Lần đầu Triệu Hoằng bị người khác bế ngang, mới đầu có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Trong lòng lập đi lập lại chữ “Nhẫn”, nói: “Nếu là người mặc hắc y thì không có vấn đề gì.”
Nguyễn Dao nghe vậy dừng lại, hơi kinh ngạc nhìn hắn: "Điện hạ, ngài nhớ ra rồi?"
Những lời này nhắc nhở Triệu Hoằng rằng hắn vẫn là một kẻ ngốc trong mắt nàng.
Thật ra lại tốt.
Thái tử điện hạ nghĩ như vậy, không phải vì hắn che giấu bệnh tình như Cố Hạc Hiên nói, cũng không phải vì hắn sợ hãi, mà là vì hắn nhận ra, khi xảy ra chuyện mất mặt thì chỉ cần đẩy hậu quả cho "hắn", mọi chuyện cùng Triệu Hoằng đây không quan hệ.
Mặc dù Triệu Hoằng khẳng định bọn họ là hai người nhưng sớm muộn cũng sẽ quy về một chỗ.
Hiện tại hắn lại muốn phân biệt rõ ràng.
Đem nồi đẩy qua cho người khác thật dễ chịu.
Trấn an bản thân xong, Triệu Hoằng không chút do dự nói: "Ngươi... Ta chỉ nhớ được một chút. Người ở bên ngoài hẳn là hộ vệ riêng của ta."
Nguyễn Dao có chút vui vẻ.
Nhớ lại đó là một điều đáng mừng, ít nhất chứng minh bệnh tình của thái tử đang dần chuyển biến tích cực.
Điều này vô tình Nguyễn Dao bỏ qua những khác biệt nhỏ giữa thái tử hôm nay và người hôm trước nàng gặp.
Nếu là hộ vệ thân cận, vậy thì không cần tránh né.
Nguyễn Dao lập tức đem Triệu Hoằng thả xuống.
Nàng tuy luyện ra chút sức lực, nhưng thái tử điện hạ phân lượng không nhẹ, ôm lâu vẫn cảm thấy mệt.
Chờ Triệu Hoằng đứng vững, Nguyễn Dao nhẹ nhàng xoa xoa bả vai của mình.
Triệu Hoằng nhìn sang.
Vẫn là dáng người đơn bạc, cánh tay như ngó sen.
Nhưng hắn tuyệt đối không dám nói nàng liễu yếu đào tơ, nhu nhược yếu đuối nữa.
Nếu có là liễu thì cây liễu này chẳng cần có gió cũng có thể vươn cao tới trời.
Bên ngoài hai hộ vệ đã đứng trước cửa, không đi vào mà quỳ một gối hành lễ: " Thuộc hạ Quý Đại, Quý Nhị bái kiến điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an."
Bọn họ đều là người Triệu Hoằng lựa chọn kỹ lưỡng, không giống với những ám vệ phải ẩn nấp trong bóng tối, Quý Đại và Quý Nhị có phẩm hàm¹, có thể quang minh chính đại đi lại, đồng thời nhận được sự tín nhiệm của Triệu Hoằng.
Từ đó đến nay Triệu Hoằng chưa từng triệu kiến nên hai người không hấp tấp tiến cung.
Khi nhận được tin tức từ Cố thái y, bọn họ lập tức tiến cung, chuẩn bị bẩm báo mọi chuyện với thái tử điện hạ.
Nhưng kết quả họ nghe được lại là : "Nơi này không có việc gì, các ngươi chờ lệnh ta lại đến."
Hai người hoang mang sửng sốt, nhưng đây quả là giọng nói của thái tử, hai người không nói hai lời đứng dậy lui ra.
Nguyễn Dao ghé vào cửa sổ lén quan sát tình huống bên ngoài, thấy Quý Đại, Quý Nhị đứng cùng một chỗ với thị vệ gác cửa mới xác thật bọn họ không phải người xấu, thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Hoằng nhìn nàng, giọng nói không chút gợn sóng: "Sao ngươi khẩn trương vậy?"
Nguyễn Dao nghe vậy cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Nội điện này không an toàn, đương nhiên phải cẩn thận hơn một chút." Nhưng nàng sợ làm người này sợ hãi, vì vậy nhanh chóng nói tiếp: "Điện hạ yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngài."
Hai người bây giờ ngồi cùng một thuyền, Nguyễn Dao tất nhiên tận tâm.
Triệu Hoằng chăm chú nhìn theo bóng lưng của nàng, đột nhiên cảm thấy chút tức giận khi bị xúc phạm vừa rồi đã được người này dễ dàng dập tắt chỉ bằng một câu nói.
Thật thú vị.
Khi Nguyễn Dao quay người lại, Triệu Hoằng đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, ngồi trên ghế nhỏ giọng nói với nàng: "Ta đói.”
Nguyễn Dao nghe vậy cũng sờ sờ bụng mình.
Nàng cũng thấy đói bụng.
Dù còn sót lại chiếc bánh hôm qua nhưng chắc chắn không đủ ăn.
Vừa rồi Nguyễn Dao nhớ tới trong phòng pha trà có một cái bếp lò, còn chuẩn bị sẵn một ít hoa quả và rau củ giải khát cho các đại thần trong cung. Nàng nghĩ bọn họ sẽ không đánh thuốc mê vào chỗ thức ăn này.
Đưa những thứ này cho thái tử có hơi không hợp quy củ, nhưng trong tình huống này không thể so đo nhiều.
Vì thế Nguyễn Dao bảo Triệu Hoằng ở trong phòng đợi, sau đó cô lấy áo ngoài khoác lên người cẩn thận rồi đi ra ngoài.
Nguyễn Dao vừa đi, Quý Đại Quý Nhị liền tiến vào phòng trong.
Triệu Hoằng không còn vẻ mặt bình thản như vừa rồi, thần sắc nhàn nhạt, chỉ nhìn Quý Nhị.
Quý Nhị ngầm hiểu, đứng dậy lặng lẽ bám theo Nguyễn Dao.
Không đơn giản là bảo vệ nàng, thẳng thắn mà nói chính là đề phòng nàng có hành động mờ ám.
Quý Đại dâng lên một hộp gỗ, Triệu Hoằng mở ra, nhìn thấy bên trong chứa một xấp mật thư.
Hắn không xem ngay lập tức, đặt chúng sang một bên, từ tốn hỏi: "Minh Túy Cung dạo này thế nào?"
Quý Đại trả lời: "Lục hoàng tử bị bệnh, Đổng hoàng hậu ngày đêm chăm sóc không hề nghỉ ngơi. Chỉ gặp Đổng lão phu nhân một lần."
Đầu ngón tay của Triệu Hoằng gõ gõ lên hộp gỗ: "Xem ra mẫu hậu đoán được Đông Cung không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa nên chấp nhận lùi một bước. Còn Đổng gia... Quả thật là bước tính toán hay, thủ đoạn không tồi."
Quý Đại im lặng.
Triệu Hoằng cũng không cần hắn nói thêm gì, sắc mặt âm trầm, rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ bình thường, hỏi Quý Đại: "Có tin tức gì về loại độc này không?"
"Đã tra ra người hạ độc, chỉ là trong chuyện này có điểm kì quặc."
Triệu Hoằng nhìn sang.
Lại nghe Quý Đại nói tiếp: "Hình như trong quá trình hạ độc xảy ra vấn đề gì đó. Nếu chiếu theo liều thuốc ban đầu, hiện giờ điện hạ... Sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, tính khí hung bạo."
Triệu Hoằng nghe được lời này, đầu ngón tay dừng lại.
Trạng thái điên cuồng, tính khí hung bạo.
Nếu quả thật như vậy, hiện tại hắn không đơn giản chỉ đau đầu với tên tiểu ngốc tử, có thể sớm đã mất trí mà đi phá hủy cả kinh thành.
Dù từ lâu đã biết mẫu hậu sẽ xuống tay với hắn, nhưng hắn không ngờ lại thâm độc đến mức này.
Để hắn chết chưa đủ, nhất định phải muốn hắn trước khi chết trở thành trò chuyện cho mọi người, bị dân chúng chửi bới thoá mạ.
Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng cảm thấy đầu ngón tay tê dại, trong lòng có một cỗ thống hận bộc phát nói không nên lời, hai mắt đã nhiễm sắc đỏ.
Nhưng hắn không để bản thân mất lý trí, hít một hơi thật sâu đè nén sự ức chế trong lòng ngực, bình tĩnh nói: "Người đi trước đi. Nếu có việc gì ta sẽ cho người truyền tin cho ngươi."
Quý Đại nhận lệnh, quay người rời đi.
Triệu Hoằng nắm chặt tay, đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt u ám che trái tim mình.
Rốt cuộc thì nhà họ Đổng cũng có liên quan.
Lúc hắn còn nhỏ, mẫu phi chết sớm. Hoàng hậu nương nương đã lâu chưa hoài thai, hắn cứ thế được nuôi dưới danh nghĩa của hoàng hậu nương nương. Đổng lão phu nhân thường đến thăm hắn, huynh đệ Đổng gia cũng cùng hắn kết giao thân cận, xem hắn như người nhà mà đối đãi.
Cho dù hoàng hậu nương nương tĩnh dưỡng tốt, sinh ra lục đệ. Đổng gia vẫn đặc biệt thân thiết với Triệu Hoằng.
Hoàng hậu nhắm vào hắn rất nhiều, nhưng Đổng gia tựa hồ chưa bao giờ nhúng tay vào.
Xem ra tất cả chỉ là giả dối.
Chung quy hắn vẫn là người ngoài, một mình cô độc.
Đúng lúc này, Nguyễn Dao cầm hộp thức ăn bước vào.
Bởi vì Triệu Hoằng quay lưng về phía nàng, Nguyễn Dao không thấy được vẻ mặt kỳ quái trên mặt hắn, chỉ cười nói: “Nô tỳ mang đồ ăn nhẹ, còn có trà nóng để làm ấm bụng. Điện hạ tới nếm thử. "
Triệu Hoằng không nhúc nhích.
Nguyễn Dao hơi khó hiểu, sau khi đem hộp thức ăn đặt xuống, nàng đi tới đỡ cánh tay Triệu Hoằng, ngẩng đầu liền thấy Triệu Hoằng trên mặt không có biểu tình gì, chỉ có đôi mắt hơi đỏ.
... Đây là, đói đến khóc?
Nguyễn Dao kinh ngạc, sau đó lại nghĩ thái tử bây giờ giống như một hài tử, đói bụng tất nhiên là ủy khuất.
Vì vậy Nguyễn Dao vội vàng kéo hắn ngồi vào bàn, sau đó lấy đĩa ra, nhiệt tình nói: “Điện hạ nhìn xem, đây là bánh sa, được hấp với bột nếp, bên trong có hạt vừng và đường rắc lên, là loại ngọt nhất. Còn có bánh khoai môn, còn nóng, rất dày, trà cũng có vị ngọt, điện hạ hãy nếm thử đi.”
Nguyễn Dao nghĩ hôm qua tiểu thái tử thích ăn mấy khối bánh kia, hẳn là hảo ngọt.
Nàng không hề biết rằng lần này người hôm qua đã bị đổi thành thái tử khác, hắn không thích đồ ngọt, ăn cũng là cháo mặn.
Triệu Hoằng trong lòng tràn đầy tâm sự, bệnh chưa khỏi hẳn, u buồn trong người dẫn đến không muốn ăn.
Đặc biệt là trà này, nhìn đã thấy không ngon chút nào.
Bình thường đồ ăn của hắn đều cực kỳ tinh xảo, chưa bao giờ thấy qua loại thức ăn hỗn độn như vậy.
Thấy Triệu Hoằng không nhúc nhích, Nguyễn Dao ngồi ở đối diện hắn, bưng bát lên, múc một thìa, múc một thìa, thổi thổi cho nguội bớt, cảm thấy đã chuẩn bị xong mới đưa ra, nói: "Nào, điện hạ, mở miệng ra."
Thái tử: “…”
Có lẽ là bởi vì trước đó hắn đã bị nàng ôm qua, hiện tại Triệu Hoằng cũng không cảm thấy gì là mất mặt, chỉ lo mở miệng.
Loại trà này nhìn thì không đẹp lắm nhưng khi uống lại ấm áp, ngọt ngào, rất ngon.
Nguyễn Dao phá lệ kiên nhẫn, Triệu Hoằng không biết tại sao cỗ nộ khí của hắn đã giảm bớt.
Cho nên thái tử điện hạ chỉ cần bình tĩnh ngồi xuống để nàng đút cho, nhíu mày, cũng ngoan ngoãn không kém tiểu thái tử.
Lúc này, Cố Hạc Hiên mang hòm thuốc đi vào trong điện.
Hiện tại Triệu Hoằng nắm lại quyền kiểm soát Đông Cung, thủ vệ bên ngoài đã thay bằng người của hắn, Cố thái y ra vào một đường thuận lợi.
Tuy nhiên Cố Hạc Hiên tiến vào được vài bước, qua cánh cửa nhìn thấy người trong phòng, liền lặng lẽ quay người rời đi.
Quý Đại đứng ở cửa nhìn thấy một màn này của Cố Hạc Hiên hơi kinh ngạc: "Cố đại nhân sao không đi vào?”
Cố Hạc Hiên thầm nghĩ tất nhiên là không nên đi vào. Vị kia hiện giờ không phải tiểu thái tử ngốc nghếch, tính tình thái tử như thế nào ai cũng biết. Một màn trong phòng kia thật khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Bất quá bây giờ thái tử đang có mỹ nhân bầu bạn, hắn hà tất quấy rầy chuyện tốt của người ta.
Tốt nhất vẫn là tránh xa một chút.
Cố Hạc Hiên không dám đem lời thật lòng nói ra, qua loa đáp: "Đột nhiên ta thấy trời hôm nay khá tốt, muốn ra ngoài ngắm một chút."
Tiếc là Cố Hạc Hiên vừa dứt lời, bầu trời bên ngoài bỗng nổi lên sấm sét, ầm ầm vài tiếng đinh tai nhức óc.
Quý Đại nhìn trời, lại quay sang nhìn Cố Hạc Hiên.
Cố Hạc Hiên chột dạ trong lòng, nhưng vẫn bày ra bộ dáng ôn hoà đoan chính: "Sấm sét chấn động hàng ngàn dặm, uy vũ lay chuyển trời đất. Cũng coi như dấu hiệu tốt."
Quý Đại:...
Thứ cho hắn nghe không hiểu.
Cố thái y nói tốt, vậy là tốt đi.
Sau vài đạo sấm sét, thật nhanh trời giáng mưa to.
Xưa nay vẫn như câu nói một hồi mưa thu một hồi lạnh, mà ở lúc đang mưa thế này, trời càng lạnh hơn.
Đông Cung hiện tại chỉ có Nguyễn Dao là cung nữ hầu hạ ở nội điện. Nhưng vì đề phòng bị người khác tính kế nên nàng đã chuyển kha khá đồ vật về đây. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, nàng đóng hết cửa lại, căn phòng rất nhanh trở nên ấm áp.
Một phen vật lộn vất vả thì trời cũng đã tối.
Nguyễn Dao lần này không có nằm ở cạnh giường Triệu Hoằng, mà trải chăn trên nhuyễn tháp rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Triệu Hoằng đợi nàng ngủ sau liền tỉnh dậy, dưới ánh nến xem mật thư đến tận khuya.
Đã gần nửa đêm, Triệu Hoằng trở lại giường nằm xuống, miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Thân thể này lại bị tiểu thái tử khống chế, hắn chớp chớp mắt đầy mờ mịt.
Rõ ràng hắn trước khi ngủ đã được chăn bông ấm áp bao quanh vô cùng dễ chịu, tại sao bây giờ cả người lại thấy lạnh lẽo vậy?
Nhưng tiểu thái tử không để tâm chuyện này lâu, căn bản cũng không biết bản thân còn có một nhân cách khác.
Hắn chính là vô ưu vô lo như vậy.
Việc đầu tiên tiểu thái tử làm là ló đầu ra thăm dò, bên cạnh giường trống rỗng khiến hắn lộ ra biểu tình hoang mang. Đến khi nhìn thấy Nguyễn Dao đang say giấc mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó tiểu thái tử cẩn thận lấy túi giấy dầu đặt bên gối, hắn nhìn chăm chăm vào túi giấy, không tự chủ chép miệng.
Dao Dao nói hắn đói bụng thì có thể ăn, nhưng hắn không nỡ.
Dù sao còn lại có ba miếng, đợi trời sáng hắn có thể chia cho Dao Dao cùng ăn.
Tiểu thái tử nằm trên giường, nghĩ đến Dao Dao rồi nghĩ đến bánh ngọt, trằn trọc hồi lâu mới ngủ được.
Kết quả sáng hôm sau Nguyễn Dao tỉnh dậy thấy hắn ngủ say như chết trên giường.
Nguyễn Dao không quấy rầy người đang say giấc kia, lặng lẽ thay than rồi nhân lúc tạnh mưa đi đến phòng pha trà đun nước nóng.
Khi trở về phòng màn che trên giường vẫn đóng kín mít, nhưng mơ hồ có tiếng rì rầm bên trong.
Nguyễn Dao nhanh nhẹn đem màn vén lên, đập vào mắt nàng là tiểu thái tử điện hạ quấn chăn quanh người, ngồi xổm trên giường đưa lưng về phía nàng.
Cảm giác được động tĩnh, tiểu thái tử quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ ủy khuất không che giấu được.
Nguyễn Dao sửng sốt, liền đặt chậu nước xuống, bước tới nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Điện hạ cảm thấy khó chịu ở đâu sao? Ta đi mời Cố thái y cho ngài được không?"
Tiểu thái tử lắc tay, đưa tay túm chặt lấy tay của Nguyễn Dao, mím môi, đôi mắt dường như ngập tràn sương mù: "Dao Dao, ta bị mất đồ."
Nguyễn Dao nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn quay phòng.
Bởi vì người Đại Tề chú trọng tụ khí nên phòng để ngủ vào ban đêm thường không quá lớn.
Ở đây ba ngày, Nguyễn Dao đối với đồ vật trong phòng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng dù là Ngọc Như Ý trên giá hay đuôi phượng tôn treo trên vách tường đều được đặt tỉ mỉ, không mất thứ gì.
Nhưng có thể làm tiểu thái tử nhớ đến tất nhiên là đồ vật quan trọng.
Nguyễn Dao lập tức cảnh giác, giọng nói nghiêm túc: "Điện hạ mất cái gì? Nói cho ta biết, ta sẽ cùng điện hạ đi tìm, nếu kẻ xấu trộm đi, ta có thể bắt hắn."
Lời nói này của Nguyễn Dao dường như tiếp thêm cho tiểu thái tử dũng khí, lập tức gật đầu, duỗi tay đem túi giấy dầu bên cạnh tới, đồng thời nghiêm túc trả lời: "Dao Dao, thiếu một khối bánh ngọt, nhất định có tên vô lại ăn vụng, chúng ta đi bắt hắn."
**********
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Dao: Hả?
Tiểu thái tử: Tên vô lại dám ăn bánh của ta.
Thái tử: ... Ta có ăn thì cũng vào bụng ngươi.
Tiểu thái tử: Hừ!
Chú thích:
1. Phẩm hàm thứ bậc và hàm của các quan lại phong kiến, đây là danh hiệu của triều đình phong kiến.