Chương 2: THOẢ THUẬN

Tại nghĩa trang…

“Mẹ! con đến thăm mẹ đây” Trịnh Giai Yên quỳ gối bên cạnh mộ của mẹ mình

“Nếu con không lấy Phong Dạ Đình thì bây giờ có phải là con đã sống một cuộc sống hạnh phúc rồi không…”

“Ai cho phép cô tự ý chạy ra khỏi nhà?” Tiếng bước chân nặng nề càng ngày đến gần. Giọng nói lạnh như băng của Phong Dạ Đình rơi từ trên đầu cô xuống.

Trịnh Giai Yên lau những giọt nước mắt ở trên mình đi, cô ngoảnh lại nhìn người đàn ông cao lớn che đi cả thân người đang đứng trước mặt cô khuôn mặt anh bây giờ rất nóng giận.

Trịnh Giai Yên vẫn chẳng thấy có một chút run sợ nào cô bình tĩnh đứng dậy đối diện với sắc mặt đáng sợ kia của Phong Dạ Đình.

“Sao! Phong thiếu gia sợ tôi chạy trốn ư?” Trịnh Giai Yên kiễng chân lên nói nhỏ vào tai Phong Dạ Đình.

Phong Dạ Đình bất thình lình bị Trịnh Giai Yên đến gần, anh trước giờ toàn chiếm thế chủ động không ngờ lại có một ngày bị Trịnh Giai Yên dụ dỗ.

Phong Dạ Đình không tránh mà lại càng xem Trịnh Giai Yên rốt cuộc giở chiêu trò gì. Tay anh vòng qua eo cô kéo cô vào sát người mình. Anh cúi đầu xuống lạnh lẽo nói:

“Đúng thì sao? Cô chạy rồi thì ai đền mạng cho vị hôn thê của tôi!”

Trịnh Giai Yên bị hành động này của Phong Dạ Đình khiến cô buồn nôn, cô nhanh chóng đẩy anh ra chân cô tự động lùi lại hai bước.



Cô cười ha hả như mình nghe được một câu chuyện rất buồn cười “Không ngờ Phong thiếu gia một tay che trời chuyện gì cũng có thể điều tra ra được sự thật vậy mà lại ngu ngốc đi nghe lời của một kẻ ngu. Anh nói tôi là hung thủ, vậy chứng cứ đâu? Cảnh sát cũng đã chứng mình không liên quan đến tôi, anh lại cứ chắc chắn hung thủ là tôi? Chỉ vì anh yêu cô ta, vì vậy tôi chắc chắn phải làm thế thân cho người đáng chết kia sao?”

“…” Phong Dạ Đình nhíu mày mây đen lần lượt kéo đến. Từ trước đến nay hoàn toàn được người khác kính nể, họ đứng trước mặt anh phải kiêng dè vài phần, nịnh hót bên cạnh. Không ngờ Trịnh Giai Yên chẳng những không sợ lại nói anh là một kẻ ngu ngốc.

Giọng anh sắc bén gằn từng chữ với Trịnh Giai Yên “Hừ! Không phải trước kia cô rất yêu tôi sao? Những cô gái nào ở bên cạnh tôi cô cũng làm đủ mọi cách để họ không đến gần tôi! Chỉ vì tôi có vị hôn thê thì cô mới hèn hạ gϊếŧ chết cô ấy sao?”

Trịnh Giai Yên nghiến răng nghiến lợi, đúng là trước kia cô yêu Phong Dạ Đình là thật, nhưng lúc đấy cô quá ngu dốt chỉ vì gia đình hai nhà gặp mặt, cô lần đầu tiên nhìn thấy Phong Dạ Đình lúc đấy cô mới chỉ có năm tuổi còn anh thì đã mười một tuổi. Anh nhẹ nhàng chạy tới cho cô kẹo, an ủi cô bằng những lời trẻ con non nớt, vậy mà cô lại động lòng với một kẻ máu lạnh như anh.

“Tôi sẽ đi tìm chứng cứ chứng minh bản thân tôi trong sạch, Phong tổng hãy cho tôi thời gian ba tháng. Sau khi tôi tìm ra được hung thủ thì mong Phong tổng hãy buông tha cho tôi.”

Phong Dạ Đình cười lạnh “Hừ! Chỉ dựa vào cô, nếu cô không tìn được chứng cứ thì sao?”

Trịnh Giai Yên chắc nịnh trả lời cô không hề sợ hãi trước những lời thách thức của Phong Dạ Đình “Mạng tôi sẽ là của anh!”

Phong Dạ Đình cũng đồng ý thoả hiệp “Được! Tôi sẽ cho cô thời gian ba tháng”

Nói xong Phong Dạ Đình tiến lại cầm lấy tay Trịnh Giai Yên kéo đi.

“A…Phong tổng anh làm gì vậy buông tôi ra!”



Phong Dạ Đình bực mình sao cô ta cứ một câu Phong tổng, hai câu Phong thiếu làm anh cảm thấy thật không quen. Không phải trước kia Trịnh Giai Yên yêu anh đến chết mê chết mệt sao hơi tý là sẽ gọi anh là “Dạ Đình”, “Ca Ca”, “Anh Dạ Đình”…v…v… sao bây giờ cô ta lại thay đổi cách xưng hô và tính cách ba trăm sáu mươi độ vậy.

Mặc kệ Trịnh Giai Yên làm càn, Phong Dạ Đình vẫn nhất quyết lôi cô lên xe rồi đóng cửa lại.

Sau đó Phong Dạ Đình mở cửa ra ngồi vào vị trí lái, khởi động xe rời khỏi khu nghĩa trang. Chiếc xe Maybach Exelero màu đen phiên bản giới hạn lao băng băng trên đường.

Phong Dạ Đình đưa Trịnh Giai Yên về biệt thự riêng của mình, anh kéo tay cô ra khỏi xe đi vào trong nhà.

“Chuẩn bị đi, tối nay tôi và cô cùng tham gia một bữa tiệc” Phong Dạ Đình nhìn cô nói.

“Tại sao tôi phải đi cùng anh!”

Phong Dạ Đình tiến đến gần cô nắm chặt cằm Trịnh Giai Yên ép cô nhìn vào gương mặt tàn khốc của anh

“Tôi cho cô thời gian ba tháng tìm chứng cứ chứng minh bản thân cô trong sạch. Trong ba tháng này cô vẫn là thiếu phu nhân của Phong Thị đừng làm tôi mất hứng khi nghe cô chống đối tôi hậu quả thì cô tự mình nhận lấy, nghe rõ chưa” Âm cuối cùng Phong Dạ Đình gằn lên khiến cho Trịnh Giai Yên sợ hãi nhìn vào ánh mắt bắn ra tia lửa kia của anh.

Trịnh Giai Yên dùng sức gạt cánh tay của Phong Dạ Đình ra khỏi cằm của mình

Cô nhìn anh không chút sợ hãi nào trả lời: “Biết rồi!”

Nói xong cô chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt của Phong Dạ Đình mà đi thẳng lên lầu chuẩn bị.