Chương 15: Có phải quái vật không?

Lục hoàng tử là người chỉ sợ thiên hạ không náo loạn, hắn cười ha ha nói: "Được, chúng ta cùng nhau đi xuống đi, dưới lầu náo nhiệt như vậy, không xem thì uổng phí quá, vẻ mặt của Tiết Như Trân khi nhìn thấy chúng ta hẳn sẽ rất đặc sắc."

Nha đầu này vẫn luôn là kiểu mềm nắn rắn buông, trước mặt bọn họ khôn khéo lanh lợi không thôi. Ai ngờ nàng ta đối với người ngoài lại ác nghiệt như thế. Lục Hoàng Tử chỉ nghe được nàng ta động một chút là đánh chửi hạ nhân, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến.

Đại hoàng tử là người tính tình nóng nảy, liền quát một tiếng: "Có gì hay mà xem? Chẳng qua chỉ là một nha đầu ỷ thế hϊếp người mà thôi. Ngay cả chúng ta cũng không dám phách lối dưới chân thiên tử như thế. Chẳng qua chỉ là một Quận Chúa mà dám tự cao tự đại, nàng ta giỏi thật đấy.”

Biết rõ Đại hoàng tử không thích Tiết Như Trân, Tam hoàng tử chỉ cười không nói.

Tứ hoàng tử nhìn Lộ Dao qua cửa sổ mấy lần, không biết vì sao cảm thấy rất quen thuộc, đi cầu thang mới đột nhiên vỗ đầu một cái: “Khó trách vừa rồi nhìn thấy nàng rất quen, hóa ra là Tam tiểu thư của phủ Trấn Bách Hầu. Nha đầu này đúng là càng ngày càng xinh đẹp, so với Vệ Ninh Tử cũng là một chín một mười!” Nếu một người là đóa hoa phù dung nổi trên mặt nước, thì một người là hoa mẫu đơn duyên dáng xinh đẹp, khó có thể nói ai xinh đẹp hơn ai.

Vệ Ninh Tử được mệnh danh là mỹ nữ đẹp nhất kinh thành, ngoài Lục Phi ra thì nàng là nữ nhân có tài nghệ nhất, phụ thân nàng còn là đương kim thừa tướng, là nhân vật được các quý nữ ở kinh thành ngưỡng mộ. Nàng so với Lục Dao thì sôi nổi hơn, ở nơi nào cũng thấy bóng dáng của nàng nên các hoàng tử đương nhiên sẽ có ấn tượng sâu sắc hơn.

Nhắc đến Tam tiểu thư phủ Trấn Bắc Hầu, trong đầu Lục hoàng tử hiện ra hình ảnh một cô nương có khuôn mặt thanh tú nhưng lại thông minh, nghịch ngợm, hắn tràn ngập hào hứng nói: “Ta đã sớm nói rằng Tam tiểu thư Lục gia xinh hơn Vệ Ninh Tử! Khi đó các người còn giễu cợt ta, bây giờ cảm thấy nàng xinh đẹp rồi à?”

Hắn đã nói điều này hai năm trước, khi đó Lục Dao mới là một tiểu nha đầu mười hai tuổi, cho dù đường nét khuôn mặt có thanh tú thì cũng chỉ là một đứa con nít. Vệ Ninh Tử dù chỉ lớn hơn Lục Dao một tuổi nhưng lúc mười ba tuổi nàng đã ra dáng một thiếu nữ, dung mạo diễm lệ, dáng người yêu kiều, khi đó Lục Dao chẳng qua chỉ là một hạt đậu nhỏ, cách biệt rõ ràng.

Tứ hoàng tử đã lâu không gặp Lục Dao, trong trí nhớ của hắn, nàng vẫn mang dáng vẻ của trẻ con. Bây giờ Lục Dao không chỉ cao hơn, mà các đường nét trên khuôn mặt cũng nảy nở hơn, làn da trắng nõn như sứ, đôi môi chúm chím, mắt sáng như sao. Nàng vốn dĩ đã rất thanh tú, nhưng bây giờ lại càng tăng thêm mấy phần khí chất mê người cho nên mới cảm thấy nàng ngày càng xinh đẹp.

Vì có Thẩm Phong Hàn nên bọn họ không dám bàn luận nhiều về chủ đề này, các hoàng tử đều biết rõ rằng hoàng thúc rất ghét phụ nữ.

Tưởng Tĩnh Thần là thư đồng của Tam hoàng tử, mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt, nghe nói cô gái ở bên ngoài là Lục Dao, biểu cảm của tam hoàng tử nghiêm lại: "Là nàng ấy?"

Tứ hoàng tử nói: "Đi xuống nhanh đi, lỡ như nha đầu này bị Tiết Như Trân làm bị thương, dù Tưởng Tĩnh Thần không nói lời nào nhưng nhất định đau lòng muốn chết."

Thẩm Phong Hàn dừng bước một chút, hơi nhướng mày, Tứ hoàng tử nhìn thấy liền cười cười giải thích: "Hoàng thúc có điều không biết đó thôi, Tam tiểu thư Hầu phủ là em họ của Tưởng Tĩnh Thần, hắn rất coi trọng cô em gái này, biết được nàng bị ức hϊếp không đau lòng mới là lạ."

Tiếp theo đó là mấy lời trêu ghẹo.

Thẩm Phong Hàn không kiên nhẫn lắng nghe, vẻ mặt lạnh lùng, thấy vậy Tứ hoàng tử khéo léo chuyển chủ đề.

Một nhóm người đi ra từ Túy Tiên Các.

"Thất vương gia đến rồi!"

Nghe thấy ba chữ "Thất vương gia", Tiết Như Trân cả người cứng đờ. Nàng ta không dám tin nhìn về phía bên phải, quả nhiên nhìn thấy hắn từ Túy Tiên Các đi ra, ánh mặt lạnh lùng lướt qua nàng.Tiết Như Trân toàn thân cứng ngắc, thật lâu sau mới gọi một tiếng: "Cữu cữu."

Mặc dù mẫu thân nàng ta không được sủng ái lắm, nhưng dù gì vẫn là công chúa, dựa theo bối phận, Tiết Như Trân quả thực nên gọi hắn một tiếng cữu cữu. Có điều Thẩm Phong Hàn quanh năm chẳng mấy khi ở lại kinh thành, không mấy ấn tượng với phần đông những người vai dưới, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Biểu cảm của Tiết Như Trân hơi tối sầm lại.

Đương nhiên Lục Dao cũng nhìn thấy hắn, nàng buông tay ra theo bản năng, đôi mắt sáng ngời có chút giật mình. Thất vương gia hững hờ liếc nàng một cái, thấy nàng vẫn mạnh khoẻ như cũ liền dời mắt sang chỗ khác, cất bước đi.

Nhìn thấy hắn rời đi rồi, Tiết Như Trân mới quay đầu lại nhìn Lục Dao, khuôn mặt đỏ bừng. Vừa nghĩ tới chuyện Thẩm Phong Hàn có thể đã nhìn thấy màn vừa rồi, khuôn mặt nàng ta đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn Lục Dao với ánh mắt tràn đầy căm giận. Trong một khoảnh khắc nàng ta thậm chí còn muốn rút da lột xương rồi đem xương cốt của nàng nghiền thành tro bụi.

Lục Dao rùng mình một cái, không biết vì sao nàng ta còn nhỏ mà ánh mắt đã lạnh lẽo như vậy.

Tam hoàng tử nói: "Biểu muội phải có lòng khoan dung độ lượng. Chuyện này không hoàn toàn là lỗi của nàng ấy, không lẽ muội muốn đánh chết nha đầu này sao?”

Tam hoàng tử đối với nàng ta vẫn còn khách khí, mẫu phi của hắn là Thục phi, ngoại trừ thái tử ra, hắn còn là đứa con trai mà hoàng thượng yêu thích nhất. Thấy hắn lên tiếng Tiết Như Trân đành giấu đi ánh mắt bất mãn, yêu kiều nói: "Tam biểu ca lại nói đùa rồi, ta chẳng qua chỉ muốn hù dọa nàng một chút, nào có muốn lấy mạng nàng ấy thật chứ?"

Lục hoàng tử chậc lưỡi, giọng điệu kỳ quái nói: "Tốt nhất là nên vậy, đừng quên ngươi ra ngoài là đại diện cho thanh danh của hoàng thất, người của ai cũng dám bắt nạt, không sợ bị chim ưng mổ mắt hay sao."

Tiết Như Trân liếc nhìn Lục Dao, trong lòng cười lạnh. Nàng ta thật sự xem nhẹ nàng rồi, ai mà không biết Lục Hoàng Tử là một người không quan tâm đến thế sự, vậy mà lại có ngày ra mặt vì nữ nhân.

Tiết Như Trân đè nén sự phẫn uất trong lòng, ngoan ngoãn đáp ứng “Biểu ca nói chí phải.”

Lục hoàng tử mới mười lăm tuổi, vì sinh trước Tiết Nhữ Trân vài tháng nên mới khiến nàng ta phải kêu một tiếng biểu ca. Hắn liếc nhìn Tiết Như Trân một cái rồi nói chuyện với Lục Dao: “Lục Tam, ngươi có còn nhớ ta không?"

Lúc nhỏ khi Lục Dao vào cung, Lục hoàng tử không chỉ một lần kéo bím tóc của nàng, còn có lần chặn nàng ở ngự hoa viên rồi đem sâu đến dọa nàng, Lục Dao đương nhiên nhớ kĩ vị tiểu bá vương này. Thấy hắn vẫn ngang ngược như cũ, Lục Dao lặng lẽ trợn mắt: "Mới không gặp một thời gian mà thôi, đương nhiên là nhớ.”

“Có cho ngươi cũng không dám quên ta!”

Hắn xưa nay đều nói chuyện không có chừng mực, Tam hoàng tử sợ hắn lại nói xằng bậy, liền vỗ vỗ bả vai hắn, nói với Lục Dao: “Nha đầu này bị thương không nhẹ, tranh thủ trở về bôi thuốc đi."

Lục Dao cười nhìn Tam hoàng tử đầy cảm kích, khuôn mặt nàng xinh đẹp như tranh vẽ, môi hồng nhuận, chỉ nhìn khuôn mặt thôi đã thật sự xinh đẹp rung động lòng người, eo mảnh khảnh không đầy một vòng tay, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ. Dù tam hoàng tử đã nhìn mỹ nhân nhiều đến mức quen thuộc cũng có chút sững sờ, cảm thấy nha đầu này lớn lên thật là quá xinh đẹp, khó trách Tương Tĩnh Thần quan tâm nàng nhiều như vậy.

Đúng lúc này, ở phía xa truyền đến một trận vó ngựa, là Lục Hành Khải cưỡi ngựa đi tới. Nghe được chuyện này ông liền vội vàng ra khỏi phủ nhưng vẫn chậm một bước. Thấy Lục Dao không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm. Đầu óc ông thông suốt, liếc mắt một cái liền biết chắc chắn Tam hoàng tử đã giải vây giúp, Lục Hành Khải cười cảm kích: "Đa tạ tam hoàng tử."

Thấy ông cảm ơn tam ca, Lục hoàng tử liền trợn mắt, cảm thấy phụ thân Lục Dao không có mắt nhìn người y hệt nàng! Tam hoàng tử nhẹ nhàng cười: “Không cần đa lễ.”

Lục Hành Khải cùng bọn họ hàn huyên vài câu, sau đó mang theo đám người Lục Dao trở về phủ.



Lục Dao dọc đường vẫn còn sợ hãi, oán hận trừng mắt nhìn Hề Hương: “Chẳng phải không cho phép ngươi ra ngoài sao?”

Giọng nói của nàng nghiêm khắc khiến thân thể gầy gò của Hề Hương không khống chế được mà run lên, nàng ấy lau nước mắt nhẹ giọng kêu lên: “Tiểu thư, nô tỳ sai rồi."

"Sau này sẽ phạt ngươi sau!”

Lục Hành Khải đã nghe nói về những chuyện đã xảy ra, nhưng ông không trách cứ Lục Dao. Theo cách nhìn của ông, nếu một người thậm chí không thể che chở được cho nha hoàn của mình thì nên xem xét lại bản thân. Nữ nhi của ông gặp chuyện không hoảng sợ, còn rất can đảm khiến ông vừa kiêu ngạo lại vừa đau đầu. Sợ sau này nếu như ông không ở kinh thành, lại gặp phải chuyện như hôm nay, với cách xử lý của nàng chỉ sợ là sẽ đắc tội với người khác.

Ông có rất nhiều chuyện muốn hỏi, ngạc nhiên nhất chính là lúc Hề Hương xảy ra chuyện làm sao mà nàng lại biết được trước tiên, nhưng lời nói ra lại thành "Tổ mẫu của con rất lo lắng, con đã trở về thì qua thăm tổ mẫu trước đi."

Khi Vân Hương đến Tường Mộc Đường để mượn người, hiển nhiên đã quấy rầy đến lão thái thái.

Lục Dao ngoan ngoãn đi tới chỗ lão thái thái, Đinh thị đang ngồi trên tháp sưởi, bà mặc một chiếc quần dài màu nâu sẫm có hoa văn con hạc trắng với áo bối tử, trên trán đeo một dây trang sức khảm một viên ngọc bích, vẻ mặt nghiêm túc cùng ánh mắt lo lắng. Sau khi vào, Lục Dao quỳ xuống đất: "Tổ mẫu, là cháu gái bất hiếu, lại khiến tổ mẫu phải lo lắng."

"Hề Hương có sao không?"

Lục Dao lắc đầu: "Nàng bị đánh vài roi, không có gì đáng ngại. "

Thấy nàng đau buồn, lão thái thái không đành lòng trách cứ: "Đứng dậy nói chuyện đi, làm sao con biết Hề Hương xảy ra chuyện? Mà còn nhiều lần dặn dò nàng đừng ra ngoài?"

Lúc nghe thấy Hề Hương ra khỏi phủ nét mặt của Lục Dao thay đổi rõ rệt rồi liền cưỡi ngựa rời phủ.

Lão thái thái già rồi nhưng đầu óc bà vẫn chưa lú lẫn, dưới đáy đôi mắt mờ đυ.c là ánh mắt nhìn xa trông rộng.

Lục Dao đã nghĩ xong lời giải thích trên đường tới đây, nhỏ giọng nói: "Tổ mẫu, con nằm mơ thấy Hề Hương bị người ta đánh chết! Cho nên con mới dặn đi dặn lại nàng không được ra khỏi phủ. Sau khi biết được nàng ấy ra ngoài, con sợ nàng ấy thật sự xảy ra chuyện nên con lập tức chạy ra khỏi phủ. May mắn là con vừa tới liền gặp Tiết Như Trân đang ở trên đường đánh như muốn lấy mạng nàng ấy."

Trọng sinh là chuyện hoang đường, Lục Dao đương nhiên không có cách nào nói cho Tổ mẫu nên chỉ có thể nói như vậy.

Vì để lão thái thái tin tưởng, nàng nói tiếp: "Tổ mẫu, con gần đây thường nằm mơ thấy người bị đau đầu, mấy năm nữa bệnh của người sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, người bây giờ nhất định phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn mới được, không được vì nghĩ đau đầu là chuyện nhỏ mà không để ý đến nó."

Lục Dao nói xong nước mắt liền rơi xuống, tiểu nha đầu khóc rất thương tâm, lão thái thái lập tức cảm thấy đau lòng, cũng không để ý giấc mơ của nàng nói lên điều gì, bà vỗ tay của nàng: "Con xem con kìa, tổ mẫu còn chưa nói gì mà con đã bắt đầu khóc trước. Chẳng phải ta đã để đại phu khám qua bệnh đau đầu này rồi hay sao? Thuốc sắc cũng uống rồi con còn sợ cái gì?"

“Con đã nghe Trúc Hương tỷ tỷ nói rồi, người chê thuốc đắng nên không chịu uống!”

Lão thái thái bị giọng điệu buộc tội của nàng làm cho đỏ mặt, thấy trên mi nàng còn đọng nước mắt liền dỗ dành: “Sau này tổ mẫu nhất định uống thuốc, con đừng khóc nữa.”

Lục Dao ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy hai tay lão thái thái bất chợt nói: "Tổ mẫu, có phải con là yêu quái không?"

Nếu không thì làm sao nàng có thể trọng sinh chứ?

Người chết như ngọn đèn tắt, nàng rõ ràng là không bình thường. Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn cảm thấy thời gian là do nàng trộm được, sợ rằng sẽ có một ngày ngủ say rồi không thể tỉnh lại nữa. Nàng không dám nói cho người nhà, cũng vì sợ sẽ khiến bọn họ hoảng sợ.

Vốn tưởng rằng nàng vì nằm mơ nên mới hỏi như vậy, lão thái thái vỗ đầu nàng: “Yêu quái gì chứ! Dao Dao của ta có năng lực như vậy, rõ ràng là được trời cao chiếu cố. Con kể rõ ràng cho tổ mẫu nghe xem con còn mơ thấy chuyện gì nữa?"

Lục Dao lắc đầu: "Con chỉ mơ thấy mỗi chuyện của người và Hề Hương, còn lại không mơ thấy chuyện gì nữa."

Lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, "Con mơ thấy từ khi nào?"

"Từ sau khi con ngã xuống nước. Tổ mẫu, có phải là con không bình thường hay không? Nếu có người phát hiện ra có phải con sẽ bị người ta thiêu chết không?"

Lão thái thái trong lòng sợ hãi: "Đừng có nói bậy, chuyện nằm mơ này con không được phép nói cho người ngoài, con biết chưa?”

Lão thái thái vừa nói xong đầu liền đau nhức, bà theo bản năng đưa tay ra xoa bóp một chút, Lục Dao liền vội vàng đứng dậy "Tổ mẫu người lại đau đầu sao?"