Thẩm Phong Hàn đến là vì cửa hàng.
Một trong những phó tướng của hắn đã chết trong trận chiến hai năm trước. Trước khi chết, ông ấy không yên tâm nên đã phó thác gia đình mình cho hắn, hy vọng hắn có thể tìm người chăm sóc cho hon. Ngày thường Thẩm Phong Hàn không ở kinh thành nên việc trông coi này được giao cho Trần Chấn. Vị phó tướng kia xuất thân từ một thường dân, hiện tại trong nhà chỉ còn lại vợ con và mẹ già, may mà còn có một tiệm bánh ngọt gia truyền, trước mắt vẫn có thể sống no đủ.
Trần Chấn trợ cấp cho họ không ít tiền bạc, mãi cho đến khi phát hiện ra rằng cửa tiệm đã bị bán, hắn ta mới phái người đến xem qua một chút.
Không ngờ đến cô con dâu này lại là một người bất hiếu, hám lợi. Sau khi nhận tiền của họ, không đối xử tốt với mẫu thân của phó tướng thì thôi, thậm chí nàng ta còn cấu kết với người ngoài để thôn tính tiền của trong nhà. Kết quả mấy ngày trước đã chọc cho mẹ chồng tức chết. Nàng ta lười kinh doanh nên đã bán đi cửa tiệm, hơn nữa còn muốn lấy tiền trong nhà đi tái giá. Đứa con trai chỉ mới sáu tuổi của nàng ta bây giờ ngay cả cơm ăn cũng không đủ no.
Trần Chấn không dám giấu giếm, vội báo cáo với Thẩm Phong Hàn. Sau khi biết chuyện, Thẩm Phong Hàn đã trực tiếp đưa nàng ta đến nha môn, tội trạng mưu sát của nàng ta không thể tha thứ được. Thẩm Phong Hàn tạm thời mang đứa trẻ vào Vương phủ, dự định mua lại cửa hàng cho đứa trẻ để chuộc lỗi.
Không ngờ lại gặp phải Lục Dao, tiểu cô nương này lại đυ.ng vào hắn, rõ ràng nàng đang mất hồn, đường xá cũng không buồn nhìn.
Thẩm Phong Hàn nhớ hình ảnh yếu ớt khi ngã xuống của nàng, hắn vô thức nắm lấy nàng, lòng bàn tay hắn nóng rực, cánh tay cứng rắn như sắt. Sau khi được hắn đỡ lấy, Lục Dao mới sững sờ lấy lại tinh thần.
Tiểu cô nương ngẩng đầu, cho dù không trang điểm, khuôn mặt cũng xinh đẹp hơn hẳn người khác. Đôi mắt trong suốt như mặt nước mùa thu trong lúc đảo quanh lại như đang cám dỗ người khác. Ước chừng là do có chút ngượng ngùng nên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, hiện vẻ thẹn thùng.
Tiểu nha đầu ngước mắt nhìn hắn, vì ở quá gần nên mùi thơm của nàng thoang thoảng vào mũi, một mùi thơm dịu nhẹ dễ ngửi. Bị ánh mắt kinh ngạc lại sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm, trái tim Thẩm Phong Hàn khẽ nhộn nhạo, nghe được giọng nói trong trẻo của nàng, hắn mới rút tay về, thản nhiên nói: "Ta muốn chuộc cửa hàng."
Chỉ vài từ ngắn ngủi, Lục Dao cũng không để ý lắm. Nhưng thị vệ phía sau lưng hắn trợn to hai mắt, Vương gia nhà bọn họ tự nhiên đỡ một cô nương đã đành, lại còn chủ động trả lời?
Ngay cả đôi mắt chưa bao giờ dao động của Tiêu Luyện cũng nhìn Thẩm Phong Hàn bằng một ánh mắt kinh ngạc.
Chuông báo động vang lên trong tâm trí của Lục Dao, chuộc lại cửa hàng? Chẳng lẽ cửa tiệm này là của Thất vương gia?
Lục Dao kinh ngạc nhìn chằm chằm, cửa hàng này nàng muốn rất lâu rồi, không dễ dàng gì mới mua được, sao nói chuộc là chuộc được? Nếu đã thực sự muốn giữ thì đừng có bán, tự nhiên bán đi rồi chuộc là thế nào?
Lục Dao có chút không vui. Tuy nàng không biểu hiện ra ngoài, nhưng Thẩm Phong Hàn vốn luôn nhạy cảm với cảm xúc của người khác nên hắn đương nhiên có thể phát hiện ra sự khác thường của nàng. Hắn hơi nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng sắc bén mang theo một chút áp lực khiến trái tim Lục Dao run lên, nàng không nhịn được cắn môi dưới.
Cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, Thẩm Phong Hàn cau mày.
Hắn đã quen ở địa vị cao, lại trăm trận trăm thắng trên chiến trường, ánh mắt thâm thúy, khí thế vốn đã kinh người. Lúc này hắn chỉ nhíu mày, khí thế càng thêm doạ người. Sợ hắn nổi giận sẽ lấy Dao Dao ra trút giận, Lâm Nguyệt Đồng nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lục Dao, mạnh mẽ che chở nàng ra sau người mình, thẳng lưng, run giọng nói: “Thất vương gia, Cửa hàng này là do cữu cữu ta mua lại, hiện tại đang trong quá trình sửa sang, bây giờ người định chuộc lại e rằng không ổn lắm?"
Tưởng Tĩnh Thư cũng nắm chặt tay Lục Dao, ánh mắt hoảng sợ vô định, sắc mặt tái nhợt.
Thất vương gia liếc bọn họ một cái, không trả lời.
Thấy các nàng vốn còn sợ hãi hơn cả mình mà lại dám bước lên phía trước, sự hoảng sợ trong lòng Lục Dao cũng nhanh chóng tiêu tan đi phân nửa, chỉ còn lại cảm động. Nàng vỗ tay Lâm Nguyệt Đồng, ghé vào tai nàng ấy thì thầm: "Đi thôi, để hắn nói chuyện với cữu cữu đi, nếu chúng ta không đồng ý thì cữu cữu cũng sẽ không bán đâu."
Nàng cảm thấy âm thanh của mình cực kỳ nhỏ, nhưng lại không biết rằng đối với người luyện võ mà nói, âm thanh nhỏ này vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Lâm Nguyệt Đồng cũng nghĩ như vậy, nàng ấy mỉm cười gượng gạo với Thất vương gia, gan dạ nắm chặt tay Lục Dao.
Lục Dao cười nói: "Bên ngoài nắng chói chang như thế, vương gia mau vào trong đi, chúng ta xin phép đi trước.”
Lục Dao nói xong liền kéo Lâm Nguyệt Đồng cùng biểu muội vào trong xe ngựa. Cho đến khi đã vào xe, nàng vẫn còn cảm nhận được một ánh mắt như có như không dõi theo mình, khiến người ta vô thức tê sống lưng.
Thẩm Phong Hàn chỉ liếc nhìn họ rồi quay đi: “Đi xem thử.”
Tiêu Luyện gật đầu.
Thẩm Phong Hàn dẫn hắn vào cửa hàng. Quả nhiên như lời của nha đầu kia đã nói, cửa hàng dù được ghi rõ ràng dưới danh nghĩa của Hàn Dực, nhưng hắn ta dường như không phải là người có thể đưa ra quyết định. Mặc dù điều kiện hắn đưa ra khiến hắn ta bị cám dỗ, nhưng hắn ta vẫn luôn cắn răng nói rằng để mình suy nghĩ lại một chút.
Lục Dao về đến nhà không bao lâu, liền nhận được tin tức từ người của Hàn Dực, thấy Thất vương gia đồng ý đổi mười cửa hàng lấy cái này, Lục Dao khϊếp sợ không thôi, cảm giác như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống người nàng vậy, cả người chóng mặt đứng không vững. Nàng vội vàng trả lời lại Hàn Dực, nghĩ đến dù sao cửa hàng cũng không phải của mình nên nàng nói với Tưởng Thị một tiếng rồi đến Lâm phủ, lấy cớ là Đồng Đồng vẫn còn phiền muộn nên đến để khai sáng cho nàng ấy.
Lâm Nguyệt Đồng luôn là một nha đầu vui vẻ, Tưởng Thị sợ rằng nàng ấy bị chuyện của phụ thân mình ảnh hưởng xấu nên đã bảo Lục Dao nhanh chóng qua đó xem. Thấy vẻ mặt đầy lo lắng của bà, Lục Dao cảm thấy chột dạ, đến lúc đi vẫn không dám nhìn vào ánh mắt Tưởng Thị.
Khi nàng đến Lâm phủ, Hàn Dực đã đến rồi. Lục Dao vội vàng hỏi: "Hắn thực sự sẵn sàng đổi mười lấy một sao?"
Đừng nói mười cửa hàng, miễn là vị trí tốt thì hai căn cũng là lời cho bọn họ rồi.
Hàn Dực không hề thấy vui như các nàng, hắn ngồi ở trên ghế thái sư, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Ừm, lúc đầu định đổi ba tiệm lấy một, thấy ta không đồng ý nên trực tiếp đề nghị đổi mười tiệm lấy một tiệm.”
Lâm Nguyệt Đồng cau mày: "Chẳng lẽ cửa hàng này rất quan trọng với ngài ấy?"
"Ta phái người đi hỏi mới biết được lai lịch của cửa hàng này." Hàn Dực giải thích vài câu, từ từ nói: “E là vì đứa nhỏ kia nên ngài ấy mới muốn chuộc lại cửa hàng."
Lục Dao sửng sốt, không ngờ trông hắn lạnh như núi tuyết lại có một mặt như vậy, ý nghĩ muốn chiếm lợi từ chuyện này lập tức biến mất, Lục Dao cắn môi: "Nếu đã biết nguyên nhân của sự việc rồi thì chúng ta hãy trả lại cho ngài ấy. Cửa hàng vừa mới khởi công nên cũng không có tổn thất gì.”
Lâm Nguyệt Đồng bị vây trong niềm vui lớn: “Đâu chỉ là không tổn thất mà còn kiếm gấp bội, chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn lấy mười gian cửa hàng của ngài ấy thật?”
Trong lòng Lục Dao lại cảm thấy có chút bất an, nhất là khi nàng nghĩ đến câu chuyện bi thảm của đứa trẻ kia, không khỏi cắn cắn môi: “Nếu lấy mười cửa hàng thật thì khác gì chúng ta không có lương tâm, hay là đổi lấy một cửa hàng khác ngang tầm đi, coi như cho ngài ấy nợ một ân tình.”
Lâm Nguyệt Đồng lầm bầm: “Cũng đúng, ân tình của Thất vương gia không dễ nợ đâu. Nhưng là mười cửa hàng lận đó, nếu chúng ta nhận lấy, đợi đến khi có đủ người làm, chẳng phải sẽ kiếm được rất nhiều tiền sao?”
Lục Dao cũng có chút bất đắc dĩ, tài sản của nàng chỉ đủ mua một cửa hàng mà Thất vương gia không chớp mắt đã đổi mười lấy một. Đây chính là sự chênh lệch! Khi nào nàng có thể giàu được như vậy chứ!
Hai tiểu cô nương vô cùng phiền não, vừa không nỡ vừa không muốn làm trái lương tâm, thỉnh thoảng chỉ có thể thở dài. Hàn Dực vất vả nén cười, dùng quạt gõ vào đầu Lâm Nguyệt Đồng: "Được rồi, còn thở dài nữa là biến thành bà cụ non đấy. Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi Túy Tiên Các ăn một bữa thật ngon, mở tiệc ăn mừng."
Ánh mắt Lục Dao sáng lên ngay lập tức.