Chương 90

Hòa Sinh trừng lớn mắt, rồi sau đó khoát tay

nói: "Mai Trung Thư vẫn chờ Mai



nương về nhà ăn Tết, ta cũng

không

dám lưu ngươi lại, tránh cho chậm trễ cha con các ngươi tụ họp năm mới."


Mai Nùng Chi cười cười, trongnụ cười quyến rũ mang theo buồn rầu, giống như cây phong trụi lá trong ngày mùa thu, lẻ loi trơ trọi đứng dưới ánh mặt trời, kiên nghị mà trong lòng

không

cam lòng.


"Ta chưa bao giờ thấy qua Hạo ca cathích

một

ngườinhư vậy, ngay cả đối với mẫu phi là Đức phi nương nương của huynh ấy, cũng chưa từng từng có tri kỷ và ôn nhu như vậy. Ngươi phải đối xử tốt với huynh ấy."


Nàng nhấn



từng chữ ngọt ngào, chậm rãi mà

nói, mỗi

một

chữ

nói

ra giống như là từ trong lòngrút rabụi gai, vừa đau vừabất đắc dĩ.


Nghe nhiều lời châm chọc khıêυ khí©h của Mai Nùng Chi mấy ngày nay, trong lời

nói

có gai, đột nhiên toát ra

một

câu

nói

như vậy, chân thành tha thiết mà tràn ngập thành ý, Hòa Sinh sững sờ vài giây, rồi sau đó đáp ứng: "Ta biết rồi."


Mai Nùng Chi đứng dậy

đi

ra khỏi phòng, dưới ánh đèn thân ảnh của nàng dần dần kéo dài. Hòa Sinh giương mắt nhìn, Mai Nùng Chi vừa vặn dừng bước lại, khẽ ngoảnh cái cổ dài

nhỏ

trắng noãn, khóe miệng cong lên, "Ừ, nếu ngươi dám đối với huynh ấy

không

tốt, ta bất cứ lúc nào cũng

sẽ

trở về cướp người đấy. Đến lúc đó, ta tuyệt đối

sẽ

không

khách khí."


Nàng

nói

xong, cũng

không

quay đầu lại

đi

ra nội điện.


Hòa Sinh sửng sốt hồi lâu, vừa rồi bởi vì Mai Nùng Chi

nói

phải về nhà mà dâng lên vui sướиɠ, này

đã

chậm rãi biến mất,

một

cỗbi thương dần dần chạy lên não.


Mai Nùng Chi là

một



nương tốt, đáng tiếc

yêu

sai ngườirồi.


Ngày thứ hai, Mai Nùng Chi thu thập quần áo, người Mai gia sớm

đã

chuẩn bị tốt xe ngựa,

đang

chờ đợi phía trước cửa phủ.


Hòa Sinh van xin Thẩm Hạo cùng nàng tiễn Mai Nùng Chi.

Nam nhân của nàng nàng

không

thể chắp tay tặng, nhưng bảo Vương gia đưa tiễn Mai



nương, nàng vẫn là có thể làm được.


Mai Nùng Chi có ý tốt khai báo

một

phen, phần lớn đều là dặn dò Thẩm Hạo chú ý thân thể ăn uống các loại, Thẩm Hạo nóng nảy lắng nghe, thỉnh thoảng nhìn sắc mặtHòa Sinh.


Hòa Sinh

đi

qua

một

bên, giả bộ

không

nhìn thấy.


Nàng bĩu môi tự an ủi mình,

không

phải chỉ là trò chuyện thôi sao, có quan hệ gì đâu.


Đột nhiên Mai Nùng Chi gọi nàng

một

tiếng, Hòa Sinh quay đầu nhìn lại.


Mai Nùng Chi đứng ở

trên

bậc thang,

đang

vẫy tay với nàng, lần này, nàng gọi

không

là Trắc phi, mà là Vương phi.


"Vương phi nương nương, ngài tới đây

một

chút, ta có việc muốn

nói

với ngài."


Mai Nùng Chi nhớ tới chuyệnngày hôm qua Hoàng hậu làm,

không

yên lòng, càng nghĩ, cảm thấy cần phải nhắc nhở Hòa Sinh.


không

ngoài sở liệu, Hòa Sinh nghe xong, dị thường khϊếp sợ.


Mặc dù biết Hoàng hậu nương nương làm việc hoang đường, lại

không

nghĩ rằng có thể hoang đường đến nước này!


Vừa nghĩ tới phu quân của mình thiếu chút nữa bị người tính toán, Hòa Sinhđã

cảm thấy nghĩ mà sợ.


Mai Nùng Chi nhún nhún vai, thấy bộ dạng chấn kinh giống như con cừu

nhỏnày của nàng, ngược lại tiêu tan hào hứnggiễu cợt, ra vẻ lão luyện

nói: "Hạo ca ca khẳng định sớm

đã

phát

hiện, cho dù ta

thật

sự

đảo hướng đầu nhập Hoàng hậu, huynh ấy cũng có biện pháp đào thoát. Ngài

không

nên xem thường Hạo ca ca, huynh ấy thế nhưng là rất lợi hại đấy."


Nàng

nói

xong che miệng cười, nhìn Thẩm Hạo đứng cách đó

không

xa

mộtcái.


Thu hồi ánh mắt, Mai Nùng Chi tiếp tục

nói: "Trong tay của ta nắm giữ Ngọc Bài cùng với thuốc mêHoàng hậu cho, đợi qua hết năm, nhất định là phải cómột

kết thúc với bà ta."


Hòa Sinh có chút bận tâm, "Ngươi muốn làm cái gì?"

Mai Nùng Chi cong miệng cười cười, "Cái này ngài liền

không

cần phải để ý đến."


Mai Nùng Chi

đi

rồi, trong phủ chuẩn bị bước sang năm mới.


Trước khí thế ngất trời chuẩn bị,

hiện

còn có ba ngày nữa chính là 30 Tết, mọi người căng thẳng thần kinh, ước gì có thể hoàn thànhthập toàn thập mỹ chuyện trong tay.


Đây là sau khiBình Lăng Vương phủ nghênh đón nữ chủ nhân, trôi qua năm thứ nhất.

Tất nhiên là ý nghĩa trọng đại.

Ngày 30 Tết đó, dùng xong cơm trưa, Thẩm Hạo theo như lệ mang theo Hòa Sinh tiến cung thỉnh an.

Hai người đềumặc trang lễ phục,

đi

Phụng Thiên điện.


Bên ngoài Phụng Thiên điện sớm

đã

tụ tập

một

phòng hoàng thân lít nhít, chờ gặp Thánh Nhân thỉnh an.


Đợisau khi thỉnh an, mọi người đứng ở quảng trường lớn trướcPhụngThiên điện, thái giám

sẽ

phát cho từng người

một

cái bát sứ, sau

một

tiếng mệnh lệnh, mọi người đồng loạt đập vỡ bát.


Là vì chúc Tết.

Sau khi đập vỡ bát, thái giám

sẽ

đem bình cá vàng Thánh Nhân

đã

cho chuẩn bị trước ban cho mọi người, ra hiệu mới

một

năm như cá gặp nước.


nói

chung, cá vàng nàylà phải phong ấn ít nhất

một

tháng.


nói

là phong ấn, nhưng

nói

cho cùng, đầu ngóng trông có thể nuôi sống là được rồi.


Hòa Sinh cầm bìnhcá vàng, tò mò cực kỳ khủng khϊếp.

Bình dân là

không

cho phép nuôi dưỡng cá vàng, cá gì cũng có thể nuôi dưỡng, duy chỉ có cá vàng, hoàng gia có Minh Văn quy định,

không

ban ân, người bình thường

không

cho phép tự mình nuôi dưỡng.


Con cá này vừa

nhỏ

vừa quý giá, người bình thường

thật

đúng là nuôi

khôngnổi.


Bởi vì ngày 30 Tết Thánh Nhân ban âncá vàng, rất nhiều người trước đóphảinuôi dưỡng mấy vạc ởtrong phủ, để ngừa sau khitrong cung ban cho cá chết, còn có thể thần

không

biết quỷ

không

hay mà lấy cá trong phủ mình nuôi ra thay thế.


Thẩm Hạo kéo nàng

đi

Đức Thanh cung, dặn dò tiểu thái giám phía sau bưng cá.


Hòa Sinh thỉnh thoảng liền nhìn ra phía sau, hỏi Thẩm Hạo: "Có thể cho ta tự mình nuôi dưỡng

không?"


Thẩm Hạo

không

đành lòng đả kích nàng, lắc đầu.


Hòa Sinh vui vẻ lắc cánh tay

hắn

làm nũng, "Ta trước kia ở nhà dưỡng qua cá chép, có kinh nghiệm đấy."


Thẩm Hạo

nói

thẳng: "Người bên ngoài nuôi dưỡng, con cá này còn sốngkhông

quá

một

tháng, cho nàng nuôi dưỡng,

nói

không

chừng

một

ngày cũng sống

không

được."


Hòa Sinh

không

phục.

đi

vào Đức Thanh cung, sau khi hành lễ vớiĐức phi, ngồi sát bên ngườibà, lập lại lời Thẩm Hạo

nói

lại

một

lần, hỏi: "Mẫu phi, người

nói

có phải Vương gia lừa gạt conhay

không?"


Đức phi sờ sờ trán của nàng, hơi ngẩng đầu nhìn hướng hồ cá, tiểu thái giám cầm bốn con cá liền vội vàng quỳ xuống dâng hồ cá lên.

Hồ cátrong suốt,

một

con cá vàng

nhỏ

hoạt bát bơi qua bơi lại.


Đức phi gõ gõ vạc cá thủy tinh, quay đầu

nói

với Hòa Sinh: "hắn

thật

đúng làkhông

có lừa gạt con đâu, con cá này khó hầu hạ, cho ăn hơi nhiều, nó liền dễ dàng bội thực mà chết, cho ăn hơi ít, nó vừa dễ dàng sinh bệnh hay là chết đói, có thể thuận lợi trôi chảy nuôi dưỡng,

thật

đúng là

không

được mấy con."


Hòa Sinh trừng lớn mắt, "Vậy Thánh nhân ban thưởng con này làm chi?"

Đức phi cầm chặt tay của nàng, "Lấy điềm tốt."

Bà dặn dò tiểu thái giám chăm sóc cá, nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng con cá vàng này. Tiểu thái giám được lệnh, vui mừng kích động vô cùng.

Trong cung thái giám có ngàn vạn, trong cung khó xuất đầu, nhưng nếu theo Bình Lăng Vương, vậy

thì

không

giống nhau.


Nếu có thể bởi vì vậy mà lọt vào mắt Vương Gia, sau này

không

lo

không

ai gọi

hắn

là tổng quản gia gia.


trên

đường trở về, Hòa Sinh hỏi vài câu về cá vàng, tiểu thái giám đánh bạo nhiều lời

một

chút, Hòa Sinh nghe vô cùng vui vẻ, cũng

không

ngăn cản

hắn.


Đợi trở về phủ, Hòa Sinh bảo Thúy Ngọc thưởng tiểu thái giám hai lượng bạc, dặn dò

hắn

phải chăm sóc cho tốt.


Vương gia cũng

nói

với nàng, nuôi

không

sống cũng

không

sao, đến lúc đó

điquý phủ của Lục hoàng tử kiếm mấy con cho đủ số.


Như vậy

không

tốt chút nào, chẳng phải là gian dối sao, nàng cũng

không

tin là nuôi

không

sống được.


không

chỉ phải nuôi sống, mà còn phải nuôi trường thọ.


Trọng trách

trên

vai của tiểu thái giám càng nặng hơn.


Ở trong cung Đức phi đợi đến giờ Thân, ba người

đi

đến Đại Khánh điện, trong điện ban thưởng tiệc, bữa tiệc ca múa đàn sáo, mọi người đều nâng chén.


Hòa Sinh và Thẩm Hạo ngồi cạnh nhau, vô cùng cao hứng chuẩn bị uống rượu, lại bị

một

ánh mắt của Thẩm Hạo ngăn cản.


Phía dưới tay áo rộng thùng thình của

hắn, tay thon dài bóp chặt cánh tay của nàng, giọng

nói

thấp thấp trầm trầm, "Có tiền đồ nhỉ, muốn phát bệnh sởi sao?"


Hòa Sinh vừa chạm bờ môi vào chén

nhỏ

chén lập tức rời khỏi, lè lưỡi, "Thiếu chút nữa

đã

quên mất."


Chén rượu thứ nhất này là ngự tứ,

không

thể

không

uống.


Thẩm Hạo lén lút trao đổi ly rượu rỗng của mình uống

một

hơi cạn sạch với ly rượu được châm đầy của nàng.


Hòa Sinh sợ bị người phát

hiện, khẽ phát ra thanh

âm

ọt ọt ọt ọt.


Bởi vì có Hoàng hậu ở đây, Hòa Sinh cảm thấy

không

quá thoải mái dễ chịu, đến hiệp sau, Hoàng hậu say rượu rời tiệc, mọi người cũng uống say

khôngsai biệt lắm, bầu

không

khí lập tức thoải mái hơn.


Mạc Tranh Hỏa tìm nàng

nói

chuyện, rảnh rỗi hàn huyên vài câu, kéo đến

trênngười Diêu Yến.


thật

ra vẫn là vì hỏi

một

chút chuyện của Đông Dương quận chúa.


"Thực

sự

lớn lên giống nhau sao? Ngày nào đó mang theo đệ đệ của ngươi, ta bảo lão Lục và

hắn

đứng cùng

một

chỗ so sánh." Mạc Tranh Hỏa cười cực kì vui vẻ.


"Trước đây ta chưa bao giờ cảm thấy Tiểu Yến và Lục hoàng tử có bất kỳ chỗ tương tự, về sau nhìn kỹ, giữa lông mày quả

thật

có chút giống."


Mạc Tranh Hỏa vỗ vỗ vai của nàng, rất có ý an ủi: "không

phải ta cố ý tổn hại thanh danh Đông Dương, đệ ngươi bị nàng quấn lấy, sao có thể chỉ hình dungmột

thảm chữ mà được, có muốn ta giúp

một

việc hay

không?

thật

sự

cấp bách, cùng lắm

thì

ta đánh nàng

một

trận. Che mặt đánh,

không

cho nàng nhìn thấy ta." Đôi mắt Mạc Tranh Hỏa linh lợi, ngữ khí

nhẹ

nhõm hài hước.


Hòa Sinh biết nàng

nói

đùa, cũng

không

để ở trong lòng, tùy ý ứng đối vài câu, Mạc Tranh Hỏa liền

đi

sang bàn tiệc khác.


Trong bữa tiệc tùy ý

đi

đi

lại lại, Thánh Nhân ngồi

trên

đỉnh bảo tọa, dĩ nhiên ngầm đồng ý.


Qua năm mới, vui chơi giải trí, phải vô cùng náo nhiệt đấy.

Rồi sau đó lại có vài nữ quyến tìm đến Hòa Sinh

nói

chuyện, làm như vậy là muốn cùng nàng kết giao

một

chút.


Mọi người cùng nhau cười đùa vui vẻ, nhưng rượu

một

hơi cũng

không

có dính - - Thẩm Hạo vụиɠ ŧяộʍ đổi bầu rượu trước án của nàng thành trà rồi.


Qua nửa canh giờ,

đã

đến thời điểm vui mừng, Thánh Nhân

đi

về hướng Đại Khánh điện, mọi người

đi

theo ở phía sau.


Hòa Sinh ngồi lâu, cảm thấy đau thắt lưng, bên cạnh Thẩm Hạo đỡ nàng, bàn tay to ấn lên eo của nàng, lực đạo

không

nặng

không

nhẹ

ấn ấn.


hắn

sáp đến đến cạnh tai nàng,

nhẹ

nhàng

nói: "Đợi tí nữa nhìn pháo hoa xong

sẽ

hồi phủ, nàng còn muốn đón giao thừa sao?"


Hòa Sinh chắp tay trước ngực, bên hông bị

hắn

ấn vừa đau vừa chua xót vừa sảng khoái, vẻ mặt chờ mong: "Hai ta cùng

một

chỗ trôi qua năm đầu tiên, đương nhiên phải đón giao thừa."


Vừa mới

nói

xong, phía

trên

cung điện truyền đến

một

tiếng bành, bầu trời đột nhiên bị chiếu sáng, nhiều đám khói hoa nở rộ

trên

bầu trời đêm.


Mỗi cuối năm, Hòa Sinh thích nhất, chính là nhìn hoàng thành châm ngòi pháo hoa, pháo hoa vừa rơi xuống,

không

chỉ có người nội thành có thể thấy, ngay cả người bên ngoài thành cũng có thể lờ mờ thấy được

một

chút.


Năm nay nàng đứng ở

trên

hoàng thành, trước mắt pháo hoa

trên

bầu trời sáng chói, tất cả cảnh đẹp thu hết vào mắt.


thì

ra đứng ở gần đây nhìn, đúng là cảm thụ kích động như vậy.


Tầm mắt của mọi người đều bị pháo hoa hấp dẫn, Hòa Sinh hưng phấn đến cơ hồ kiễng chân.

Thẩm Hạo nhìn bộ dạng vui mừng này của nàng, trước mặt đốt pháo hoa, đôi mắt nàng dường như cũng chiếu sáng rạng rỡ, ngay cả lòng của

hắn

cũng đốt sáng theo.


hắn

cúi đầu xuống, thừa dịp người

không

sẵn sàng, ở bên má nàng ấn xuống nụ hôn.


Hòa Sinh che khuôn mặt, xấu hổ và giận dữ quan sát chung quanh, toàn bộ đều là người, đằng trước cách đó

không

xa còn có Thánh Nhân

đang

đứng.


hắn

cứ hôn như vậy, cũng

không

sợ bị người nhìn thấy sao.


Nàng hờn dỗi mà quát lên: "Vương gia!"

Thẩm Hạo đắc ý cực kỳ, chắp tay ở sau lưng, thừa dịp nàng xoay người

đinhìn pháo hoa, vừa nhanh chóng ngậm ngậm tai nàng