Sau khi dẫn An Mạt xuống phòng, Âu Dương Đằng định chạy lên gọi An Nguyệt thì đúng lúc An Nguyệt bước xuống.
- " Chị! "
An Nguyệt tiến lại chỗ cô. An Mạt mặt đầy lo lắng, hỏi han An Nguyệt:
- " Em đi đâu vậy? "
- " À... Lúc nãy em thấy hơi nóng, định ra ngoài phòng khách ngồi một lát, ai ngờ ngủ quên ở đó! "
- " Phòng khách? Sao lúc nãy chị gọi em mà em không nghe?"
- " Em... Không nghe thấy! "
An Mạt nhìn Âu Dương Đằng, gật đầu một cái. Hắn cũng gật theo An Nguyệt, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
An Nguyệt giúp cho cô nằm xuống giường, trong lòng có chút không yên, vừa kéo chăn lên cho An Mạt, vừa cố ý thăm dò cô:
- " Chị... Lúc nãy lên phòng anh rể làm gì vậy? "
- " Chị lên tìm em!"
- " Vậy... Chị có nghe thấy tiếng anh rể nói chuyện với ai đó không? "
An Mạt vội nghiêng đầu qua, hơi mím môi:
- " Hình như không nghe thấy, em nói vậy là có ý gì? "
- " Không có gì! Có khi em nghe nhầm thôi! "
An Nguyệt lúc này thở phào nhẹ nhõm. Vốn biết An Mạt sẽ không nhìn thấy, nhưng An Nguyệt cũng phải cẩn thận mà xác nhận lại. Sợ An Mạt sẽ nghe được cuộc trò chuyện giữa cô ta và Âu Dương Đằng.
An Nguyệt rất muốn cùng Âu Dương Đằng ở chung một chỗ.
Ban đầu định tiết lộ chuyện giữa cô ta với Âu Dương Đằng cho An Mạt nghe, nhưng khi nghe hắn nói như vậy. An Nguyệt liền nhẫn nhịn chờ đợi.
Chờ đợi thời cơ thích hợp để nói rõ cho cô biết!
An Nguyệt với Âu Dương Đằng mới chính là một cặp!
An Nguyệt cũng nằm xuống, quay lưng lại với An Mạt. Cô đưa tay mò mẫm An Nguyệt, cất giọng hỏi:
- " An Nguyệt, bạn trai em... Là người như thế nào vậy? "
- " Rất giống anh rể! "
An Nguyệt không chút do dự đáp lại. Cô bị câu nói này của An Nguyệt làm cho bối rối, tâm trạng có gì đó bất ổn. Nhưng lại mơ hồ không rõ!
Chắc đó chỉ là trùng hợp!
Đêm nay mưa đổ rất to, rất nặng hạt. Gió thổi mạnh, càng về khuya trời càng lạnh.
An Mạt cùng An Nguyệt loáng cái đã ngủ say giấc.
- -----
Sáng hôm sau, mưa đã tạnh. Ánh nắng le lói chiếu rọi vào phòng làm cả căn phòng bừng sáng lên. An Mạt nhíu chặt đôi mày, có chút chóng mặt mà ngồi dậy.
Bỗng có người đỡ lấy tay cô.
- " Cô An Mạt, tôi giúp cô đi rửa mặt "
An Mạt giật nảy mình, gạt vội tay người đó ra, hoảng sợ đáp lại
- " Bà là ai? "
- " Tôi là giúp việc mới đến, tên Ôn Thẩm, cậu Đằng cùng cô chủ An Nguyệt bảo tôi chăm sóc cô! "
Một lời " cô chủ An Nguyệt " vừa nói ra khỏi miệng. An Mạt lập tức có phản ứng.
Không lẽ bà ấy nhận nhầm?
Gọi cô là An Mạt? Sao gọi An Nguyệt bằng 1 tiếng " cô chủ "?
"Chắc bà ấy mới vào nhà này nên không biết!" Cô tự nhủ như vậy.
An Mạt được Ôn Thẩm giúp làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi mới đỡ cô đi ăn sáng.
Cô ngửi thấy được một mùi gì đó rất thơm! Mà không phải là mùi thức ăn, mùi thơm rất nhẹ, thoang thoảng qua cánh mũi ngửi rất dễ chịu.
- " Dì Thẩm, mùi gì thơm vậy? "
Cô quyết định gọi Ôn Thẩm bằng dì, như vậy sẽ thân thiết hơn.
- " Là hoa huệ trắng, rất thơm có đúng không? "
Ôn Thẩm đỡ cô ngồi xuống, múc một bát súp bí đỏ đẩy đến trước mặt cô, An Mạt mò mẫm bát để trên bàn. Lấy muỗng múc một thìa đưa lên miệng
- " Ăn rất ngon! "
- " An Mạt, cô có ăn không được cái gì không? "
- " Con không ăn được đồ hải sản, ăn vào sẽ bị dị ứng! "
Nhớ lúc nhỏ không may cô ăn phải gỏi tôm, cả người đột nhiên nổi mận đỏ lên rất nhiều, hô hấp cũng không được. Mặt, mũi còn sưng lên nhìn vào vô cùng đáng sợ.
- " Vậy còn cô chủ An Nguyệt? "
- " Cái gì con bé nó cũng ăn được. Con bé còn đặc biệt thích Hoành thánh! "
Nói đến sở thích của An Nguyệt, không ai hiểu rõ hơn cô. An Nguyệt thích màu gì, ăn thứ gì cô đều nhớ rõ. Vẫn là nhớ lúc nhỏ rất vui, hai người liền tranh nhau đồ ăn, còn bị mẹ mắng. Cô đành chấp nhận mà nhường lại cho An Nguyệt, nhưng sau đó hình như nó biết lỗi, chạy đến tìm cô chia đồ ăn. Nghĩ đến đây cô liền mỉm cười.
- ----
Mấy ngày sau đó, vì bận mở chi nhánh mới của công ty, Âu Dương Đằng nhiều ngày không trở về nhà. Nếu có về, cũng là về lấy quần áo. Còn An Nguyệt, cũng không thấy đến nữa.
Ôn Thẩm trở thành người bầu bạn với cô hằng ngày. Mỗi khi đi chợ, Ôn Thẩm đều sẽ mua về một bó hoa huệ trắng, cô bị Ôn Thẩm " kí©h thí©ɧ " dần dần ngửi thành quen.
Rồi đến một ngày, có ai đó gửi đến nhà một bó hoa Linh lan. Hoa này rất đắt tiền. An Mạt cho rằng là của Âu Dương Đằng tặng cô, nhưng không phải.
Ôn Thẩm nói không thấy ai gửi đến, ra mở cửa là đã thấy bó hoa Linh lan đặt ở đó. Còn đặc biệt có một bức thiệp màu đỏ bắt mắt, nói gửi cho cô.
" 1 bó Linh lan 143 USD, mỗi ngày tiền lãi là 50 tệ, mong em tích góp tiền trả dần. Nếu trả không xong, mong em đổi tiền bằng thân "