Chương 21: Gặp lại nhau!

"Đương nhiên không phải, tỷ còn chẳng quen biết hắn chứ nói gì đến thích?"

Tưởng Tĩnh Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nàng ấy cũng nhìn thấy Thất Vương Gia, ngoài cảm thấy khϊếp sợ ra thì hoàn toàn không có ý nghĩ nào khác. Ánh mắt của nam nhân kia lạnh băng như vậy, nếu tỷ tỷ thật sự gả cho hắn chỉ sợ rằng cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng, thật may mắn thay.

“Muội còn chưa trả lời tỷ, nếu tỷ đã không vui, muội còn muốn tỷ gả qua sao?”

Mặt Tưởng Tĩnh Thư nhăn thành một đống, nàng ấy không rõ vì sao tỷ tỷ lại không thích ca ca nữa. Nàng bối rối suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Không gả, muội muốn tỷ tỷ vui vẻ.”

Lục Dao thở phào nhẹ nhõm, nàng xoa đầu nhỏ của nàng ấy.

Tưởng Tĩnh Thư cọ đầu vào tay nàng, trông vô cùng ngoan ngoãn. So với việc có tỷ tỷ bên cạnh bầu bạn thì nàng muốn tỷ tỷ được vui vẻ hơn.

Ngụy Tuyết Hinh trốn trong bụi cỏ, nàng ta vẫn luôn chú ý tới mọi hành động của Lục Dao. Vừa rồi nàng ta loáng thoáng nghe thấy Lâm Nguyệt Đồng có nhắc tới Thất vương gia nên cũng cảm thấy tò mò. Lại thấy Lục Dao kéo Tưởng Tĩnh Thư tới đây, liền lặng lẽ đi vòng qua muốn nghe lén xem hai người nói gì. Sau khi nghe được tin Lục Dao không thích Tưởng Tĩnh Thần, trong lòng Ngụy Tuyết Hinh mừng như điên, thầm cảm tạ ông trời đang giúp mình.

Nghĩ đến Thất vương gia, trong mắt Ngụy Tuyết Hinh hiện lên một tia nham hiểm. Ai ai cũng biết Thất vương gia vừa tàn nhẫn lại lạnh lùng, không thích hợp lấy làm phu quân. Nếu Lục Dao thật sự thích hắn…

*

Sau khi trấn an biểu muội, Lục Dao quay về bờ sông.

Lâm Nguyệt Đồng vẫn đang háo hức chờ nàng giải thích. Lục Dao tức giận trừng mắt liếc nàng ấy, nghĩ đến chuyện chính, nàng không so đo nữa, lặng lẽ hỏi: "Ngươi có muốn đến cửa hàng xem một chút không?"

Đương nhiên là Lâm Nguyệt Đồng muốn rồi. Sau khi thỏa thuận xong với cữu cữu của mình vào hôm qua, hắn đã mua lại cửa hàng trên phố Nam La. Cửa tiệm này vốn là một cửa hàng bánh ngọt, chắc chắn phải tân trang lại. Trùng hợp là Hàn Dực không bận nên Lâm Nguyệt Đồng đã nhờ hắn để mắt đến một chút.

Hắn biếng nhác đồng ý.

Dù sao thì cửa hàng cũng thuộc về bọn họ, cữu cữu của nàng ấy trước giờ rất lười biếng, Lâm Nguyệt Đồng thật sự có chút không yên tâm.

Lục Dao nói chuyện với An Hân một chút, nhờ nàng ấy giúp nàng che đậy, rồi lôi kéo Lâm Nguyệt Đồng và biểu muội đến phố Nam La. Con phố này vô cùng nhộn nhịp, đâu đâu cũng toàn là người đi lại, không cần lo về lưu lượng.

Từ xa, Lục Dao đã thấy tấm biển hiệu cực lớn ở ngay chính giữa, là cái tên mà lúc trước bọn họ đã chọn lựa, Diệu Hương Các. Ba chữ này vừa có lực lại bắt mắt. Lục Dao rất hài lòng, nàng kéo biểu muội xuống xe.

Tưởng Tĩnh Thư ngoan ngoãn đi theo sau Lục Dao, Lâm Nguyệt Đồng nhịn không được đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng ấy một cái, cười nói: "Bảng hiệu này rất có khí phách phải không?"

Sau khi đặt tên cửa tiệm xong, nàng ấy và Lục Dao đã cho người làm nó. Không ngờ chỉ là chữ được điêu khắc trông cũng đẹp, nhưng khi treo lên lại khí phách như vậy!

Tưởng Tĩnh Thư gật đầu tán thưởng: “Thật khí phách!”

Đám người vội vàng tiến vào cửa hàng. Trong tiệm không có người ngoài, trừ Hàn Dực và hai người hầu bên cạnh hắn, còn lại đều là người của Lâm phủ được Hàn Dực mời tới phụ giúp, cả cửa hàng đều do hắn phụ trách. Mẫu thân của Lâm Nguyệt Đồng chỉ xem như hắn muốn thử sức một lĩnh vực mới nên điều đến đây vài người giúp đỡ.

Hàn Dực đang lười biếng đọc sách trên lầu hai, hắn mặc một chiếc áo choàng gấm màu trắng, mái tóc đen được búi cao, một tay cầm cuốn sách, tay kia gõ nhịp lên bàn, đôi mắt đen láy khép hờ. Cả khuôn mặt toát lên vẻ lười biếng như một chưởng quầy chỉ cần đứng chỉ tay năm ngón.

Lâm Nguyệt Đồng lấy cuốn sách trong tay hắn ra: "Đọc nghiêm túc như vậy làm con còn tưởng cuốn sách gì hay, hoá ra là đọc một cuốn truyện hết nửa ngày!"

Hàn Dực búng trán nàng ấy, chậc một tiếng: "Sao mấy người lại ở đây? Hôm nay không phải tết Thanh Minh hả, sao không đi đạp thanh mà lại đến đây? Chẳng lẽ các công tử ở kinh thành không đủ tuấn tú để lọt vào mắt?”

Giang Nam đều là nhân vật phong lưu, bộ dạng này của Hàn Dực cũng vô cùng đẹp mắt. Nam nhân ở kinh thành đều là vai rộng eo thô, mỹ nam quả thực không nhiều. Một nam nhân như hắn nhìn vào còn cay mắt, cũng khó trách mấy tiểu cô nương này không nhìn trúng. Hàn Dực nhấp một ngụm trà: "Ngồi đi, nơi này phong cảnh cũng tốt, miễn cưỡng thưởng thức được."

Vị trí của Diệu Hương Các rất tốt, phía trước có đường phố náo nhiệt, phía sau là hồ nước, ven hai bên hồ mọc đầy Dương Liễu, mỗi cây đều đâm ra chồi non, liễu thưa soi bóng ao, cảnh xuân quyến rũ.

Lục Dao cười khanh khách: "Hiếm lắm bọn ta mới tới đây được một lần, nên thôi không ngắm cảnh nữa. Lúc rảnh rỗi ta đã vẽ một bản trang trí, muốn cho ngươi xem thử một chút. Mấy năm nay cữu cữu vào Nam ra Bắc, hiểu biết hơn chúng ta rất nhiều, nếu có thể cho ý kiến

thì tốt biết mấy."

Hàn Dực vẫn lười biếng như cũ, nghe vậy khẽ nâng khoé miệng cười: "Để ta xem thử."

Ngũ quan anh tuấn, dáng vẻ lười biếng không những không khiến người ta thấy khó chịu mà ngược lại truyền đến sự phong lưu tuỳ tiện không thể diễn tả được. Lâm Nguyệt Đồng đã nhìn quen, Lục Dao lại một lòng tập trung vào công việc kinh doanh, chỉ mỗi Tưởng Tĩnh Thư lặng lẽ đỏ mặt. Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ nên cũng chẳng có tâm tư gì nhiều, chỉ là nhịn không được mà nhìn hắn nhiều thêm mấy lần.

Vốn Hàn Dực cũng không coi trọng lắm, nhưng khi nhìn thấy bản vẽ của Lục Dao, hắn không khỏi ngồi thẳng người dậy: "Ngươi vẽ à?"

Một bức vẽ nhỏ nhưng bao hàm bên trong tất cả cảnh vật. Chỉ cần vài nét vẽ đã nhìn ra được thực lực của người vẽ. Khó mà tưởng tượng được bản vẽ như vậy lại do một tiểu cô nương vẽ nên, chẳng trách người ta lại tương truyền có những thiên tài ẩn mình dưới chân thiên tử.

Vẻ mặt của Hàn Dực trở nên nghiêm túc, sau khi nhìn thấy cách bố trí của căn phòng, hắn nhìn Lục Dao với ánh mắt tán thưởng. Tầm nhìn độc đáo như vậy, may mắn là nàng không phải nam nhân, nếu không ắt sẽ là một đối thủ cạnh tranh đáng gờm của hắn.

Lục Dao bố trí lầu một như một khu vườn, mỗi một đoạn phân cách sẽ đặt một chậu hoa, những hương liệu lặng lẽ nép mình bên cạnh những bông hoa tươi. Chỗ hoa này không phải tuỳ ý đặt ở đó, bên trong hương liệu có loại hoa gì thì sẽ đặt chậu hoa đó ra. Như vậy trông vừa thẩm mỹ vừa mang đến cho mọi người một cách giới thiệu rất trực quan.

Ở trung tâm còn có một cái lư gỗ đàn hương màu đỏ, chuyên dùng để đốt hương, trong phòng nghi ngút khói, chứa một ý niệm vô cùng nghệ thuật. Phía Tây còn có những cái đĩa nhỏ mang hình thù khác nhau, trên đó đặt các viên hương liệu tinh xảo. Mà kỳ diệu nhất là phía đông, trong miệng kỳ lân ngậm Kỳ Lân Hương, trong bụng cá Ngư Phúc có Ngư Long Hương, trên Thần Mộc treo Thần Mộc Hương.

Cách bố trí này đúng là không tìm ra được bất kì vấn đề nào. Chỉ là những Kỳ Lân cùng Thần Mộc này nếu làm từng cái một, chưa kể đến tốn rất nhiều tiền, thì cũng cực kỳ tốn thời gian.

Lục Dao nghe xong lời của hắn, bình thản nói: “Chúng ta không những phải tuyển người mà còn phải dạy người điều chế hương. Cho dù để ta tự mình làm các công đoạn then chốt thì cũng phải hơn mười ngày mới có thể làm ra được lô hàng đầu tiên. Cữu cữu không cần phải lo lắng về thời gian, nếu không được thì dời thời gian khai trương lại một chút.”

Hương thơm là để mua vui, nếu bố trí tốt có thể khiến người ta kinh ngạc. Cho dù phải trả phí cao hơn một chút, thì vẫn có một số người sẵn sàng chi trả. Dù sao thì thứ mà kinh thành nhiều nhất chính là kẻ có tiền.

Đây còn là cửa hàng đầu tiên của nàng, Lục Dao không muốn quá vội vàng.

Hàn Dực coi như nhìn ra rồi, nha đầu này có phải đến xin ý kiến

của hắn đâu, rõ ràng là muốn hắn xem qua trước để đề phòng hắn sắp xếp sai ý mình. Hàn Dực bật cười lắc đầu: “Nếu trong lòng ngươi đã có ý tưởng thì cứ làm như vậy đi."

Ánh mắt Lâm Nguyệt Đồng sáng lên: "Dao Dao đỉnh thật đấy, mới có mấy ngày mà ngươi đã nghĩ ra nên bố trí thế nào rồi!"

Lục Dao cười cười, đây là bản vẽ mà đêm qua nàng thức suốt đêm để vẽ ra. Ngay từ lúc dự định mở một cửa hàng hương liệu, nàng đã muốn sắp xếp như thế này. Sau khi giao bản vẽ cho Hàn Dực, hai người ở lại một lúc rồi mới rời đi.

Lúc đi ra ngoài, Lục Dao suýt chút nữa đυ.ng phải một người. Nam nhân khẽ nhíu mày, giơ tay đỡ lấy cánh tay của nàng. Người này chính là Thất vương gia, Thẩm Phong Hàn.

Bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm, Lục Dao có chút sững sờ, không biết chuyện gì xảy ra, suýt chút nữa ngã vào lòng hắn. Không hiểu sao mặt nàng nóng bừng lên, nam nhân này di chuyển không phát ra tiếng động à?

Lục Dao vội vàng lui về phía sau một bước, khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng hồng: "Vương gia, sao ngươi lại tới đây?"