Ngải Thiển nhíu mày, liếc về phía Phó Hân đang đi tới: "Ngươi lại tới làm gì?"
"Công tử tới nhà ta ở mấy ngày được không?"d❃đ❃L❃q❃đPhó Hân cố gắng nhấn từng chữ một, không quan tâm tới Ngải Thiển, phe phẩy cái quạt, bước từng bước về phía Nguyệt Ca. Phía sau hắn, ánh mắt hai gã sai vặt lập lòe rất kỳ lạ.
Đôi mắt xinh đẹp dịu dàng của Nguyệt Ca dời về phía Phó Hân, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì trong ánh mắt hắn.
Dường như Phó Hân không vội chờ Nguyệt Ca cho mình một đáp án. Hắn phe phẩy cái quạt bước tới cạnh Nguyệt Ca, ngồi vào chỗ, mắt cong lên, định mở miệng.
"Hắt xì, hắt xì...." Ngải Thiển bỗng quay lưng lại dồn sức hắt xì. Trời ơi, rõ ràng bây giờ nàng ngửi thấy mùi son phấn, nó kí©h thí©ɧ nàng một cách triệt để. Một đại nam nhân mà lại thích dùng son phấn như nữ nhân, toàn thân đều là mùi này, thực con mẹ nó tiểu thụ.
Mặt Phó Hân hiện đầy dấu chấm hỏi mà nhìn Ngải Thiển, không biết vì sao nàng lại hắt hơi.
Trong lòng hắt cực kỳ khó chịu vì nàng đã ngắt lời mình.
Nguyệt Ca vươn tay ra, khẽ vuốt lưng Ngải Thiển, nói với Phó Hân bằng giọng lạnh lùng: "Mời ngươi đi ra ngoài."
"Cái gì?" Cây quạt trong tay Phó Hân run lên, chạm vào tách trà bên cạnh, tai nạn liền xảy ra. Tách trà nghiêng làm nước trà đổ ra khiến hắn cả kinh nhảy bật lên. Hai gã sai vặt vội vàng bước lên đỡ hắn.
Phó Hân rời khỏi, Ngải Thiển liền cảm thấy bầu không khí trong lành đi không ít. Không ngửi thấy mùi trên người hắn, nàng liền ngừng hắt xì lập tức. Nàng xoa xoa cái mũi, xoay người lại.
Lúc này mọi người mới thấy rõ dáng vẻ của Ngải Thiển. Đôi mắt nàng hồng hồng nhìn rất đáng thương.
Phó Hân bật cười ngay lập tức, chỉ vào nàng mà cười ha ha: "Ngươi...Giống như con thỏ nhỏ, ha ha..."
"Ngươi nói gì?" Ngải Thiển hít một hợi, đôi lông mày dựng lên, nhìn thẳng về phía Phó Hân.
"Bản công tử nói ngươi giống con thỏ nhỏ." Phó Hân không sợ sự uy hϊếp của Ngải Thiển, tiếp tục cười.
Ánh mắt Nguyệt Ca vẫn ấm áp, không ngăn cản Phó Hân chế giễu. Hắn cũng cảm thấy bộ dạng này của nàng y chang con thỏ nhỏ, nhưng rất đáng yêu.
Ngải Thiển tức giận, phồng má, giọng nói hung ác: "Nếu ngươi dám cười ra tiếng nữa, bản tiểu thư sẽ không khách khí đâu."
"Phải không? Ngươi định không khách khí thế nào?" Phó Hân lơ đễnh, không để Ngải Thiển vào mắt chút nào.
Ngải Thiên không nói gì, bất chợt đứng lên, bình ổn hơi thở, tới trước mặt Phó Hân.
Phó Hân ngẩn người, không biết Ngải Thiển muốn làm gì. Hai gã sai vặt bên cạnh hắn cũng ngơ ngác.
Ngải Thiển nhếch môi cười,d✰đ✰L✰q✰đvươn tay đặt lên vai Phó Hân. Hắn cúi đầu nhìn vào cánh tay ngọc thon thon kia, không hiểu gì cả.
"Chạm vào." Nàng thực hiện một động tác ném qua vai khiến hắn té xuống đất, đau đớn không dứt.
Hai gã sai vặt thấy thế thì cả kinh, bước lên nâng hắn đậy, bày ra tư thế đối đầu với Ngải Thiển.
Ngải Thiển vỗ vỗ tay, nhìn Phó Hân đầy đắc ý. Tuy nàng không có bản lĩnh gì nhưng vẫn có mấy chiêu phòng thân. Thừa dịp hắn bất ngờ, nàng rất dễ đắc thủ.
"Ngươi dám ra tay với bản công tử?" Phó Hân xoa xoa cái mông bị ngã đau điếng, trợn tòn mắt, nhìn Ngải Thiển đầy âm độc.
Ngải Thiểng ngẩng cao đầu: "Bản tiểu thư đã cảnh cáo ngươi. Là do ngươi ngốc."
Phó Hân biến sắc, vẫy tay một cái. Hai gã sai vặt liền vọt lên.
Ngải Thiển nhìn thấy thế cũng biến sắc. Xong rồi, nàng chắc chắn không đánh lại. Nàng xoay người
bỏ chạy nhưng chỉ được vài bước liền phát hiện ra phía sau không có tiếng động gì mà chỉ có tiếng kêu rên. Nàng quay đầu lại, ối, người đâu rồi? Nàng không thấy hai gã sai vặt vừa đuổi gϊếŧ mình, cũng chẳng thấy Phó Hân đâu. Nàng vô cùng kinh ngạc mà chuyển tầm mắt về phía cửa thì thấy có một đống người nằm đó, tiếng kêu đau vang lên không ngừng. Trong đám đó có Phó Hân, hai gã sai vặt, có cả tiểu nhị và một người khác.
Ngải Thiển thấy bộ dạng thảm hại của bọn họ thì liền ôm bụng cười ngay lập tức, thầm biết chắc chắn Nguyệt Nguyệt đã ra tay giúp mình. Nàng quay lại nhìn Nguyệt Ca, thấy hắn đang nở nụ cười dịu dàng với mình.
Luống cuống một lúc, cuối cùng Phó Hân cũng được hai gã sai vặt đỡ lên rồi chạy ra ngoài không dám quay đầu lại. Hai gã sai vặt liền vội vàng chạy theo.
"Phó công tử, Phó công tử..." Tiểu nhị đã bò lên được vội vẫy tay với bóng lưng Phó Hân. Xong rồi, sao hắn lại không cẩn thận để Phó công tử ngã xuống thế? Chắc chắn lần này đã đắc tội người này rồi.
Ba người Phó Hân càng chạy nhanh hơn, căn bản không dám đáp lời. Rất cổ quái, sao ba người bọn họ lại bị một luồng gió kỳ lạ thổi tới cửa? Có yêu quái, chắc chắn là như thế.
"Mau đỡ ta đứng lên." Còn có một người đang giãy giụa trên đất.
Lúc này tiểu nhị mới chú ý tớid✭đ✭L✭q✭đông chủ nhà mình, vội vàng khom người đỡ ông đứng lên.
Ngải Thiển nhìn người này một cách cẩn thận, cẩm bào màu đen, tóc hoa râm, bộ ria mép thật dài làm dung mạo ông bị che khuất, chỉ thấy nó đầy nếp nhăn.
Hai người đi tới trước mặt Ngải Thiển. Tiểu nhị nói: "Đây là ông chủ của ta."
"Ừm, xin chào." Ngải Thiển đứng thẳng, chào hỏi cực kỳ hữu lễ.
"Ừ." Lưu Đại thất thần, máy móc đáp lại.
"Tới đây, ngồi đi." Ngải Thiển kéo một cái ghế qua, cười lớn với ông, nói.
Lưu Đại vẫn hơi ngu ngơ, tiêu sái đi qua, ngồi xuống. Tiểu nhị cũng có chút mờ mịt, này...Ai mới là chủ nhân vậy?
Ngải Thiển cũng kéo một cái ghế, ngồi xuống, tinh quang tràn đầy tỏng mắt: "Chúng ta nói chính sự đi. Là thế này, con muốn hợp tác với người. Con chỉ cho người vài điểm quan trọng, sau đó lợi nhuận chi bốn - sáu. Người sáu con bốn, được không? Con không có lòng tham, chỉ cần bốn phần là được rồi. Phải biết rằng, một điểm quan trọng thôi cũng đủ rồi."
Lúc này, Lưu Đại đã hồi thần lại. Vừa nãy đã nghe tiểu nhị kể, cảm thấy ý của tiểu cô nương này không tệ. Ông hiểu lời Ngải Thiển, liền nói: "Con nói ý của con ra, lão phu xem xem có đáng giá bốn phần hay không."
"Nếu con nói cách của mình xong, người nghe được liền trở mặt thì không phải con chịu thiệt à? Chúng ta phải giấy trắng mực đen mới được." Ngải Thiển chống nạnh, gằn từng tiếng. Nàng đang thầm gõ bàn tính trong lòng.
Lưu Đại suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu, nói đầy kiên quyết: "Được. Chúng ta giấy trắng mực đen trước. Con bốn, ta sáu." Ông đánh cược một lần xem sao. Dù sao thì bây giờ tửu lâu cũng chẳng có sinh ý, nếu chuyển biến theo chiều hướng tốt thì mất bốn phần cũng không hề gì. Ông vẫn là người nắm giữ nhiều nhất.
Ngải Thiển cười thỏa mãn, chờ tiểu nhị mang giấy bút tới, viết giao kèo rồi mới thở dài, cực kỳ vừa lòng với tác phẩm của mình.
Lưu Đại cầm giao kèo, kinh ngạc không thôi. Từng khoản đều viết rất rõ ràng, bao gồm trái với điều ước thì sẽ ra sao, từng mục rất rõ ràng. Ai cũng không chiếm được lợi của ai. Trên đó cũng viết sau này phải phát triển tửu lâu thế nào, nhìn rất đơn giản nhưng khiến ông ngộ ra. Ông ngẩng đầu lên nhìn Ngải Thiển, ánh mắt tràn đầy khâm phục. Lần này, ông không hề chần chừ, vung bàn tay to lên ký tên vào giao kèo, đóng dấu.
"Được rồi, người một phần con một phần,d♣đ♣L♣q♣đcất giao kèo cho kỹ. Trên hợp đồng đã viết hợp tác như thế nào rất rành mạch rõ ràng, con sẽ không nhắc lại nữa. Người cứ làm theo đó là được. Hy vọng sinh ý của chúng ta càng ngày càng tốt." Tốt xấu gì bây giờ nàng cũng là một trong những cổ đông lớn của tửu lâu nên quét nhìn nó một cách thỏa mãn. Nàng đã có thể tưởng tượng ra cảnh tiền tài đổ vào cuồn cuộn.
"Ừ. Lão phu sẽ làm theo những gì cô nương viết." Tinh quang trong mắt Lưu Đại lóe lên, tràn ngập chờ mong với tương lai.