Ngải Thiển nhảy dựng lên từ trong lòng Nguyệt Ca, trêu ghẹo: "Sư bá đang làm chuyện gì xấu hả? Sao lại khiến mình chật vật thế?"
Vân Chiến như đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, sau khi vào cửa thì không chú ý tới tư thế trái với luân lý của Ngải Thiển và Nguyệt Ca. Lúc hắn nghe tiếng Ngải Thiển thì nàng đã đứng bên cạnh theo quy củ.
"Ta có thể làm chuyện xấu gì?" Trừng Ngải Thiển một cái, Vân Chiến đặt mông ngồi trên ghế trống, nhấp một ngụm trà nóng để bình tĩnh tâm trạng lại. Nhớ lại chuyện vừa rồi vẫn khiến hắn mặt đỏ tim đập.
Thì ra là Thủy Linh Nhi nghe Ngải Thiển gợi ý thì trở về phòng mình, lật tung tủ quần áo để tìm một bộ váy màu thủy lam khá thục nữ, tay áo thêu hoa thủy tiên. Một cái đai lưng rộng buộc quanh vòngnh✭okeo nhỏ nhắn không đầu vòng tay. Váy này hình như là mẫu thân đưa cho nàng vào sinh nhật một trăm tuổi nhưng bị nàng nhét vào đáy tủ.
Nha đầu Thủy Tiên của nàng nhìn thấy tiểu thư nhà mình tỏ ra khác thường đã sớm kinh ngạc đến ngây người ở bên cạnh.
Cho tới khi Thủy Linh Nhi khó chịu, gọi vài tiếng nàng ta mới hồi phục lại tinh thần: "Có chuyện gì vậy tiểu thư?"
"Nhanh búi tóc cho ta." Thủy Linh Nhi xách váy, ngồi vào trước bàn trang điểm.
Thủy Tiên đã kinh hãi tới mức người cứng ngắc, bước cùng tay cùng chân về phía Thủy Linh Nhi. Tiểu thư luôn thích mặc quần áo đơn giản tiện lợi nay lại ăn mặc thành thục nữ? Chẳng lẽ cây vạn tuế ở phía đông nở hoa rồi à? Nàng phải nhanh nói cho những người khác mới được.
"Nhanh lên." Thủy Linh Nhi không kiên nhẫn mà thúc giục.
Nghe tiếng nói này, Thủy Tiên mới phát hiện ra tiểu thư vẫn là tiểu thư, vẫn nóng nảy như vậy. Tất cả chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi. Thở dài một hơi, Thủy Tiên cầm cây lược gỗ lên, búi tóc cho Thủy Linh Nhi. Rốt cuộc có cơ hội cho nàng thể hiện kỹ xảo búi tóc rồi! Nàng nhất định phải trang điểm cho tiểu thư thật tốt mới được, mặc kệ vì sao tiểu thư lại bỗng nghĩ thông suốt mà muốn hóa trang thành thế này.
Chỉ chốc lát sau, một tiên nữ đã ra đời dưới bàn tay khéo léo của Thủy Tiên. Trên đầu búi Phi Vân kế, bên tráid❄đ❄L❄q❄đcài bộ diêu, bên kia là mấy đóa châu hoa nhỏ, lấp lánh rực rỡ. Số tóc còn thừa được để xõa sau lưng, ở giác có một sợi tơ màu thủy lam, phối với bộ váy màu lam của nàng khiến nàng phiêu dật như tiên nữ.
Thủy Tiên nhìn Thủy Linh Nhi bây giờ, cảm động đến rơi nước mắt. Rốt cuộc tiểu thư đã thay đổi, cho dù tiểu thư bị cái gì kí©h thí©ɧ thì sự thay đổi này cũng tốt.
Thủy Linh Nhi đứng lên, hưng phấn hỏi: "Ta có đẹp không?"
"Đẹp, vô cùng xinh đẹp." Thủy Tiên ngốc nghếch gật đầu, bộ đồ này rất hợp với khuôn mặt trái xoan trắng nõn của tiểu thư. Miễn là tiểu thư không mở miệng nói chuyện thì chính là một tiên nữ có khí chất.
Thủy Linh Nhi hài lòng. Nếu là bình thường thì nàng đã cầm roi lên để ra ngoài nhưng chân trái vừa bước ra thì đã không cẩn thận mà đạp lên làn váy thật dài. Ngàu sau đó người cũng không hề bất ngờ mà ngã "bịch" một cái trên đất.
"Tiểu thư..." Thủy Tiên kêu lên.
Thủy Linh Nhi nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, kéo mạnh làn váy: "Chết tiệt, sao lại vướng chân vướng tay thế chứ, dám hại bà cô ngã."
"Tiểu thư đừng nóng giận." Thủy Tiên vội vàng trấn an. Tuy nàng còn chưa biết chuyện gì thúc đẩy tiểu thư thay đổi nhưng vẫn nói: "Tiểu thư, người cũng không thể để mọi cố gắng của mình thất bại trong gang tấc thế."
Thủy Linh Nhi nghe vậy thì suy nghĩ một chút, tay kéo váy dừng lại. Đúng vậy, nàng phải thay đổi thành tiên nữ, không thể thấy bại trong gang tấc được, nhịn một chút là ổn thôi. Nàng đổi sang khuôn mặt tươi cười, cất cái roi đi, nói với Thủy Tiên: "Chuẩn bị cho ta một chén trà nóng."
Thủy Tiên thấy Thủy Linh Nhi không tức giận thì đi pha trà.
Mà Thủy Linh Nhi thì thi triển pháp thuật không ngừng nghỉ, tay vẽ lên không trung rồi hạ xuống, trước mặt có thêm một tấm kính bằng nước. Trong kính là hình ảnh động, người trong đó là Vân Chiến. Vân Chiến đang ngồi dưới một tán cây, ngậm một cây cỏ tiên trong miệng, hai tay bắt chéo ra sau gáy, uể oải dựa vào cây, vẻ mặt thoải mái vui sướиɠ.
Thì ra huynh ở phía sau núi. Thủy Linh Nhi thu hồi kính nước lại, cười đắc ý. Đợi Thủy Tiên bưng trà nóng lên thì nàng nhận lấy ngay, rồi đi về phía sau núi.
Vân Chiến hoàn toàn không biết sát tinh định mệnh đã đi về phía mình. Chờ hắn phát hiện ra thì đã bị người trước mắt làm sợ ngây người.
Người này là Thủy Linh Nhi đanh đá kia sao? Váy dài quét đất màu lam, mái tóc nhẹ bay, sợi tơ màu lam
bay theo gió, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, trên tay bưng một bộ đồ trà, muốn bao nhiêu nhã nhặn lịch sự có bấy nhiêu.
Nhưng sau khi hết khϊếp sợ thì Vân Chiến chợt giơ tay lên giận dữ mắng mỏ: "Yêu quái phương nào, nhanh hiện nguyên hình."
Thủy Linh Nhi bị Vân Chiến làm cho sửng sốt, tay run lên, súyt chút nữa thì làm đổ hết trà ra ngoài. Ngay sau đó nàng phản ứng kịp, nhất định là Vân Chiến bị biểu hiện khác thường của nàng làm tưởng lầm là yêu quái nhập thân.
"Hừ, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Vân Chiến vừa nói thì bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, một luồng ánh sáng lạnh buộc Thủy Linh Nhi lùi lại.
Thủy Linh Nhi kinh hãi, ném khay trà về phía Vân Chiến theo phản xạ có điều kiện còn mình thì nghiêng người tránh sang một bên. Nước trà bắn ra tung tóe, Vân Chiến vừa hay hứng hết.
"Bà cô có lòng tốt bưng trà cho huynh, huynh lại nói bà cô là yêu quái. Thật là cho chút sắc mặt thì liền không biết xấu hổ. Ta thấy huynh cần ăn đòn." Thủy Linh Nhi tức giận, chửi ầm lên, thật hối hận sao mình lại không cầm roi theo.
Vân Chiến bị mắng thì sửng sốt, không kịp để ý tới quần áo bị ướt, kinh ngạc nói: "Muội là Thủy Linh Nhi thật à?"
"Nói nhảm. Không thể giả được." Hai tay Thủy Linh Nhi chống nạnh, cằm hếch lên thật cao.