Lòng Ngải Thiển cả kinh, ngẩng phắt đầu lên nhìn. Bộ quần áo đỏ rực của Tàn Diên bay phần phật trên không trung, nụ cười bắt mắt.
"Ngươi tới đây lúc nào?" Ngải Thiển hỏi, đồng thời, Nguyệt Ca kéo nàng tới cạnh để bảo vệ.
"Ừm, chuyện này hả, đại khái là lúc nàng vơ vét tiền của." Tàn Diên sờ cằm, tà khí nói.
Nguyệt Ca hờ hững nhìn, đáy mắt thoáng qua tia mệt mỏi.
Ngải Thiển kinh hãi, bỗng phản ứng kịp. Nguyệt Nguyệt không thể dùng tiên pháp thượng thừa, nếu không sẽ gây tổn thương rất lớn tới thân thể. Làm sao bây giờ? Bây giờ Tàn Diên tới đây, bọn họ phải làm sao để rời khỏi đây an toàn đây?
"Sao, tiểu mỹ nhân?" Bóng dáng Tàn Diên bỗng xuất hiện trước mặt Ngải Thiển.
"Không sao cả, gặp ngươi thì kích động quá thôi." Khóe môi Ngải Thiển nhếch lên thành nụ cười.
"Thật à? Nhớ nhung bổn quân vậy sao?" Khí tức trên người Tàn Diên bỗng u ám đi vài phần, bàn tay thon dài trắng xanh vươn về phía Ngải Thiển.
Nguyệt Ca phất tay ngăn cản, giọng lạnh đi một chút: "Ma Quân định làm gì?"
Tàn Diên thu tay về, nói: "Chỉ muốn xem xem có phải Ma Hậu của ta gầy đi hay không, có bị sư phụ của nàng ngược đãi hay không thôi mà?"
"Sao ngươi dám nói ta là Ma Hậu?" Ngải Thiển bĩu môi, trong lòng rất khó chịu.
Trước cổng phủ Thừa tướng không có nhiều người. Ngoài hai thị vệ giữ cửa thì không có người khác. Nhưng Tàn Diên lại nghênh ngang xuất hiện như thế, không sợ họa người phàm à?
"Từ trước tới nay tiên ma không đội trời chung, Ngải Thiển là đồ đệ của Tử Nguyệt Môn ta, chẳng lẽ Ma Quân đang nằm mơ giữa ban ngày, tìm nhầm người à?" Nguyệt Ca cố nén sự khó chịu, nói.
"Sao có thể." Tay áo bào rộng rãi của Tàn Diên bị gió thổi tung bay, "Lời này bổn quân đã sớm nói rồi. Nếu lúc đó không phải đồ đệ yêu quý của Môn chủ sốt ruột thì mỹ nhân đã đồng ý làm Ma Hậu của bổn quân rồi."
Ngải Thiển thật không muốn để ý tới Tàn Diên, chỉ lo cho thân thể của Nguyệt Ca, dứt khoát xoay người đẩy xe lăn.
"Mỹ nhân giận rồi à?" Tàn Diên lững thững đuổi theo, cười hỏi.
Ngải Thiển cúi đầu, im lặng.
Nguyệt Cad☩đ☩l☩q☩đkhông tiếng động thở dài. Lúc này hắn rất muốn đánh một trận với Tàn Diên nhưng lực bất tòng tâm.
Tàn Diên phớt lờ, nói tiếp: "Lúc này các ngươi hạ phàm là vì ma tinh của Ma giới chúng ta?"
Ngải Thiển ngẩng đầu nhìn về phía Tàn Diên. Sao hắn biết?
"Muốn biết vì sao ta biết?" Tàn Diên tà tà nhìn Ngải Thiển.
Nàng gật đầu.
"Tự nhiên có người nói với bổn quân." Tàn Diên nói.
"Ai?" Không phải là có gian tế đấy chứ? Ngải Thiển bị ý nghĩ này dọa sợ.
Vậy mà Tàn Diên lại trả lời đúng như những gì nàng nghĩ: "Đúng thế."
"Là ai?" Ngải Thiển nở nụ cười, trấn định nhìn Tàn Diên.
"Tiểu mỹ nhân, nàng cho rằng bổn quân sẽ nói à?" Tàn Diên cười như không cười nhìn Ngải Thiển.
Ngải Thiển sờ sờ lỗ mũi, không để ý tới Tàn Diên nữa mà hỏi Nguyệt Ca: "Nguyệt Nguyệt sư phụ, không phải người dùng thuật Huyễn Hóa (biến ảo) ạ? Sao hắn có thể thấy được dung mạo vốn có của người?"
"Chỉ chút thủ đoạn này của ta sao giấu được Ma Quân?" Nguyệt Ca nói bằng giọng trong trẻo, nở nụ cười thản nhiên.
"Ngươi lợi hại vậy thật à?" Ngải Thiển nhìn Tàn Diên bằng ánh mắt không tin tưởng.
"Nàng không tin phu quân ư?" Lúc nói chuyện, Tàn Diên luôn hữu ý vô ý chiếm lợi của Ngải Thiển.
Ngải Thiển nghẹn họng.
Sát khí của Nguyệt Ca tỏa ra, tay áo bay lên, chuẩn bị dịch chuyển tức thời rời đi.
Tàn Diên đứng đó cười khó hiểu, không đuổi theo.
Sâu trong một ngọn núi ở nơi nào đó, Ngải Thiển đặt mông ngồi trên mặt đất, không quan tâm đất ướt. "Nguyệt Nguyệt sư phụ, hình như hành tung của chúng ta luôn dưới mắt Tàn Diên."
Nguyệt Ca vươn tay kéo bàn tay nhỏ bé của Ngải Thiển, nói: "Không sao, bây giờ hắn chỉ xem náo nhiệt, cũng sẽ không ra tay đối phó với chúng ta."
"Vì sao?" Ngải Thiển không hiểu.
"Hắn cũng cần lực lượng của chúng ta tìm ma tinh giúp." Nguyệt Ca cười nhạt, nói.
"A..." Ngải Thiển vỗ mạnh lên đầu mình. Sao nàng không nghĩ tới nhỉ?
Nguyệt Ca bật cười, nói tiếp: "Ma tinh vốn là người của Ma giới. Chỉ là ta không biết mục đích Tàn Diên tìm ma tinh là gì. Là muốn tìm thêm một trợ thủ hay là muốn gϊếŧ người đe dọa tới địa vị của hắn."
"Nói vậy là chúng ta chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến hả?" Ngải Thiển mở lớn đôi mắt to, hỏi.
"Ừ." Nguyệt Ca khẽ gật đầu.
"Được rồi, chúng ta cứ chờ xem." Ngải Thiển cũng gật đầu thật mạnh, cắn chặt răng.
"Ta cảm thấy xà yêu nghìn năm hôm nay có gì đó không đúng." Nguyệt Ca bỗng nói.
"Không đúng chỗ nào?" Ngải Thiển dán sát lại, tò mò hỏi, ngón tay hữu ý vô ý vuốt ve ngón tay trên bụng Nguyệt Ca.
"Tạm thời còn chưa nghĩ ra." Nguyệt Ca nói.
Ngải Thiển an ủi: "Không sao. Dù sao xà yêu kia cũng đã chết, tạm thời thì không sao. Chờd✆đ✆l✆q✆đchuyện xảy ra rồi tính. Hôn nay người hao tổn quá nhiều sức lực, nhanh đi nghỉ đi."