Chương 11: Nam chính nguyên tác

Đại khái hôm nay Nguyễn Dao dậy sớm, lại vất vả rất lâu mới chuẩn bị được cho tiểu thái tử một bữa trưa vừa ngon miệng vừa ấm bụng, kế tiếp phải ghi nhớ danh sách cung nhân trong Đông Cung, nàng mệt mỏi đến độ ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Khi Nguyễn Dao thức dậy đã là giờ Thân.

Nàng ngủ quay mặt hướng về phía cửa sổ, ánh sáng bên ngoài chiếu vào mắt, nàng nhận thấy đã không còn sớm nên vội vàng ngồi dậy.

Một cái quay đầu, Nguyễn Dao bất ngờ nhìn thấy tiểu thái tử ngồi trên ghế chống cằm nhìn nàng chăm chú.

Thần sắc chuyên chú, con ngươi sâu thẳm, trên khuôn mặt của Triệu Hoằng mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ uy nghiêm của người quyền cao chức trọng lâu năm.

Nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Dao tỉnh lại, hắn lập tức mỉm cười, nét thâm trầm biến mất, chỉ để lại cảm giác ấm áp: “Dao Dao, ngươi tỉnh rồi.”

Nguyễn Dao hiển nhiên không ngờ rằng người này sẽ nhìn chằm chằm nàng ngủ như thế, hơn nữa nàng vừa mới tỉnh giấc, đầu óc có chút chậm chạp.

Cho nên sau khi nghe tiểu thái tử nói, Nguyễn Dao chỉ gật đầu, mãi đến lúc tỉnh táo một chút liền kinh ngạc nói: "Điện hạ ở chỗ này làm gì? Ngài có chuyện gì muốn phân phó nô tì sao?"

Tiểu thái tử lắc đầu, lại gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi. Nhìn thấy ngươi ngủ say, ta cũng không biết phải làm sao, liền chỉ ở chỗ này chờ ngươi."

Trước đây Nguyễn Dao không tới nội điện, tiểu thái tử rất sợ hãi, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường giả vờ hôn mê, nếu không thì cũng bị Cố Hạc Hiên hạ dược cho hôn mê.

Mãi đến khi Nguyễn Dao đến, tiểu thái tử mới có người để trò chuyện, cuộc sống của hắn cũng trở nên thú vị hơn.

Nói một cách dễ hiểu, nếu không có nàng, hắn thực sự không biết mình có thể làm được gì.

Nguyễn Dao nghe những lời này, trong lòng có chút buồn bực, muốn nói gì đó, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt đang cười của Triệu Hoằng.

Đôi mắt này trắng đen rõ ràng, thoạt nhìn sạch sẽ trong veo, mang theo chút hưng phấn không thể che giấu.

Lúc này, Nguyễn Dao chợt nghĩ tới những vật nuôi lông lá luôn nằm ở cửa chờ chủ nhân về, khiến nàng vô thức đưa tay ra chạm vào đỉnh đầu của người này...

Khụ khụ.

Nguyễn Dao lập tức gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, chuẩn bị thu tay lại.

Vô luận vị trước mặt dù có ngốc hay không cũng không thể tự tiện như vậy, bằng không về sau điện hạ hồi phục, nàng khó có thể giải thích rõ ràng.

Nhưng Nguyễn Dao chưa kịp thu tay lại, Triệu Hoằng đã chủ động tiến tới.

Hắn úp mặt vào lòng bàn tay Nguyễn Dao, sau đó lẩm bẩm: “Mặt ta lạnh quá, Dao Dao che che.”

Dù Nguyễn Dao hay dỗ dành hắn như một đứa trẻ, nhưng sự chủ động này vẫn khiến tai Nguyễn Dao đỏ bừng.

Sau đó nàng cảm nhận được nhiệt độ trên má tiểu thái tử, hơi lạnh.

Nguyễn Dao lúc này mới chú ý tới Triệu Hoằng không có lò sưởi cầm tay, cũng không mặc áo khoác dày, dù trong phòng có đốt than nhưng cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn cái lạnh cuối thu.

Nàng lại chạm vào đầu ngón tay của Triệu Hoằng.

Quả nhiên cũng lạnh.

Nguyễn Dao vội vàng đứng dậy, đi lấy cái lò sưởi cầm tay đưa cho hắn, sau đó lấy áo choàng cho hắn mặc vào, nói: “Là nô tì không suy xét chu toàn.”

Nàng biết rõ người này không biết bản thân nóng hay lạnh, lẽ ra nàng nên chú ý đến điện hạ nhiều hơn.

Nếu thêm bệnh sẽ càng phiền toái.

Triệu Hoằng ngoan ngoãn đứng lên, để Nguyễn Dao thắt đai lưng cho mình: “Không trách ngươi, là ta vừa mới đi ra ngoài một chuyến.”

Nguyễn Dao hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn: “Điện hạ đi đâu?”

Tiểu thái tử ngoan ngoãn trả lời: “Ta chỉ đi ra ngoài nội điện nhìn một lát. Bà ta nói muốn quay lại Hoán Y Cục, ta đáp ứng rồi.”

"Ai?"

"Điền ma ma."

Nguyễn Dao có chút kinh ngạc, vội vàng đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên bên ngoài không có bóng dáng Điền ma ma.

Vì sao người đó lại muốn rời khỏi Đông Cung?

Ở chỗ này, Điền ma ma tốt xấu có tư lịch, nên dù bà ta không có chức vụ như trước cũng sẽ không đến mức chịu khổ.

Nhưng đi đến Hoán Y Cục thì khác. Hiện tại, Điền ma ma đã không còn thân phận quản sự, tiền bạc còn lại cũng không nhiều, nếu không bà sẽ không mạo hiểm quỳ lạy bên ngoài nội cung của thái tử.

Nếu vào Hoán Y Cục lần nữa, dù không chết cũng sẽ mất một lớp da.

Nhưng Nguyễn Dao cũng biết hiện tại tiểu thái tử sẽ không nói dối, cũng không có ác ý. Hắn nói là Điền ma ma tự thỉnh cầu, chắc chắn là ma ma Điền muốn đi.

Mọi chuyện có điểm kỳ quặc, nhưng kết quả lại rất tốt. Nguyễn Dao không quan tâm đến nội tình, rất nhanh trên mặt nàng chậm rãi hiện lên nụ cười.

Vừa giúp Triệu Hoằng chỉnh lại thắt lưng, nàng vừa nhẹ nhàng nói: "Đa tạ điện hạ khoan dung, nô tì nghĩ Điền ma ma về sau sẽ cảm kích đại ơn đại đức của ngài."

Tiểu thái tử hơi hếch cằm, kiêu ngạo nói: “Đó là điều đương nhiên, ta chính là người tốt.”

Nguyễn Diệu cười nói: “Đúng vậy, điện hạ là đại đại thiện nhân.”

Để khen thưởng tiểu thái tử vì sự “ Nhân đức độ lượng” của ngài, Nguyễn Dao đã lấy ra mấy khối bánh ngọt mà nàng đã giấu để tránh cho hắn tham ăn mà ăn quá nhiều.

Tuy rằng chỉ có ba khối, ngoại trừ nửa miếng đưa cho Nguyễn Dao, tiểu thái tử ăn hết phần còn lại không để lại một miếng nào.

Nguyễn Dao không dám để hắn ăn nhiều, sợ tiểu thái tử lại bị chứng bụng.

Cố Hạc Hiên tiến cung nghe được chuyện này, suy tính lần tiến cung tiếp theo sẽ âm thầm để lại mấy lọ sơn tra hoàn, dự định tìm cơ hội nói cho Nguyễn Dao biết nuông chiều tiểu thái tử quá sẽ không tốt.

Bây giờ tốt nhất là quay về tìm thêm phương thuốc tiêu thực kiện vị tốt.

* Kiện vị: hỗ trợ dạ dày.

Sau khi tiễn Cố Hạc Hiên đi, Nguyễn Dao không vội trở về, mà đi đến căn phòng nàng sống trước kia khi ở ngoại điện.

Khi nàng bị điều vào nội điện để hầu hạ thái tử, Nguyễn Dao vội vàng nên chẳng mang theo gì khác ngoài mấy bộ y phục.

Hiện giờ nhàn rỗi, nàng muốn quay lại thu dọn đồ đạc cẩn thận.

Có lẽ là do thân phận của Nguyễn Dao không giống như trước, trong phòng vẫn chưa an bài người khác vào, mọi thứ vẫn như cũ.

Việc đầu tiên Nguyễn Dao làm sau khi vào là lấy chiếc hộp giấu dưới gầm giường ra.

Mở ra, bên trong có mấy đôi lót giày, vài chiếc trâm cài, còn có Tam Bách Thiên¹.

Những thứ này đều là do Nguyễn gia chuẩn bị cho nàng.

Nguyễn Dao mặc dù xuyên sách, nhưng nàng là được mang thai sinh ra, cuộc đời này chính là cuộc sống mới của nàng.

Nàng có phụ thân, có mẫu thân, còn có huynh trưởng.

Phụ mẫu của Nguyễn Dao đã nuôi nấng nàng trưởng thành, dạy nàng đọc sách, học lễ nghĩa.

Mặc dù trước kia đầu óc của nàng không tốt nhưng hai phụ mẫu chưa bao giờ ghét bỏ, luôn dạy dỗ nàng rất tốt, nhờ công ơn này Nguyễn Dao mới biết chữ, còn tu dưỡng ra dung mạo như hoa.

Chính vì dung mạo hút người này mà nàng bị quan nhân tuyển chọn cung nữ ở địa phương nhìn trúng, được đưa về kinh thành cùng với những người khác.

Hai vị phụ mẫu Nguyễn gia đều luyến tiếc, nhưng quan nhân lại miêu tả cung điện rất nguy nga tráng lệ, Nguyễn Dao vào cùng không cần chịu khổ. Hơn nữa tuyển chọn cung nhân là phụng ý chỉ, bọn họ cự tuyệt không được, chỉ có thể thuận theo.

Mẫu thân nàng ngày đêm không nghỉ ngơi để may cho nàng mấy đôi lót giày, mấy chiếc trâm cài là phụ thân dùng của cải dành dụm mua cho nàng, Tam Bách Thiên là huynh trưởng tự tay viết cho nàng.

Những thứ này có thể không đáng bao nhiêu tiền nhưng trong lòng Nguyễn Dao, những món đồ này vô cùng quý giá.

Cho dù lúc trước nàng ngu ngốc nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng chúng, sợ bị người khác trộm mất.

Bây giờ Nguyễn Dao không còn sợ bị trộm nữa, chỉ cầm một tay nải nhỏ mang theo gói chúng lại cùng với mấy bộ quần áo khác, chuẩn bị lấy về.

Lúc này Lưu ma ma mới ghé đầu vào nói: “A Dao về rồi à?”

Nguyễn Dao lập tức đáp lại, đứng lên cười nói: "Lưu ma ma phúc an, con vừa định đến phòng bếp nhỏ đây."

Lưu ma ma thấy cửa mở, định hỏi thử thì thấy thật sự là nàng, lập tức bước vào, nắm lấy tay Nguyễn Dao và nói: “Thật sự là ngươi. Sáng nay có quá nhiều việc nên chưa kịp nói chuyện với ngươi, những ngày này ngươi có tốt không?"

Nguyễn Dao biết Lưu ma ma luôn quan tâm đến mình, nên che giấu hết những chuyện khiến bà lo lắng, chỉ nói: "Điện hạ là người nhân đức, đối xử rất tử tế với con, tất nhiên là mọi chuyện đều tốt.”

Trên mặt Liễu ma ma vốn mang theo ý cười, nhưng nghe đến lời này, sắc mặt hơi cứng lại.

Sau đó Lưu ma ma xoay người đóng cửa lại, kéo Nguyễn Dao ngồi vào bàn, nhẹ giọng nói: "A Dao, ngươi phải nói thật với ta."

Nguyễn Dao chớp chớp mắt: "Vâng."

Liễu ma ma có chút do dự, suy nghĩ một lát mới nói: "Ta hiện tại nghe có người nói... Nội cung chỉ có ngươi hầu hạ sao?"

Đây là sự thật, Nguyễn Dao tự nhiên gật đầu.

Nhưng Lưu ma ma chỉ cảm thấy lo lắng.

Trong thâm tâm bà, A Dao vẫn là cô nương ngốc nghếch, chỉ lo chăm chỉ làm việc, bị bắt nạt cũng không biết buồn.

Chỉ là giữa các cung nhân mà thôi, dù sao cũng có cung quy hạn chế.

Nhưng hiện tại nàng đang hầu hạ thái tử, người quyền quý nhất trong Đông Cung.

Lưu ma ma nghe các cung nhân khác lén lút đồn rằng đồn thái tử điện hạ đối với Nguyễn Dao là nhất kiến chung tình, hiện tại nàng chính thức là nữ quan phụ trách, sớm muộn gì cũng sẽ được nạp làm nữ nhân của thái tử.

Lưu ma ma không dám nghĩ tới điều đó.

Vốn bà còn tưởng là lời đồn vô căn cứ, nhưng bây giờ nhìn thấy Nguyễn Dao gật đầu, Lưu ma ma liền cảm thấy ánh mắt tối sầm.

Cảm giác như bắp cải trắng nhà mình bị lợn ăn mất.

Lưu ma ma mấy lần niệm thầm trong lòng: “Lão nô lỡ lời, xin thái tử không trách”, nhưng rốt cuộc bà vẫn không thể yên tâm.

Bà ở trong cung đã lâu, chứng kiến nhiều bất hòa do nữ nhân tranh giành sủng ái, ẩn sau vinh hoa phú quý là tiêu điều bạc bẽo, rất nhiều nữ nhân thông minh cũng không thoát được. Bà sợ Nguyễn Dao cũng bị cuốn vào sự tình này.

Không thể công khai thuyết phục nàng, Lưu ma ma chỉ có thể âm thầm lựa lời uyển chuyển nhắn nhủ: "Con đường này không dễ đi, A Dao, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng."

Nguyễn Dao tưởng rằng Lưu ma ma đang nói đến việc hầu hạ thái tử, nghĩ rằng mối quan hệ chủ tớ bình thường sẽ không dễ dàng gì, nhưng nhớ đến tiểu thái tử mới vừa rồi còn dụi đầu vào tay nàng. Ngoại trừ việc che mắt người ngoài, nàng cũng không gặp khó khăn gì.

Vì thế Nguyễn Dao cười nói: “Không sao đâu, chỉ cần điện hạ đối xử thật tốt với ta là được.”

Lưu ma ma nghĩ rằng nàng đã yêu sâu đậm nên tiếp tục khuyên nhủ: "Nhưng chủ nhân chính chân sớm muộn gì cũng sẽ đến." Đến lúc thái tử cưới thái tử phi, lúc đó A Dao sẽ thế nào?

Nguyễn Dao nói: “Lưu ma ma yên tâm, con không sợ.” Chủ nhân quản sự nội điện không phải là Điền ma ma sao? Bây giờ đã tự mình đến Hoán Y Cục, nàng đương nhiên không có việc gì phải sợ bà ta nữa.

Lưu ma ma nghe vậy liền khựng lại, nhìn Nguyễn Dao một lượt từ trên xuống dưới.

Trông nàng vẫn xinh đẹp như xưa nhưng đôi mắt sáng sủa hơn trước rất nhiều.

Thực sự đã thông suốt rồi, biết cách tranh giành rồi.

Hiện tại biết Nguyễn Dao đã có kế hoạch, Lưu ma ma mới yên tâm, lại nở nụ cười: “Vậy hy vọng A Dao ngươi hết thảy đều trôi chảy suôn sẻ." Nếu có thể làm chủ nhân của Đông Cung, với dung mạo và sự thông minh của A Dao, có lẽ sẽ tốt đi.

Nguyễn Dao cũng cười đáp: “Cám ơn Lưu ma ma.” Chỉ cần chăm sóc tốt cho thái tử, nàng tự nhiên sẽ không sao.

Một phen ông nói gà bà nói vịt, hai người nhìn nhau cười, đều rất là vừa lòng.

Sau đó Nguyễn Dao đeo tay nải cùng Lưu ma ma đi vào căn bếp nhỏ, bảo bọn họ tối hôm nay hấp bánh bao.

Đừng làm quá nhiều, vừa đủ ăn là được.

Khi bánh bao vừa hấp xong, Lai Hỉ liền đến mang đi.

Vốn dĩ Lai Hỉ không cần phải làm những việc tầm thường như vậy, dù sao việc các thái giám truyền thiện không chỉ tốn thời gian và công sức mà còn phải nếm thử đồ ăn để thử độc, có hơi nguy hiểm.

Nhưng Lai Hỉ thông minh, hận không thể tận dụng mọi cơ hội để thể hiện trước mặt thái tử. Truyền thiện là cơ hội hiếm có để vào nội điện, vì vậy Lai Hỉ đã tự mình sắp xếp việc này.

Lúc trở về, cung nhân bưng hộp thức ăn cùng bát đĩa, Lai Hỉ cầm cây phất trần đi theo Nguyễn Dao, mỉm cười nói chuyện với nàng.

Phần lớn đều là những chuyện nhỏ nhặt trong Đông Cung, chẳng hạn như khi nào tổ chức yến tiệc, khi nào thay đổi y phục, khi nào thay hoa cỏ trước cung, Lai Hỉ đều giải thích rõ ràng.

Trong đó có một số hắn đã biết trước, còn một số Lai Hỉ đã cố gắng hết sức để tìm hiểu, chỉ để lấy lòng Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao đối với Đông Cung không biết nhiều, hiện tại Lai Hỉ chủ động nói ra, Nguyễn Dao tự nhiên chăm chú lắng nghe.

Lúc này, cách đó không xa có một đoàn người đi ngang qua.

Nguyễn Dao và Lai Hỉ lập tức dừng lại, cung nhân phía sau cũng đứng yên, nhíu mày không nói gì.

Sau khi bọn họ đã đi qua, Nguyễn Dao nhẹ giọng hỏi: “Đó là ai?”

Lai Hỉ quay lại nhìn, sau đó hạ giọng đáp: “Là Túc đại cô nương cùng Túc tứ công tử.” Hắn biết Nguyễn Dao trước đó đã ở ngoại điện, không biết chuyện trong triều nên giải thích: “ Hai người này là nhi tử và nhi nữ của của Túc hầu gia, Túc hầu gia phu nhân Trần thị cùng Trần quý phi là tỷ muội ruột thịt. Túc đại cô nương cùng tam công chúa, con ruột của Trần quý phi có giao hảo, cho nên nàng ta thường vào cung, bình thường nhìn thấy cũng không có gì ngạc nhiên.”

Mối quan hệ này thực sự là một vòng lại một vòng. Nguyễn Dao sau khi nghe thấy, nàng đã suy nghĩ kỹ càng trong đầu rồi cuối cùng cũng hiểu ra.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng nhận thấy một điều khác.

Túc?

Họ này không phổ biến, ngoại trừ lần này, Nguyễn Dao nhớ ra mình từng nghe qua.

Trong cốt truyện gốc, Triệu Hoằng là một nhân vật phản diện tàn ác hung bạo, trùng hợp người anh minh thần võ, nam chính võ công cái thế kia giống như chính là họ Túc...

Dù cường đại đến đâu Triệu Hoằng cũng sẽ chết một cách bi thảm.

Nguyễn Dao bất giác run rẩy.

Nàng lập tức quay đầu nhìn Lai Hỉ: “Không biết công công có biết một người tên Túc Uẩn không?”

Lai Hỉ cười nói: “Nguyễn tỷ tỷ đang nói tới Túc Uẩn công tử vừa đi qua.”

Nguyễn Dao lập tức quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong mắt có chút nghi hoặc: “Người nào?”

Lai Hỉ che tay lại bằng cây phất trần, im lặng gật đầu: “Là người đang ôm một ma ma.”

Ôm ?

Nguyễn Dao sửng sốt và đi theo nhìn sang một lượt.

Liền nhìn thấy nhân vật chính Túc Uẩn mạnh mẽ uy phong đang mềm oặt dựa vào lòng ngực của ma ma, liếʍ kẹo Quan Đông² trong miệng, ăn rất vui vẻ.

**************

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu ma ma: Sớm muộn chủ nhân chân chính cũng sẽ tới...

Nguyễn Dao: Điền ma ma? Con không sợ

Lưu ma ma: Cái gì! Thái tử muốn cưới Điền ma ma?!!

Nguyễn Dao:...???

Thái tử và tiểu thái tử:...!!!

Chú thích:

1. Tam Bách Thiên: gồm "Tam Tự Kinh", "Bách Gia Tính", "Thiên Tự Văn"

2. Đường Quan Đông: Còn gọi là đường bếp, đường miếng lớn, đường mè, là một sản phẩm đường được làm từ mạch nha và hạt kê. Nó thường dài 3 inch và rộng 1 inch, dẹt, giống như lụa, dính và hơi cứng, rất ngọt.