chạm vào ánh mắt hắn, nàng không khỏi giật mình.
Ngay sau đó, Thẩm Phong Hàn đã trở lại dáng vẻ bình thường, nhanh đến nỗi khiến Lục Dao nghĩ rằng nàng bị hoa mắt.
Thẩm Phong Hàn không cho nàng có cơ hội suy nghĩ nhiều, bỏ lại một câu: “Nếu ngươi thực sự là học trò của ông ấy, vậy ta muốn bàn chuyện giao dịch với ngươi. Nếu ngươi vẽ được cho ta một bức tranh thì cao Tuyết Ngưng này sẽ thuộc về ngươi. Ngươi có chịu không?”
Lục Dao sửng sốt, nàng là một cô nương, tranh nàng vẽ sao có thể truyền ra ngoài được? Cho dù hắn là vương gia cao quý, nàng cũng không thể vẽ cho hắn, chẳng lẽ nàng không cần thanh danh nữa sao?
Tiêu Luyện cũng lo lắng thay cho vương gia.
Một lúc sau Lục Minh mới nhận ra có gì đó không ổn, y nhìn Thẩm Phong Hàn với ánh mắt cảnh giác và dò xét.
Thẩm Phong Hàn vẻ mặt lạnh lùng nói: “Một tháng sau là sinh nhật của Thái hậu, ta không biết tặng bà ấy thứ gì, nhớ tới bà ấy cũng rất thích tranh vẽ. Lại nghe nói kỹ thuật vẽ tranh của ngươi đều được ông ấy truyền lại, nên mới muốn làm phiền ngươi vẽ một bức để ta mang tặng cho Thái hậu.”
Tiêu Luyện biết rõ vương gia chưa bao giờ dốc lòng. chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Thái hậu. Vì muốn nàng nhận cao Tuyết Ngưng, vương gia quả thật… hao tổn tâm tư quá đấy.
Hai mắt Lục Dao đột nhiên sáng lên.
Hóa ra là vẽ cho Thái hậu.
Chỉ là một bức tranh mà thôi, nếu có thể đổi lấy cao Tuyết Ngưng thì đúng là quá hời rồi. Đừng nói là một bức tranh, cho dù là mười bức, Lục Dao cũng cam tâm tình nguyện vẽ.
Tiểu cô nương gật đầu không chút do dự, khóe miệng không kìm được mà cong lên, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay: “Nếu như vương gia không chê tay nghề vẽ tranh non nớt của ta, vậy ta sẽ thử xem sao. Không biết vương gia có yêu cầu gì không?”
Thẩm Phong Hàn không có bất kỳ yêu cầu nào, chỉ cần do chính tay nàng vẽ là được.
Hắn thờ ơ nói: “Cứ vẽ một bức ngươi thấy thích là được.”
Không có yêu cầu gì, muốn phát huy thế nào cũng được, Lục Dao hài lòng làm theo.
Hai người cũng không ở lại lâu, trước khi rời đi Lục Dao còn cho cao Tuyết Ngưng vào trong ngực, tươi cười rạng rỡ, giống như đã chiếm được một món hời lớn.
Trên đường trở về, Lục Minh cằn nhằn với Lục Dao: “Vị Thất vương gia này, nhìn từ xa đã đẹp trai rồi, nhìn gần càng không có khuyết điểm gì. Đệ nhất mỹ nhân kinh thành Vệ Ninh Tử so với hắn thì chẳng khác nào một người bình thường. Thật không biết sau này hắn lấy vương phi, khi đối mặt với khuôn mặt kia, nàng ấy có xấu hổ về bản thân mình hay không?”
“Huynh lo lắng cái gì vậy? Hắn cũng đâu có cưới huynh.”
Những lời ngang ngược của nàng khiến Lục Minh buồn cười, y gõ mạnh vào đầu nàng: “Không biết lớn nhỏ, phải nên để mẫu thân dạy dỗ muội một trận mới được.”
“Chê muội không biết lớn nhỏ! Huynh phải xem mình có phong thái của một người ca ca chưa đã!”
Lục Dao trợn mắt nhìn y, lên xe ngựa trước: “Muội đi tìm Đồng Đồng, huynh tự trở về trước đi. Dù sao huynh cũng nhanh chân, đi một lát sẽ đến về đến thôi.”
Đúng là vô cùng tuyệt tình.
Nói xong nàng bảo người đánh xe đi, Lục Minh vặn ngón tay, thầm nghĩ tính tình của muội muội càng ngày càng tệ, cũng không biết là ai chiều hư nàng nữa!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Sủng Kiều Thê
- Chương 34: Nàng bị doạ chết rồi