Làn da trắng như tuyết của Giai Yên giờ đây đã nhanh chóng ửng đỏ, cơ thể cô không ngừng run lên, đôi mắt dường như có chút đã bị nhiễm chút sắc d ục mà long lanh mờ đυ.c.
Nhìn thấy cảnh này, Phong Dạ Đình không nhịn được liền dùng bàn tay to lớn của mình men xuống dưới chỗ giữ hai chân cô ngón tay anh xoa nhẹ chà sát vào chiếc qυầи ɭóŧ đang che chắn nơi mẫn cảm.
"Ưm!"
Cự long của Phong Dạ Đình càng lúc càng căng trướng không nhịn nổi nữa anh liền giải phóng con mãnh thú đang ngóc đầu sừng sững chĩa thẳng về hướng cô.
Giai Yên giật mình vì thứ đó của anh rất lớn mặc dù đã làm với nhau không biết bao nhiêu lần rồi nhưng cô cẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Theo bản năng Giai Yên định lùi lại nhưng lại bị Phong Dạ Đình giữ chặt lấy eo, anh vén qυầи ɭóŧ của cô sang một bên rồi lập tức kéo cả hạ thân cô đối diện thứ cứng rắn của mình, chậm rãi áp xuống.
Trong chớp mắt nơi tư mật và cự long rắn chắc giao thoa kết hợp với nhau không một khe hở. Một lực mạnh mẽ rắn chắc nhanh chóng chạm đến nơi tư mật của cô, sự trống rỗng trong thân thể cô trong nháy mắt được lấp đầy. Sức mạnh khổng lồ của Phong Dạ Đình như thể xuyên thấu cơ thể cô, đánh thẳng vào đại não.
"Ư…Ha…Ưm…!" Giai Yên rên nhẹ, cánh tay của cô vô thức đặt lên vai Phong Dạ Đình, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng thở dốc, hơi thở nóng bỏng khiến anh say mê, bộ ngực đầy đặn nhẹ nhàng dán sát vào l*иg ngực anh thân mình mẫn cảm run rẩy.
Sự to lớn của anh khiến cô thực sự rất khó tiếp nhận, cảm thấy như có một dòng điện từ thẳm sâu trong thân thể nhanh chóng lan khắp toàn thân, bàn chân nhỏ cũng bất giác co lại.
"Hư…Ư…Sâu…Sâu quá!…Hức…!"
Cả người Giai Yên run rẩy nơi đó của cô kẹp chặt cự long nóng bỏng của Phong Dạ Đình, khiến gương mặt đẹp trai của anh lấm tấm mồ hôi hột mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng rũ xuống trán trông rất quyến rũ.
Phong Dạ Đình nghiến răng, hít vào một hơi như cố gắng kiềm chế, hơi thở khàn đυ.c, trầm giọng nói:
"Yên Yên! Thả lỏng ra một chút em kẹp chặt như vậy làm sao anh có thể di chuyển được!"
"Ừm!"
Giai Yên nghe theo lời anh dần dần thả lỏng cơ thể để cho anh dễ dàng di chuyển. Bên dưới lúc đầu anh di chuyển rất nhẹ nhàng. Sau đó khi anh đã nhận ra cô đã tiếp nhận và làm quen với cự long của mình Phong Dạ Đình cũng không hề khống chế du͙© vọиɠ của mình thêm nữa, bắt đầu điên cuồng mà vận động liên tục.
Giai Yên co quắc thân mình bên dưới hai chân vòng qua thắt lưng của anh thở gấp liên hồi
“A…Nhẹ thôi…Ưm…Aaa”
Giai Yên kêu khản cả cổ nhưng anh cũng chỉ nhẹ được một lúc, nhưng sau đó lại mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Phong Dạ Đình dừng lại hôn lên môi cô tà mị nói:
"Thích không?"
"Ưm…anh đừng hỏi những câu như vậy được không?" Giai Yên đang đạt đến kɧoáı ©ảʍ thì đột nhiên anh dừng lại, khiến mặt mày cô cau có khó chịu mà nhíu lại.
"Ư…Phong Dạ Đình…sao anh không làm tiếp!"
"Hử??? Anh mệt rồi, không còn sức nữa!" Phong Dạ Đình mỉm cười trêu trọc cô gái đang bị động tình thì đột nhiên anh dừng lại chắc chắn cô đang rất tức giận
Giai Yên nhíu mày "Mệt??? Anh bình thường đè em ra cả ngày còn được sao hôm nay mới một nửa hiệp mà đã mệt?"
"Anh bị ba vị trưởng bối nhà em hành hạ cả ngày rồi! Bây giờ thật sự không còn sức nữa, chi bằng em tự vận động đi cơ thể anh là của em mặc em chơi đùa anh thế nào cũng được, anh chắc chắn sẽ không ts kiến mà chỉ hưởng thụ thôi. Được không! Hửm??"
Giai Yên tức nghẹn họng không nói nên lời:
"Em không biết dù sao cũng là anh khơi lên trước thì anh phải làm xong thì em mới cho anh nghỉ"
"Em đang uy hϊếp anh đấy à?"
"Đúng! Nếu anh không làm được thì em sẽ thì tìm một người đàn ông khác đẹp trai hơn anh, khoẻ mạnh hơn anh để thoả mãn!"
Khuôn mặt Phong Dạ Đình lập tức trầm xuống, bàn tay to lớn của anh vung lên đánh vào mông cô một cái không thương tiếc. Giọng anh lạnh lùng cảnh cáo:
"Em nói cái gì hả? Anh còn chưa đủ thoả mãn em sao mà em dám đi tìm người đàn ông khác"
Bên dưới không có sự báo hiệu trước Phong Dạ Đình lập tức mạnh mẽ chiếm lấy cô một lần nữa. Hình như cô đã làm anh tức giận thật rồi, bên dưới ra vào vô cùng mãnh liệt, Phong Dạ Đình như nổi cơn thú tính trong người gia tăng lực đạo bên dưới, điên cuồng ra vào. Khiến cho Giai Yên quả thật rất hối hận khi đã chọc phải một đại ma vương này, cô không theo kịp tiết tấu của anh mà phải khóc lóc cầu xin.
"A…em…em biết sai rồi mà…hức hức…nhẹ thôi…em…ư…ưm…không chịu nổi…ư!"
Phong Dạ Đình thấy cô biết sai thì mới bắt đầu nhẹ nhàng lại, khiến Giai Yên cảm giác cơ thể bay bổng như lên thiên đàng.
Giai Yên bây giờ chẳng thể nghe lọt được một câu nào nữa cả. Một cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp toàn thân. Cô dường như đã quên hết tất cả, chỉ biết bản thân mình rất cần người đàn ông này. Một cảm giác thoải mái dần dâng lên khiến cô không cách nào kìm chế tiếng thân ngâm mất hồn. Cơ thể cô nóng hầm hập mềm nhũn tựa vào phần ngực vạm vỡ của Phong Dạ Đình làm điểm tựa vững chắc.
Sau một hồi vận động kịch liệt bên trong không gian chật hẹp anh bắn chất lỏng màu trắng đυ.c vào trong cơ thể cô lúc đấy Giai Yên cũng không biết gì nữa mà mệt mỏi ngất đi. Phong Dạ Đình mặc lại quần áo trên người cô lại rồi nhanh chóng lái xe về biệt thự.
Về đến nhà Phong Dạ Đình khoác áo vest của anh lên người Giai Yên rồi bế cô lên phòng tắm rửa, nghỉ ngơi.