- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Sủng Kiều Thê
- Chương 18: Hồ ly giảo hoạt
Độc Sủng Kiều Thê
Chương 18: Hồ ly giảo hoạt
Thất vương gia nhẹ nhàng gật đầu, lại liếc mắt nhìn Lục Dao, thấy nàng ngoan ngoãn đứng sau lưng Tưởng Tĩnh Thần, đáy lòng hắn cảm thấy không vui. Khi nhìn Tưởng Tĩnh Thần, ánh mắt đó cũng có chút lạnh lùng. Tiêu Luyện đoán được ý của vương gia nhà mình. Vì vậy, hắn đi tới, thấp giọng nói: “Nếu như Tưởng công tử không có việc gì, vậy chúng ta đi trước, Vương gia có việc, không thể ở lại lâu.”
Tưởng Tĩnh Thần bình tĩnh làm động tác mời, mặc dù thái độ của hắn ta cung kính, nhưng giọng điệu lại giống như một người chủ nhà: “Vương gia đi cẩn thận, nếu có cơ hội chúng ta sẽ tiếp đãi ngài thật chu đáo.”
Thất vương gia lại gật đầu, ánh mắt đảo qua Lục Dao, Lục Dao thoạt nhìn vẫn có chút ngượng ngùng, nàng cảm thấy mỗi lần nhìn thấy hắn, mình đều trở thành trò cười. Bởi vì biểu ca ở đây, nàng không thể tiếp tục nhắc đến chuyện nhân sâm, vì vậy nàng khẽ cắn môi. Cảm giác được ánh mắt của Thất vương gia hình như rơi vào ngực mình, sắc mặt nàng ửng hồng, đôi môi đỏ hồng non mềm cũng bị nàng cắn đến trắng bệch.
Thấy mắt nàng không ngấn lệ, chắc là không đau, Thất vương gia mới xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, sự áp bức trong không khí tan đi rất nhiều, Tưởng Tĩnh Thần quay đầu nhìn về phía Lục Dao, tia thăm dò trong đáy mắt được giấu rất kỹ, hỏi: “Biểu muội sao lại ở đây?”
Lục Dao cụp mắt xuống không muốn nhiều lời, chỉ thờ ơ nói: “Ta đến đón biểu muội và Ngụy tỷ tỷ, không cẩn thận va phải ngài ấy. Biểu ca, chúng ta nhanh đi thôi .”
Thấy nàng gọi mình là biểu ca, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ xa cách, Tưởng Tĩnh Thần cảm thấy trái tim như bị kim đâm, hắn ta nói với nàng: “Biểu muội thật sự muốn vì người khác mà xa lánh ta sao?”
Lục Dao quay đầu lại, mất kiên nhẫn xua tay nói: “Không cần biết có xa lạ hay không, cho dù có chuyện gì xảy ra thì ta vẫn mãi là biểu muội của huynh. Tổ mẫu cũng đợi lâu rồi, chúng ta mau vào thôi.” Tiểu nha đầu rất gian xảo, nói xong đã đi trước vài bước, dù gì hiện tại không phải lúc nói chuyện này, Tưởng Tĩnh Thần đành phải đi theo.
Lúc hai người bước vào Tường Mộc Đường, Ngụy Tuyết Hinh đã tới rồi, nàng ta tưởng rằng Lục Dao cố ý đi đón Tưởng Tĩnh Thần, vô thức cắn môi dưới, cười nói: “ Dao Dao đúng là thiên vị.”
Lục Dao giải thích: “Hinh tỷ tỷ đừng hiểu lầm, muội chỉ ra ngoài xem tỷ đến chưa, tình cờ gặp được biểu ca mà thôi. Tỷ đến khi nào vậy? Đã khỏe hơn rồi chứ?”
Mấy ngày nay Lục Dao không đến phủ Tưởng thăm nàng ta, trong lòng Ngụy Tuyết Hinh có chút bất an, lại thấy biểu cảm của nàng rất tự nhiên, hoàn toàn là đang lo lắng cho mình, liền miễn cưỡng cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, chỉ có điều ta vẫn hơi mệt, có lẽ hai ngày nữa sẽ bình phục hoàn toàn.”
Đang nói chuyện, Lâm Nguyệt Đồng và An Hân cũng từ từ bước vào, hai người họ đều đến cùng người nhà. Lão phu nhân tán gẫu với họ, sợ các cô nương cảm thấy nhàm chán nên bảo Lục Dao và Lục Phỉ dẫn họ đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa.
Lâm Nguyệt Đồng kéo Lục Dao sang một bên, kích động nói: “Dao Dao, vốn dĩ cữu cữu của ta phải đến Sơn Đông mua hàng, sau đó mới tới kinh thành. Sau khi nhận được thư của ta, không ngờ ông ấy đã đổi hướng, đi thẳng đến kinh thành, sáng nay vừa mới đến đây. Ngươi nói xem khi nào chúng ta có thể gặp mặt?”
“Vậy thì sáng mai đi.”
“Ngày mai không phải Tết Thanh Minh sao? Ngươi không đi đạp thanh à?”
Lục Dao bận đến quay cuồng, hiển nhiên đã quên mất chuyện này: “Vậy theo ngươi chúng ta nên đi lúc nào?”
“Chiều nay thế nào, sau khi xong việc chúng ta gặp nhau, dù sao cũng không phải người ngoài.” Bây giờ Lâm Nguyệt Đồng tràn đầy nhiệt huyết làm ăn, đợi thêm một lát cũng không được.
Lục Dao nhéo nhéo mặt Lâm Nguyệt Đồng, cười nói: “Ngươi có biết là dục tốc bất đạt không?”
“Vậy ngươi chỉ cần trả lời ta đi có được hay không thôi?”
Lục Dao gật đầu, nàng cũng muốn sớm ổn định cuộc sống. Hai người đã hẹn nhau trong một căn phòng riêng ở Lưu Tiên Các.
Mãi đến buổi chiều, khách hàng mới thưa thớt dần, Lục Dao cười cả ngày, mặt gần như tê cứng lại. Sau khi trở về nhà, nàng thay một bộ quần áo thoải mái, trút bỏ mái tóc được chải chuốt cẩn thận, chỉ cài một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích màu trắng rồi đi ra ngoài với Vân Hương.
Lâm Nguyệt Đồng đến trước, ngồi trên lầu hai, khi nàng ấy nhìn thấy Lục Dao, rất phấn khích mà quay sang nói với cữu cữu của mình: “Cữu cữu, Dao Dao đến rồi! Con xuống đón muội ấy!”
Vừa nói xong liền xách váy chạy xuống, không có chút phong thái cẩn trọng đoan trang của tiểu thư đài các. Nếu mẫu thân nàng nhìn thấy nhất định sẽ mắng nàng một trận, nhưng cữu cữu của nàng không hề thấy ngạc nhiên, hắn duỗi chân uể oải dựa vào ghế, phong thái tự nhiên, phóng túng.
Lục Dao dưới sự hướng dẫn của chủ tiệm đi lên lầu hai, Lâm Nguyệt Đồng thân thiết khoác tay kéo nàng vào phòng: “Mau lên, chỉ chờ mỗi ngươi thôi! ”
Lục Dao và Lâm Nguyệt Đồng đi vào. Lâm cữu cữu rót một cốc nước, cười nói: “Dao Dao đúng không? Ngồi đi. ”
Hắn khoảng chừng hai bảy, hai tám tuổi, trời sinh có một đôi mắt đào hoa, nụ cười có chút nham hiểm, hoàn toàn không giống một mỹ nam phương bắc.
Hai năm trước, Lục Dao gặp hắn một lần, khi đó hắn thường cầm một cái quạt, khí chất dịu dàng nhưng cũng có sự thành thục của người đàn ông trưởng thành. Lục Dao cười tươi chào hỏi, răng khểnh lộ ra, có chút đáng yêu: “Bái kiến cữu cữu!”
Lâm Nguyệt Đồng kéo Lục Dao ngồi xuống: “Được rồi, đều là người nhà với nhau cả, đừng khách khí, để con giới thiệu một chút nhé. Cữu cữu, đây là tỷ muội tốt của con, tên Lục Dao. Dao Dao, đây là cữu cữu của ta, có chuyện gì cứ sai bảo ông ấy là được rồi.”
Hàn Dực nhướng mày, trêu nàng: “Ta chỉ là tên chạy vặt thôi sao?”
“Vâng! Đúng vậy!” Lâm Nguyệt Đồng cười rạng rỡ.
Hàn Dực gõ đầu nàng ấy một cái, uể oải nhìn Lục Dao, kinh ngạc phát hiện nàng tuổi còn trẻ như vậy mà rất lãnh đạm, bình tĩnh, điều này làm hắn khá bất ngờ. Không ngờ, cô bé yếu đuối trong kí ức của hắn rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.
Hắn từ nhỏ đã rất ngỗ ngược, cho rằng nữ nhân kinh doanh cũng không có gì sai, thấy hai tiểu cô nương có ý chí như vậy, hắn không những không khuyên bọn họ từ bỏ mà còn hết lòng giúp đỡ. Hắn hiểu cháu gái mình, nếu các nàng ấy không biết kinh doanh, cùng lắm thì hắn sẽ tìm một chủ tiệm có năng lực giúp đỡ để họ không bị lỗ vốn.
Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy hương liệu do Lục Dao điều chế, hắn mới dẹp bỏ suy nghĩ đó. Những năm này hắn đã đi rất nhiều nơi, nhìn thấy nhiều loại hương liệu tốt, đối với sở thích của phụ nữ cũng có hiểu biết nhất định. Hắn có linh cảm rằng nếu những hương liệu này được bán ra sẽ rất được mọi người yêu thích.
Tuy rằng bình thường hắn luôn cợt nhả, không nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, thường có thể nhìn ra đâu là cơ hội tốt, mấy năm nay thứ dễ dàng kiếm được nhất chính là tiền của nữ nhân.
Nghĩ đến việc hai tiểu nha đầu này còn biết hiện tại đang thịnh hành thứ gì nhất, từ đó lợi dụng nó thu hút sự chú ý của mọi người. Hắn rất hứng thú mà nói với Lục Dao: “Đồng Đồng đã nói với ta về kế hoạch kinh doanh của các ngươi. Ý tưởng thu hút sự chú ý của khách hàng rất tốt. Không ngờ hai tiểu nha đầu lại có ý tưởng hay như vậy, còn về vị trí chưởng quầy có thể giao cho ta. ”
Hàn Dực cười giảo hoạt, thương lượng: “Ta thấy kế hoạch của các ngươi rất khả thi, hay là chúng ta bàn chuyện hợp tác đi, các ngươi có định mở cửa hàng ở Hàng Châu không?“
Lục Dao tim đập thình thịch: “Ngươi cũng cảm thấy chuyện này khả thi sao?”
“Được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc kinh doanh. Ta xem qua sản phẩm của ngươi. Nếu đảm bảo được chất lượng, ngươi sẽ không phải lo lắng về việc hàng không có người mua. Nếu các ngươi muốn mở cửa hàng ở những nơi cách xa thủ đô thì có thể bàn bạc với ta.”
Lâm Nguyệt Đồng trợn to mắt: “Cữu cữu, không phải chứ? Người có nhiều mối kinh doanh như vậy, còn muốn tính kế tụi con, người không sợ bị sét đánh sao?”
“Con nói chuyện kiểu gì vậy?”
Lâm Nguyệt Đồng bĩu môi: “Nói thật, hiện tại có rất nhiều người muốn hợp tác với chúng con!”
Lục Dao giữ Lâm Nguyệt Đồng lại, hỏi hắn: “Chúng ta hợp tác thế nào?”
Nếu cháu gái hắn là đối tác duy nhất, hắn nhất định sẽ không chia lợi nhuận cho nàng ấy. Mấu chốt là nàng ấy chỉ có ba phần lợi nhuận, chẳng có ích lợi gì, hắn rất phiền não.
Hàn Dực nói thẳng: “Nếu ngươi cung cấp hàng hóa hoặc bán công thức cho ta, sau đó ta bán nó ở Hàng Châu thì sao? Điều đó sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của ngươi ở kinh thành.”
Lục Dao đương nhiên sẽ không từ chối những con đường kiếm ra tiền, hơn nữa cô cũng định tạo dựng một mối quan hệ tốt với Hàn Dực, tiểu cô nương cười rạng rỡ.
“Được hợp tác với ngươi là vinh hạnh của chúng ta, nhưng phương thức hợp tác cụ thể còn cần thương lượng. Ta không định bán công thức, hay là chúng ta cùng nhau kinh doanh ?”
Hàn Dực cong môi, càng ngày càng thấy tiểu nha đầu này rất có tài làm ăn.
“Cùng nhau kinh doanh?”
“Đúng, ta sẽ cung cấp nguồn hàng, ngươi ở bên đó sẽ trông coi việc bán hàng, Đồng Đồng sẽ đầu tư thêm vốn gốc. Khi có lãi, ba người chúng ta sẽ chia đều.”
Hàn Dực buồn cười lắc đầu: “Được, ngươi đã gọi ta là cữu cữu, sao ta còn có thể lợi dụng ngươi được. Nếu ngươi có thể cung cấp đủ nguồn hàng, mở thêm vài cửa hàng nữa ở phía Nam cũng không thành vấn đề.”
Lâm Nguyệt Đồng trợn tròn mắt: “Chia không cho người một phần còn không phải là lợi dụng sao? Chẳng lẽ phải để người lấy hết mới gọi là lợi dụng à?”
Hàn Dực không lớn hơn nàng ấy bao nhiêu, vì thế từ trước đến nay nàng ấy vẫn luôn thích gì nói đó với hắn. Vừa dứt lời, Hàn Dực đã gõ đầu nàng ấy một cái, cong môi cười nham hiểm: “Không biết trên dưới, còn làm loạn, ta sẽ không cho con tham gia nữa. Ta với Dao Dao tự hợp tắc là được rồi.”
Lâm Nguyệt Đồng bỗng cảm thấy chột dạ, phần lớn tiền riêng của nàng ấy là cữu cữu cho. Nếu không có hắn, nàng ấy thực sự không cách nào đầu tư được. Nàng ấy lẩm bẩm vài câu sau đó ngoan ngoãn im lặng.
Lục Dao cong môi, nàng thực sự rất ngưỡng mộ Lâm Nguyệt Đồng. Nàng cũng có hai vị cữu cữu nhưng người này lại nghiêm túc hơn người kia. Ở trước mặt họ, nàng chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn dịu dàng hoặc hiền thục hiểu chuyện, nàng không bao giờ dám nói chuyện với họ như thế này.
Sau khi giải quyết ổn thỏa, Lục Dao trở về nhà. Khi nãy nàng lẻn ra ngoài, không ngờ vừa quay lại đã thấy Tưởng thị đang ngồi trên ghế bành đợi nàng.
Nụ cười trên mặt Lục Dao có chút cứng ngắc.
“Mẫu thân, sao người lại ở đây?”
Ngày mai là Tết Thanh Minh, Tưởng thị thích nhìn thấy nàng trang điểm đẹp đẽ, nên đã làm một chiếc trâm cài tóc đem đến cho nàng. Nếu bà không tới, cũng không biết con gái mình lại lẻn ra ngoài: “Đã muộn như vậy còn dám chạy ra ngoài nếu bị người khác biết, thì phải làm thế nào?”
“Mẫu thân, con dẫn Vân Hương đi cửa sau, không ai nhìn thấy con đâu, người yên tâm.”
Tưởng thị bị bộ dáng điềm tĩnh của nàng làm cho rất khó chịu.
“Bị nhìn thấy hay không, không phải vấn đề. Buổi tối chạy ra ngoài mà không có cận vệ mà, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc Lục Dao ra ngoài trời vẫn còn sáng, đến khi nàng về phủ, trời đã tối mịt, cho dù nàng có to gan cỡ nào cũng không dám ra ngoài vào ban đêm. Lục Dao kéo cánh tay mẫu thân lắc lắc: “Mẫu thân, con biết con sai rồi, người đừng nóng giận. Lần sau con muốn ra ngoài, nhất định sẽ báo cáo với người mà. Lần này là có chuyện gấp, nếu không phải tâm trạng Đồng Đồng không tốt con cũng sẽ không chạy ra ngoài.”
“Đồng Đồng làm sao vậy?” Tưởng thị là người dễ mềm lòng, nói đến đây lực chú ý của bà thật sự đã bị dời đi.
Lục Dao mặt không chút thay đổi nói: “Không phải trước đây phụ thân nàng ấy vừa nạp thêm một tiểu thϊếp sao, hơn nữa nàng ta còn mang thai rồi. Đồng Đồng đau lòng thay mẫu thân, cho nên gọi con tới uống chén trà và tâm sự một chút.”
Phụ thân của Lâm Nguyệt Đồng càng lớn tuổi càng hồ đồ, kỳ thực ông ta có nuôi một thê thϊếp. Chuyện này đã bị người ta lan truyền, gây náo loạn kinh thành, Tưởng thị cũng có nghe qua. May mắn thay, Lục Hành Khải luôn yêu thương bà, vì vậy cuộc sống của bà cũng rất thoải mái, bà chải tóc cho Lục Dao và thở dài: “Tiểu bối không nên xen vào chuyện của trưởng bối. Ngày thường con nên quan tâm Đồng Đồng một chút, đừng để con bé quá đau buồn.”
Lâm Nguyệt Đồng không buồn một chút nào, nàng ấy đã sớm phát hiện hành vi xấu xa của cha mình. Chính nàng ấy và Lục Dao đã tiết lộ chuyện ông ta nuôi tiểu thϊếp ra ngoài. Nếu ông ta không cần mặt mũi, thì nàng ấy sẽ khiến ông ta đẹp mặt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Sủng Kiều Thê
- Chương 18: Hồ ly giảo hoạt