Mặt gã sai vặt lộ rõ vẻ khó xử: "Lão gia, đánh cả nàng ta luôn sao?”
"Để bị thương thì bán thế nào được nữa? Kéo ra!"
Thấy chàng thiếu niên dây dưa mãi làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của mình, người đàn ông trung niên mất kiên nhẫn, mắng chửi: “Cút đi, mẫu thân ngươi đã bán tỷ tỷ của ngươi cho ta, muốn chuộc nàng phải đưa ra ba lượng bạc!"
L*иg ngực chàng thiếu niên phập phồng: "Rõ ràng là mẫu thân ta bán lấy một lượng bạc, mới có bao lâu mà ông đã tăng như vậy, có còn là người không?”
“Ngươi nói ai không còn là người? A, cái tên tiểu tử thối này! Ăn roi chưa đủ phải không! Lai Phúc, mau đánh tiếp cho ta!”
Thiếu nữ dập đầu mấy lần, van xin: "Xin ông, đừng đánh đệ ấy! A Hữu, đệ mau đi đi! Cho dù đệ có vay thì chúng ta cũng không thể trả được, cha bị bệnh còn cần dùng đến tiền. Đệ nghe lời, không cần lo cho tỷ đâu.”
“Tỷ!” Thiếu niên mím môi, mặt mày đỏ bừng không chịu khuất phục, cũng quỳ xuống: "Xin ông hãy tha cho tỷ tỷ của ta! Ta có thể làm bất cứ chuyện gì, nhất định sẽ trả lại tiền cho ông.”
Thấy hai người suy nghĩ cho nhau như vậy, Lục Dao cũng có chút cảm động, nhịn không được mà đi qua: "Ba lượng bạc là mua được nàng ấy sao?"
Nàng mặc một chiếc váy dài có hoa văn hoa hồng và hoa mẫu đơn màu tím, không chỉ chất liệu vải cao cấp mà tay nghề gia công cũng rất tinh xảo, trên đầu còn cài một chiếc trâm vàng, ngay cả nha hoàn phía sau cũng ăn mặc rất đẹp. Vừa nhìn đã biết nàng chính là tiểu thư của gia đình giàu có. Người đàn ông trung niên nheo mắt: "Ba lượng là giá cho tên nhóc thối này, nếu ngươi muốn mua thì phải năm lượng mới được."
"Ta đâu có thiếu nha hoàn, mua thêm nàng ấy làm gì." Lục Dao liếc nhìn chàng thiếu niên: "Này, ngươi có muốn chuộc lại tỷ tỷ không? Ta cho ngươi mượn tiền?"
Ánh mắt thiếu niên mừng rỡ, ngẩng đầu lên nhìn Lục Dao. Hắn đã đi vay tiền khắp thôn, vừa quỳ vừa hứa rằng sang năm sẽ trả nhưng cũng chỉ mượn được một lượng bạc. Còn người này vốn không quen biết hắn, lại bằng lòng cho hắn mượn tiền, hắn cảm kích từ tận đáy lòng, cảm thấy mình đã gặp được tiên nữ.
Hắn dập đầu: "Cảm ơn cô nương! Trương Tài xin thề ở đây, sau này nếu cô nương có việc cần đến ta, dù phải vượt núi đao xuống biển lửa ta cũng không chối từ."
Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết kia, Lục Dao đảo mắt cười nói: "Được, ta sẽ nhớ kỹ."
Thiếu nữ vẫn còn mộng mị, chỉ thấy tiểu đệ hưng phấn kéo mình lên. Ba lượng bạc, sao bọn họ trả được đây? Nàng ấy vô cùng nóng lòng, nghĩ đến nếu Lục Dao đã đồng ý cho bọn họ vay tiền, vậy nàng nhất định là một người tốt.
Nàng ấy cắn răng quỳ xuống: “Đại ân đại đức của cô nương, cả đời tiểu nữ sẽ không quên. Cha ta bệnh nặng nằm liệt trên giường, đệ đệ lại còn nhỏ, làm sao có thể kiếm được tiền trả cô nương. Nếu cô nương không chê, xin người hãy thu nhận ta. Bưng trà rót nước, giặt đồ nấu cơm, việc gì ta cũng có thể làm!”
"Tỷ! Đệ có thể đi bốc vác, rồi cũng trả được mà!”
Lục Dao: "Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Vân Hương tỷ tỷ, ngươi đưa họ về phủ tìm chút đồ ăn trước, đợi ta trở về rồi bàn bạc tiền nong sau."
"Tiểu thư, người không về sao?"
Lục Dao: "Ta đi xem cửa hàng Thuỷ Mặc một chút rồi về, cứ để Hề Hương đi theo ta là được."
Lục Dao nhớ hình như cách bố trí của cửa hàng Thuỷ Mặc và cửa hàng bánh ngọt có chút khác nhau, đương nhiên không thể sao chép bản thiết kế cũ được rồi. Nàng dự định xem qua một chút rồi mới về.
Biết không cản được nàng, Vân Hương cũng không cố gắng thuyết phục nữa, nàng ấy chỉ dặn dò: "Tiểu thư đi nhanh về nhanh, đừng để phu nhân lo lắng.”
“Ừ.”
Nơi này cách cửa tiệm Thuỷ Mặc cũng không xa, hai người rất nhanh đã tới nơi.
Lúc Lục Dao tới, nàng thấy có mấy người đang chuyển đồ ra ngoài, chưởng quầy nhìn thấy Lục Dao còn tưởng nàng tới đây mua đồ: "Lục tiểu thư, cửa hàng này chuẩn bị chuyển đến phố Xuân Thủy, ngày mai chính thức khai trương. Nếu tiểu thư có cần thì ngày mai có thể ghé qua xem.”
Lúc này Lục Dao mới nhớ ra, bọn họ nhất định cần thời gian chuyển đồ ra bên ngoài. Nàng sốt ruột qua đây như thế, chẳng khác nào rất muốn có được cửa hàng này. Điều này khiến Lục Dao có chút ngượng ngùng, nhất là khi bắt gặp bóng hình mặc cẩm bào quen thuộc, sự ngượng ngùng bỗng chốc chạm đến đỉnh điểm.
Thất vương gia cũng nhìn thấy nàng, hắn ghé vào tai Tiêu Luyện dặn dò vài câu, Tiêu Luyện đi tới, cung kính nói với nàng: "Lục tiểu thư, vương gia mời tiểu thư vào nói chuyện."
Lục Dao chần chờ một chút, nắm lấy vạt váy rồi đi vào.
Đồ đạc trong cửa hàng đã được dọn sạch, người làm đang thu dọn ở sân sau. Sau khi nàng bước vào chỉ cảm thấy căn phòng rộng lớn này dường như rất trống trải. Lục Dao cung kính hành lễ: "Tiểu nữ tham kiến vương gia."
Hề Hương theo sát phía sau cũng hành lễ.
Ánh mắt Thất vương gia dừng lại trên mặt Lục Dao một chút, sắc mặt của tiểu nha đầu này có chút bất an, hàng mi dài rậm rạp rũ xuống trên làn da trắng nõn tạo thành một cái bóng nhỏ. Rõ ràng cách không quá gần, nhưng Thẩm Phong Hàn vẫn ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ trên cơ thể nàng, rất dễ ngửi.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt tuy sâu thẳm nhưng lại có chút nóng bỏng. Lục Dao bin hắn nhìn chằm chằm như thế, bỗng cảm thấy căng thẳng, hai bàn tay trắng nõn mềm mại vô thức nắm chặt lấy vạt áo.
Thẩm Phong Hàn lặng lẽ thu hồi tầm mắt: "Có chuyện gì sao?"
Giọng nói của hắn lạnh lùng nhưng khiến người nghe rất dễ chịu.
Lục Dao không kìm được mà ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt của hắn nàng vội vàng tránh đi. Cũng không biết tại vì sao khi bị hắn nhìn chằm chằm nàng lại rất khẩn trương, lắp bắp nói: “Cữu, cữu cữu của Hàn gia tiếp quản cửa hàng này muốn ta giúp thiết kế xem nên bố trí như thế nào, cho nên ta qua đây xem thử một chút. Sao vương gia lại ở đây?" Nghe giống như nàng không biết rằng cửa hàng này thuộc về hắn.
Thẩm Phong Hàn không vạch trần nàng, nhưng hắn cũng không trả lời.
Vẻ mặt Lục Dao có chút xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không kìm được mà liếc mắt nhìn hắn một cái. Chỉ thấy Thất vương gia đang dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, tim Lục Dao đập mạnh, cắn chặt môi.
Thẩm Phong Hàn xua tay để Tiêu Luyện lui xuống, Tiêu Luyện nháy mắt ra hiệu với Hề Hương làm nàng ấy sợ chết khϊếp. Nàng ấy không ngờ sẽ gặp được Thất vương gia ở đây, cứ thế ngây ngốc đi ra ngoài. Mãi cho đến khi nàng ấy bước ra khỏi cửa mới kịp nhận ra rằng mình đã bỏ lại tiểu thư ở trong đó một mình! Hề Hương vội vã muốn xông vào, nhưng Tiêu Luyện đã chặn ở cửa: "Vương gia nhà ta có chuyện muốn nói, cô nương nên đợi bên ngoài thì hơn."
Hề Hương sắp khóc đến nơi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Lục Dao có chút hoảng loạn, nàng cắn môi liếc nhìn Thẩm Phong Hàn, không biết hắn muốn làm gì.
Thẩm Phong Hàn thản nhiên nói: "Lại gần chút.”
Lục Dao: "!"