Hoàng hậu nhanh chóng
đi
tới, ngoại trừ Thánh Nhân, tất cả mọi người đều đến đông đủ tham dự gia yến.
Hoàng hậu nghĩ đến chuyện tốt sắp phát sinh,
không
khỏi mỉm cười nhìn sang hướng Thẩm Hạo và Hòa Sinh
một
cái.
Hòa Sinh kéo Thẩm Hạo tay áo, lặng lẽ
nói: "Hoàng hậu nương nương cười
thật
quỷ dị."
Thẩm Hạo ngẩng đầu nhìn trời, Hoàng hậu
đã
thu hồi ánh mắt.
Thánh Nhân đến ghế ngồi, mọi người đứng dậy hành lễ.
Ca múa mừng cảnh thái bình, vui vẻ hòa thuận. Sau khi qua ba tuần rượu, Thánh Nhân rời khỏi, Hoàng hậu vẫn ở lại, mọi người uống đến có chút say, bầu
không
khí so với trước càng thêm náo nhiệt.
Thỉnh thoảng có người mời rượu Thẩm Hạo bên này, đều là thân thích nhà mình, Thẩm Hạo cũng
không
nỡ cự tuyệt, từng ly uống xong, mùi rượu dính vào áo choàng,
trên
mặt khẽ say.
Mọi người nâng chén
nói
chuyện, xô xô đẩy đẩy,
không
nghĩ qua là, rượu này liền rơi hất lên
trên
người. Hoàng hậu ngồi ở vị trí cao phía
trên, cảm thấy hài lòng nhìn Thẩm Hạo ở phía dưới được ma ma an bài tốt trước đó dẫn
đi
thay y phục.
Hòa Sinh vốn cũng muốn cùng
đi, bị ma ma dùng ngôn từ chính nghĩa, dùng quy củ trong nội cung cự tuyệt.
Theo bóng dáng Thẩm Hạo dần dần biến mất, tâm tình Hoàng hậu càng thêm kích động, bà ta dường như
đã
nhìn thấy nỗi sợ hãi ngạc nhiên của Trắc phi cùng với chật vật của Bình Lăng Vương sau khi chuyện thành công.
Bà càng nghĩ càng khiến cho người hưng phấn.
Lòng tràn đầy vui sướиɠ, tuyệt vời
không
lời nào có thể miêu tả được.
Sau
một
lúc lâu, Hoàng hậu đột nhiên cảm thấy cả người nóng lên, giống như là muốn thiêu cháy, cả người chìm chìm nổi nổi, ánh mắt dần dần mơ hồ, ngay cả hô hấp cũng nóng.
Lục Bình chú ý tới
sự
khác thường của bà ta, nhưng lại
không
để ở trong lòng, cho rằng chủ tử nhà mình uống say rồi, lặng lẽ tìm người lấy canh giải rượu, hỏi Hoàng hậu có cần hồi cung nghỉ ngơi hay
không
.
Hoàng hậu
một
tiếng cự tuyệt, lời
nói
ra lại là
yêu
kiều rung động. Dường như là rêи ɾỉ.
Cách gần đó, mọi người nhịn
không
được hiếu kỳ,
đi
ra đằng trước nhìn lại, trông thấy khuôn mặt Hoàng hậu đỏ bừng, cơ hồ có thể
nhỏ
ra máu.
Khả năng bà uống nhiều quá.
Hoàng hậu cảm thấy ngay yết hầu như có đốm lửa
đang
bập bềnh, bà ta vội vàng uống ngay canh giải rượu, nhưng lại
khôngcó hiệu quả gì.
Thân thể gần như bốc cháy giống như thủy triều vọt tới.
Hoàng hậu nắm lấy mép bàn, ngón tay đều muốn dùng lực, nhưng lại mềm nhũn
không
phát ra được
một
chút lực đạo nào. Bà ta nhịn
không
được thở gấp
một
tiếng quyến rũ, là nhu tình
thật
lâu trước đây lúc bà ta hầu hạ Thánh Nhân mới có.
Vừa vặn đàn sáo vui cười ngưng lại,
một
tiếng này của bà ta,
không
nặng
không
nhẹ, vừa vặn vang vọng cả điện.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Bầu
không
khí trở nên lúng túng vô cùng.
Lục Bình dù có ngu xuẩn
đi
ngu đến mức nào, giờ phút này cũng biết chuyện này
không
đúng, việc cấp bách là phải đỡ Hoàng hậu hồi cung.
Hoàng hậu được đỡ ra ngoài điện, bởi vì công dụng của thuốc mà
không
cách nào kiềm chế.
Mọi người tinh tường nghe được bà ta cất tiếng gọi - - "Muốn... Thánh Nhân cho thϊếp..."
Bầu
không
khí cơ hồ cứng lại.
thì
ra sau khi Hoàng hậu say rượu, là dáng vẻ như vậy.
Ai cũng
không
tốt đem chữ "kiều phụ" này viết ở
trên
mặt, nếu như thực biểu
hiện
ra, quả thực là đánh vào thể diện hoàng gia.
Mọi người yên lặng quan sát, ngầm hiểu lẫn nhau mà tiếp tục uống rượu.
Thái y quỳ ở phía sau rèm, trong lòng cơ hồ là tan vỡ.
Lục Bình lo lắng hỏi thăm: "Nương nương đây là thế nào? Hoàng thái y ngài phải cho lời khẳng định."
Hoàng thái y giật giật khóe miệng,
âm
thầm mắng Giám chế thái y viện hôm nay truyền
hắn
tới đây xem bệnh cẩu huyết lâm đầu.
hắn
liếc mắt nhìn Lục Bình
một
cái, vừa chạm ánh mắt lập tức gục đầu xuống.
Hung dữ cái gì? Chủ tử nhà mình ăn xuân dược, luận trách phạt, xử trí đầu tiên chính là đại cung nữ thϊếp thân hầu hạ Hoàng hậu nàng đây.
Hoàng Thái y buồn rầu a,
nói
thẳng Hoàng hậu ăn xuân dược cũng
không
được, bị người vô ý hại
thì
không
sao, vạn nhất vị chủ tử này nghĩ này
không
ra bản thân mình ăn vụng
thì
sao?
"Hoàng hậu nương nương đây là khí huyết quá thừa, uống mấy thang thuốc là được."
Hoàng thái y suy
đi
nghĩ lại,
thật
vất vả nặn ra
một
câu ứng phó, nhưng Lục Bình
không
hài lòng lắm, tiếp tục truyền
một
vị thái y khác.
Cái này tốt rồi, Giám chế thái y viện cũng tới.
Hoàng thái y nhìn Giám chế thái y viện đồng dạng buồn rầu
không
chịu nổi bên cạnh, nhìn có chút hả hê mà nghĩ: Lão tử, đến phiên ngươi a! Xem ngươi
nói
làm sao!
Giám chế thái y viện dù sao cũng là Giám chế thái y viện, có thể leo đến vị trí này,
không
có mấy phần can đảm là
không
làm được.
hắn
trực tiếp liền
nói
chuyện Hoàng hậu ăn xuân dược ra.
Hoàng hậu nằm ở trong màn lụa, uống thuốc giải, ý thức
đã
thanh tỉnh hơn phân nửa. Nghe được
hắn
vừa
nói
như vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là sợ hãi, tiếp theo chính là nổi giận.
Trực tiếp sai người kéo Giám chế thái y viện
đi
ra ngoài, đánh 50 gậy.
Hoàng thái y ngay tiếp theo cũng bị kéo
đi
ra ngoài, lại chỉ đánh mười gậy.
Chuyện nhục nhã như vậy, coi như là
thật
sự, cũng
không
thể làm
rõ
trước mặt mọi người.
nói, đó chính là xúc phạm Thiên uy hoàng gia.
Hoàng hậu vừa giận vừa hờn, chống đỡ khuỷu tay ngồi dậy, cầm chăn gấm gối mềm xé vụn.
Bà ta gần như lập tức nghĩ tới người hạ dược, cũng
không
phải rất xác định, hỏi Lục Bình: "Tình huống Phượng Loan điện như thế nào?"
Lục Bình
không
trả lời được, nàng vừa phái tiểu thái giám
đi
ra vừa vặn trở về, tiến đến bên tai Lục Bình
nói
vài lời, Lục Bình khẽ khom lưng, đem lời
nói
thuật lại cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe xong, trong lòng
một
bốc lửa, tức giận đến
nói
không
ra lời.
Thẩm Hạo vậy mà bình yên vô
sự
trở lại dự yến tiệc, mê hương Phượng Loan điện căn bản
không
có triển khai tác dụng.
- - "nói
là bị người thay đổi thành hương an thần."
Hoàng hậu gần như phát cuồng.
Hay cho một Mai Nùng Chi!
Hoàng hậu
không
quan tâm lao xuống giường, cung điện đầy người quỳ đất, đơn giản
không
dám nhìn thẳng.
Lục Bình run rẩy đỡ Hoàng hậu: "Nương nương nghĩ lại,
không
cần thiết phải nổi nóng."
Hoàng hậu ở đâu nghe khuyên? Nghĩ lại, bà ta còn thế nào nghĩ lại? Từng bước từng bước, lại dám ngang nhiên coi rẻ vị Hoàng hậu bà đây như vậy, thậm chí bỏ thuốc vào trong nước trà của bà!
Hoàng hậu
không
thể chờ đợi được mà nghĩ muốn xé Mai Nùng Chi thành mảnh
nhỏ, đầu này mới vừa giày vò xong, đầu kia Mai Nùng Chi
đã
tới rồi.
Nhưng nàng
không
phải
một
mình tới, Đức phi cũng cùng tới.
Mai Nùng Chi chung quy vẫn là tuổi trẻ, nàng
một
mình dám đối đầu Hoàng hậu, đầu tiên là bỏ thuốc vào trong trà Hoàng hậu, lại lặng lẽ đổi
đi
mê hương ở Phượng Loan điện, làm lúc chí khí ngẩng cao, cả người đều là dùng
không
hết tinh thần chính nghĩa, đợi chuyện làm xong, lúc này thần trí cũng liền tỉnh hơn phân nửa.
"cô
cô,
một
khắc sau nếu như con
không
thể
đi
ra, người nhất định phải tìm cách
đi
vào, tính mạng Nùng Chi liền giao vào trong tay của ngài rồi."
Đức phi an ủi nàng, bảo nàng cứ yên tâm
đi.
Chuyện Hoàng hậu muốn hạ dược, vừa rồi Mai Nùng Chi
đã
nói
hết với bà. Đứa
nhỏ
này
thật
sự
đối với Hạo Nhi tốt, đổi lại người khác, chỉ sợ sớm
đã
toan tính.
Nàng chẳng những
không
chịu làm chuyện đầu độc bẩn thỉu này, còn phản ngược lại Hoàng hậu
một
ván, mưu trí đảm lược như thế, quả thực khiến người lau mắt mà nhìn.
Đối với tính toán của Hoàng hậu, Đức phi tuy rằng tức giận, nhưng cũng có suy nghĩ của mình, cũng
không
vội vã phát tác.
Mai Nùng Chi
đi
vào điện, Hoàng hậu vội vàng
đi
lên liền bóp cổ nàng.
Bà nhục nhã như thế, phải gϊếŧ cho thống khoái!
Mai Nùng Chi vươn thẳng cổ, bởi vì bà ta bóp,
một
đôi mắt khí lạnh bức người, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu.
"Nương nương chớ quên, Ngọc Bài và thuốc mê đều ở
trên
tay ta."
Từ lúc Hoàng hậu gọi nàng đến, vừa
nói
mục đích, nàng liền biết
rõ, nếu như lúc ấy mình
không
đáp ứng, Hoàng hậu rất có thể
sẽ
thay đổi biện pháp khác hại Hạo ca ca, cho nên nàng mới giả vờ xu nịnh, đánh bạo muốn Ngọc Bài.
Ngọc Bài của cung Hoàng hậu,
không
có mệnh lệnh của chính Hoàng hậu, ai cũng lấy
không
được. thuốc mê của đại ma ma, là vì đặc chế, bên ngoài tìm
không
thấy, sử dụng dược liệu trân quý, trong đó
một
vị, đúng lúc là
một
phần năm nay mới cống được thưởng cho cung Hoàng hậu.
Hoàng hậu đầu đầy lửa giận bị
một
chậu nước lạnh giội tắt.
Mai Nùng Chi thấy bộ dạng bà ta sợ hãi, biết
rõ
là lời
nói
của mình có hiệu dụng, dứt khoát cũng
không
sợ.
"Hôm nay đến, chẳng qua là muốn
nói
một
tiếng với nương nương, sau này loại chuyện hại người hại mình này ít làm chút, Nùng Chi
sẽ
ở trong Phật đường vì nương nương tụng kinh cầu phúc."
Hoàng hậu tức muốn chết.
Nhưng lại
không
biết gây khó dễ Mai Nùng Chi như thế nào.
Thứ nhất là trong tay nàng nắm Ngọc Bài và thuốc mê, thứ hai nàng là con
gái
yêu
của Mai Trung Thư, nếu như vì vậy mà xử trí Mai Nùng Chi, sợ là Mai gia đơn giản
sẽ
không
chịu để yên.
Thái tử
đã
bị thương, vạn lần
không
thể lại trải qua bao vây của
một
nhà Mai thị.
Muốn hận, chỉ có thể hận chính bà ta quá mức chủ quan, lại chịu thiệt
trên
tay
một
tiểu
cô
nương!
Mai Nùng Chi thừa cơ
nói: "Nương nương yên tâm, chỉ cần nương nương
không
truy cứu, việc này Nùng Chi tuyệt
sẽ
không
lộ ra ngoài." Đương nhiên, lời này
nói
là để gạt người.
Hoàng hậu nghĩ đến nàng cũng
sẽ
không
nói
ra, dù sao nàng cũng làm ra chuyện
không
thể tha thứ - - hạ dược Hoàng hậu, đây cũng
không
phải là việc
nhỏ.
Mai Nùng Chi từ trong điện
đi
ra, phía sau lưng suất ra
một
tầng mồ hôi lạnh.
Đức phi tiến lên đỡ nàng, hỏi: "nói
như thế nào?"
Mai Nùng Chi ngẩng đầu, "Tạm thời là
không
sao,
cô
cô
cứ yên tâm
đi."
Đức phi vuốt khuôn mặt của nàng, "Đứa bé ngoan, vất vả con rồi."
Mai Nùng Chi lắc đầu, "Con tự nguyện,
không
có gì vất vả
không
khổ cực."
đi
ra
thật
xa, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, liếc mắt nhìn ra sau.
Mái cong cung Hoàng hậu, đứng sừng sững trùng trùng điệp điệp dưới biển mây, khí thế tràn đầy, lộ ra uy nghiêm
không
thể xúc phạm.
Tam cung lục viện bảy mươi hai toà hậu điện, trong đó cung Hoàng hậu là hoa lệ xa hoa lãng phí nhất.
Mai Nùng Chi thu hồi ánh mắt, giẫm bước
nhỏ
tựa sát bên cạnh Đức phi.
Bằng lực lượng
một
mình nàng, có lẽ
không
cách nào lật đổ Hoàng hậu, nhưng tuy là thiêu thân lao đầu vào lửa, vì Hạo ca ca, nàng cũng muốn hợp lực đánh cược
một
lần.
trên
đời này, tất cả người muốn gây bất lợi đối với Hạo ca ca, đều là cừu nhân của nàng.
Tiệc tan, Thẩm Hạo mang theo Hòa Sinh rời
đi, trước khi
đi
thì
ghé qua cung Đức phi một chuyến.
Hòa Sinh trông thấy Mai Nùng Chi cũng ở đây, dâng lên hiếu kỳ, Mai
cô
nương tiến cung lúc nào?
Hàn huyên vài câu ít ỏi, lúc về Mai Nùng Chi cùng bọn họ cùng
một
chỗ hồi phủ.
Chỉ có
một
cỗ xe ngựa, Mai Nùng Chi ngồi kiệu mềm tiến cung, nên phải theo chân bọn họ chen vào
một
chiếc xe ngựa.
Xe ngựa tuy lớn, nhưng ba người ngồi chung, bầu
không
khí là lạ.
Mai Nùng Chi ra sức mà nhìn Thẩm Hạo bên kia, Thẩm Hạo ho khan, ôm Hòa Sinh vào trong ngực.
Mai Nùng Chi
trên
mặt
không
có chút biến hóa, liều chết nhìn chằm chằm, phảng phất như qua hôm nay, nàng
sẽ
không
nhìnhắn
nữa.
Mai Nùng Chi nhìn
hắn,
hắn
nhìn Hòa Sinh, Hòa Sinh... nhìn chằm chằm mặt đất.
thật
sự
là, muốn bao nhiêu lúng túng
thì
có bấy nhiêu lúng túng.
Xuống xe ngựa, đoàn người
đi
vào phủ, mắt chỉ nhìn đường,
không
hề thay đổi.
Thẩm Hạo có việc
đi
thư phòng, Hòa Sinh cũng muốn
đi, bị Mai Nùng Chi kéo lại.
"Ừ, ngày mai ta liền trở về, mấy món ăn cùng điểm tâm ngày hôm qua ngươi làm viết hết công thức cho ta
đi."
Hòa Sinh cả kinh, "Mai
cô
nương phải về phủ sao?"
Chuyện tốt tới quá nhanh, nàng có chút
không
thể tin được.
Mai Nùng Chi liếc mắt, "Chẳng lẽ ngươi muốn lưu ta lại ăn Tết sao?