- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Sủng
- Chương 41
Độc Sủng
Chương 41
Vệ Nhị nãi nãi vuốt ve người Vệ Linh, đau lòng ôm chặt nàng ta lại, mở ra lòng bàn tay đập giường, nước mắt chảy ròng ròng.
Vệ lão phu nhân lau vài giọt nước mắt, mấy năm nay vì lo liệu Vệ gia,
sớm đã luyện thành bản lĩnh thu thả tự nhiên, nhìn Vệ Linh cong lưng
ngồi co quắp trên mặt đất, trên mặt ba phần bất đắc dĩ bảy phần không
đành lòng, vỗ nhè nhẹ quần áo sau lưng Vệ Linh.
Chuyện đã tới tình trạng như vậy, có tiếp tục trách phạt xuống cũng
không vãn hồi được cái gì. Nếu như khiển trách tàn nhẫn, đợi Vệ Linh
xuất giá, sẽ chất chứa oán hận với trong phủ, thôi thì du di cho các cô
nương, sau này còn có tác dụng nhiều hơn.
An ủi Vệ Linh, cũng tự an ủi mình: “Bình Lăng vương là một nam nhân,
sẽ không chấp nhặt với phụ nhân đâu, bất quá là đắc tội cô nương trong
phủ hắn, chỉ cần tâm tình cô nương nhà hắn như ý, chuyện cũng liền giải
quyết xong.”
Vệ Linh run rẩy, ngày thường ngang ngược càn rỡ ra sao, đến chỗ này
của Vệ lão phu nhân, liền mềm yếu tựa như cừu non, một tiếng một câu,
chỉ lo đυ.ng vào nghịch lân.
Nguyên lai tưởng rằng Vệ lão phu nhân nhất định sẽ dùng gia pháp, nghe bà nói như vậy, trong lòng đã có cân nhắc, cho dù trong lòng không
phục, cũng không dám bác bỏ, run rẩy môi hỏi: “Nên làm như thế nào, mới
có thể khiến cô nương kia như ý?”
Cởi chuông cần người buộc chuông, tất nhiên là phải nghĩ cách để Vệ
Linh bồi tội. Hiện tại các nàng tùy tiện đến bái phỏng, Bình Lăng vương
phủ nếu như tránh không gặp, chắc chắn chẳng khác nào thêm dầu vào lửa,
đốt mặt mũi các nàng. Phương pháp tự đi tìm mất mặt như thế, không thể
đi, phải tìm cách khác thích hợp hơn.
”Ngươi thường ngày giao hảo với Đông Di quận chúa, bảo quận chúa giúp
đỡ nói giúp vài câu, cũng không cần dùng quá nhiều lời hay, công phu
mồm mép cũng vô dụng, phải tự mình đến trước mặt tạ tội, cô nương kia
muốn đánh muốn chửi, đợi gặp được mặt, ngươi chỉ cứ thò đầu ra cầu
nàng.”
Vệ Nhị nãi nãi nghe xong, trong lòng đau xót, một đôi nhi nữ của mình, đều chịu ủy khuất như vậy, ngẫm lại cảm thấy không cam lòng. Ôm Vệ Linh vào trong ngực.
Vệ lão phu nhân liếc qua nàng ta, làm rõ tâm tư, nói: “Chút chuyện này tính là cái gì, tự mình gây ra thì phải tự giải quyết, không quan tâm
biện pháp gì, biện pháp có hiệu quả là biện pháp tốt. Năm ấy ta cầu
người bái phật, vất vả lắm mới giữ được một đại gia đình này, nhiều năm
qua vất vả khổ cực chống đỡ, có từng kêu qua một tiếng oán chưa?”
Mẹ con Vệ nhị nãi nãi không dám lên tiếng, liên tục đồng ý.
Vệ lão phu nhân đứng dậy, quay đầu lại nhìn Vệ Linh, thay đổi gương
mặt hiền lành, tình ý sâu xa nói: “Đợi ngày huy hoàng lên cao, sẽ làm
cho người Vệ gia ta thẳng lên tận trời xanh, làm người trên người. Đến
lúc đó nếu như ngươi nhìn ai không vừa mắt, đừng nói là cô nương vương
phủ, cho dù là công chúa, đến trên tay chúng ta, gϊếŧ là được.”
Vệ Nhị nãi nãi nghe nói như vậy, không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi, sớm đã không có tâm tình phập phồng. Ngược lại là Vệ Linh, vùi ở trong
ngựcVệ nhị nãi nãi, con mắt chớp chớp, đối với tương lai màVệ lão phu
nhân nói tin tưởng không nghi ngờ.
Đúng vậy a, hiện tại chịu khổ một chút tính là cái gì, sau này thông thiên phú quý mới là thật.
Chuyện không được trì hoãn, buổi chiều Vệ Linh tìm người đi quý phủ
tìm Đông Di, giải thích thật tốt, “Lục hoàng phi tác quái, lừa gạt nói
là người nhà nàng, giờ khơi ra thân phận lại là người của nhị điện hạ,
cũng chính là người nhà của quận chúa, tuyệt đối không dám mạo phạm,
nhưng khúc mắc vẫn còn, phải cởi bỏ mới tốt.”
Đông Di và Thẩm Hạo mang quan hệ họ hàng, mà xúc cúc ngày ấy nàng cũng có chỗ không đúng, nghĩ thầm giúp Vệ Linh chiếu cố, cũng chính là giúp mình. Vệ Linh nguyện ý cúi thấp người tư thế bồi tội, không thể tốt
hơn, nói: “Ta đi vương phủ thăm dò ý tứ một chút, nếu có thể gặp mặt,
ngươi lại đến.”
Ngày đó liền gọi xe ngựa đi trước, Vệ Linh sợ bỏ qua cơ hội, nói cái
gì cũng muốn đi cùng nàng, đợi trong xe ngựa, cho nàng đi trước, nếu như có thể, nàng liền lập tức vào phủ bồi tội. Vừa vặn tiết kiệm thời gian
phái người đến Vệ phủ gọi nàng đến một chuyến.
Hòa Sinh mới từ Tuân Dương hầu phủ trở về, nghĩ đến đi gặp Vệ Lâm,
thay đổi quần áo vội vã đi ra ngoài. Thẩm Hạo sớm đã giải quyết hết bận
rộn trên người, lo lắng nàng đi ra ngoài nên nói sẽ cùng nàng đi.
Tiền viện có người báo lại, nói Đông Di quận chúa tới chơi, muốn gặp cô nương trong phủ.
Thẩm Hạo luôn luôn không có ấn tượng gì hay đối với Đông Di, trước kia chưa bao giờ thấy nàng ta đến phủ, bọn họ mới từ Tuân Dương hầu phủ trở về, hiện tại người liền kích động đến, nhất định là vì chuyện Vệ gia.
Hòa Sinh không biết nàng ta vì sao mà đến, bởi vì vội vã gặp Vệ Lâm, hé miệng hỏi hắn: “Nhất định phải gặp sao?”
Nàng ngửa đầu, dáng vẻ đáng thương, nhìn mà trái tim ngứa ngáy. Hắn
nắm chặt đầu vai mảnh mai của nàng, một tay nắm cái cằm của nàng, cúi
đầu ghé sát vào, “Đương nhiên không gặp, đã nói cùng nàng đi nhà Vệ lão
gia, tự nhiên nói lời giữ lời.”
Hòa Sinh vui vẻ, đi theo hắn thời gian qua, biết rõ hắn thích gì, bĩu môi hôn má hắn, “Huynh thật tốt.”
Được giai nhân hôn, còn là chủ động sáp tới, trong lòng Thẩm Hạo vui
mừng giống như có khói hoa nổ tung, trên mặt lại giả vờ bày ra dáng vẻ
lạnh nhạt, khẽ mở miệng, “Đi thôi.”
Đông Di đợi bên ngoài đã lâu, gã sai vặt đáp lời, nói hôm nay không
thể mở cửa phủ nhỏ, thỉnh cầu xe ngựa quận chúa ngày khác lại đến.
Đông Di tức giận, bị cự tuyệt, lại nói cái gì. Tức giận lập tức rơi trên người Vệ Linh, mắng nàng là người chuyên gây chuyện.
Vừa mắng xong, chuẩn bị rời đi, đầu kia nghe được động tĩnh cửa phủ mở rộng ra, xốc rèm xe ngựa vừa nhìn, một cỗ xe song mã bằng đồng* hoa văn màu từ nhỏ cửa phủ đi ra, Bùi Lương ngồi đằng trước đánh ngựa.
Vệ Linh nhìn ra bên ngoài, trong lòng tính toán, nghĩ thầm nhất định
là vương gia hoặc cô nương trong phủ muốn xuất hành, hỏi: “Có muốn đuổi
theo hay không?”
Đông Di trừng nàng, “Ngươi không có đầu óc hả, đuổi theo làm chi, nửa
đường cản đường hay sao? Nếu như ngươi muốn, liền tự mình xuống xe, ta
không chơi với ngươi.”
Vệ Linh không lên tiếng. Đông Di thở phì phì trở về phủ, Vệ Linh không dám bảo nàng đưa về, tự mình phái người đi Vệ phủ gọi người tới đón.
Vào nhà đem chuyện hôm nay ăn bế môn canh nói ra một lần, Vệ lão phu
nhân nhíu mày, sau nửa ngày không nói gì, cuối cùng, lúc rời đi bảo Vệ
Linh mấy ngày nay không nên đi ra ngoài, hảo hảo ở trong nhà tu dưỡng
thân tâm.
Vệ Linh không rõ ràng cho lắm, hỏi Vệ nhị nãi nãi, Vệ nhị nãi nãi lắc
đầu, suy đoán: “Bình Lăng vương ngay cả mặt mũi Đông Di quận chúa cũng
không chịu cho, chuyện này nhất thời nửa khắc không giải quyết được,
phải đợi ca ca ngươi từ Tô Hàng trở về, xin chủ ý của hắn.”
Vệ Linh gật gật đầu, chỉ cần ca ca xuất mã, sự tình gì cũng có thể giải quyết.
Bên này, xe ngựa dừng ở trước cổng một khu vườn, Thẩm Hạo dìu nàng
xuống, chỉ vào biển chữ trên cổng nói: “Đọc nghe một chút coi.”
Đây là kiểm tra nàng nè. Hòa Sinh tập trung nhìn, trùng hợp mấy ngày trước đây vừa học qua, lanh lảnh đọc: “Lâm Lang Viên.”
Thẩm Hạo sờ sờ tóc của nàng, có vẻ rất vui mừng, “Không sai.”
Dắt tay nàng đi vào vườn, trong vườn hoa cỏ rậm rạp, núi đá giả linh
lung, phóng mắt nhìn qua, lại có ảo giác như đặt mình vào giữa núi rừng.
Hòa Sinh nhớ tới cái gì, túm tay áo hắn, khẽ bĩu môi: “Lần nào cũng khen ta mà không thưởng gì hết.”
Lần đầu nghe nàng yêu cầu như thế, Thẩm Hạo cười, ngữ khí cưng chiều, hỏi: “Muốn khen thưởng cái gì, đều cho nàng hết.”
Hòa Sinh sáng mắt cười cười khoe hàm răng trắng tinh với hắn: “Không
muốn gì hết, cho ta ngủ lại đây một đêm, ôn chuyện với Vệ Lâm, là
được.”
Thẩm Hạo không trả lời.
Hòa Sinh lắc cánh tay hắn, hiếm khi làm nũng, cọ lên trên cánh tay
hắn, đôi mắt lung linh như nước nhìn thẳng hắn: “Van huynh mà, chỉ một
đêm thôi.”
Khuôn mặt Thẩm Hạo lạnh xuống, nhàn nhạt một câu: “Cái gì cũng có thể đồng ý với nàng, chỉ việc này là không được.”
Hòa Sinh khóc nức nở, tiếp tục xin hắn.
Thẩm Hạo nhíu mày. Nàng nếu muốn ôn chuyện với Vệ Lâm, hắn có thể đón
Vệ Lâm vào vương phủ, cần gì phải xuất phủ ngủ lại, nàng ở bên ngoài,
hắn không yên lòng.
Cầu xin nửa ngày, mắt thấy đường đã qua hơn phân nửa, biết rõ hắn nhất định sẽ không đáp ứng, nàng dứt khoát vung tay ra, cũng không phải cáu
kỉnh, nhưng chính là trong lòng không thoải mái, buồn bực đi lên phía
trước.
Người nhà của nàng đều ở nơi khác không thể gặp nhau, lại không thể
chơi với bạn cũ trước khi xuất giá, hiện tại chỉ còn có một nhà Vệ Lâm,
nàng ở vương phủ đã quen, thỉnh thoảng cũng muốn đổi chỗ ở, cũng không
phải không quay về, dù sao cũng chỉ có một đêm.
Thẩm Hạo ngừng lại, bước chân trì hoãn, cũng không vội tiến lên đuổi theo.
Hòa Sinh bước nhanh, rời đi một hồi lâu, cảm giác sau lưng không có
người, ánh mắt liếc qua nhìn, thấy khoảng cách của hai người càng ngày
càng xa, cách một đoạn đường dài, hắn ung dung dạo bước.
Trong lòng Hòa Sinh trì trệ, bước chân dưới chân càng nhanh hơn đi lên phía trước, cho là hắn sẽ đuổi theo, đi một đoạn, vừa lặng lẽ nhìn lại, hắn vẫn không nhanh không chậm bước đi.
Ý tứ nửa điểm dỗ dành nàng cũng không có.
Hòa Sinh cúi đầu, không đi về phía trước nữa. Đợi hắn đến trước mặt,
một đôi gấm giày đứng ở trong phạm vi tầm mắt, nàng ngẩng đầu lên, đối
diện người đang nhìn nàng.
”Sao không đi, người Vệ gia đang chờ mà.”
Lời nói ra thanh thanh đạm đạm, không phập phồng chút nào. Thanh âm vào
tai như vậy, nghe cả người Hòa Sinh suy sụp, ngay ngay cả hốc mắt cũng
chua xót.
Muốn mở miệng hỏi hắn, cũng không biết hỏi cái gì. Hắn lại không làm
gì với nàng, nhưng chính là không cho nàng xuất phủ qua đêm, thấy nàng
tức giận, cũng không tiến lên dỗ dành. Đúng vậy a, hắn dựa vào cái gì dỗ dành nàng, không cho phép chính là không cho phép, có cái gì ủy khuất
đâu.
Trong đầu ngàn vạn suy nghĩ, như sóng biển cuồn cuộn, nước mắt không
ngừng trào ngoài, thầm mắng mình một câu sĩ diện cãi láo, làm thế nào
cũng ngăn không được nước mắt.
Tại sao khóc? Thẩm Hạo có chút gấp, đưa tay phủ lên lưng nàng, dịu
dàng vỗ từng cái, tình cảm lạnh nhạt vừa rồi, biến mất một chút xíu cũng không còn, dịu giọng lại, dịu dàng hoà nhã: “Đừng khóc.”
Hòa Sinh giương hai mắt đẫm lệ, từng cái nức nở, sao cũng không dừng được.
Lòng Thẩm Hạo đều bị nàng khóc mềm nhũn, giống như dỗ tiểu hài, ôm
nàng vào trong ngực, kiên nhẫn lau nước mắt, sợ lực đạo hơi mạnh, làm
nàng đau.
Hòa Sinh cắn cắn môi, đầu tựa vào trước ngực hắn, hắn càng dỗ dành, càng cảm giác mình vô dụng.
Quen được hắn nâng ở lòng bàn tay, cho rằng hết thảy đều là chuyện
phải làm, nhưng đã quên, hắn cũng có lúc không dỗ dành nàng.
Càng nghĩ càng bối rối, chuyện như hạt vừng cũng khóc một trận, hắn
đối tốt với nàng, nàng còn có thể tùy ý như vậy, sau này hắn không đối tốt với nàng nữa, nàng có thể khóc cho ai xem?
Vừa nghĩ như thế, chậm rãi cho lòng mình vững vàng, vùi ở trong lòng
ngực của hắn, ngửi ngửi mùi hun hương trên người của hắn, khinh đạm trầm nhã (nhẹ nhàng, lãnh đạm, trầm, thanh cao), dễ ngửi vô cùng.
Dán sát vào vạt áo hắn ngẩng đầu, hỏi: “Đây là hương gì, ta cũng muốn hun.”
Thấy nàng ngừng khóc, trong lòngThẩm Hạo thả lỏng, thở ra hơi, cái cằm cọ trán nàng, nói: “ Kiền chi hương, không thích hợp hun cho nữ nhân,
mang theo vị mộc, không sinh động.”
Hòa Sinh âm thầm ghi nhớ tên hương, từ trên người hắn thoát ra, hai người tiếp tục đi lên phía trước.
Đột nhiên Thẩm Hạo dắt tay nàng, hời hợt nói: “Buổi tối lưu lại cũng được, ta ở lại với nàng.”
Hòa Sinh ngạc nhiên, thử thăm dò hỏi một lần: “Thật sự?”
Thẩm Hạo gật gật đầu. Khẽ túm tay của nàng, chậm rãi vuốt ve các đốt
ngón tay, “Chỉ một lần này thôi, sau này nói chuyện đàng hoàng, không
cho phép khóc nữa.”
Hòa Sinh vùi đầu đáp ứng.
Trong vườn xanh biếc chiếu lên màu hồng nhạt, chim hoàng anh ở đầu
trên cành hót véo von. Đá cuội phủ kín con đường nhỏ, uốn lượn về phía
trước, dường như vĩnh viễn đi không đến cuối đường.
Nàng thả chậm bước chân, cách cự ly một cánh tay, nhìn bóng lưng của
hắn kéo dài dưới ánh mặt trời, bóng dáng nàng đi theo phía sau chật vật
thấp hơn cả một khúc.
Di chuyển từng bước một, vững vàng đương đương, như hình với bóng.
Hòa Sinh hé miệng, ý nghĩ mờ ám trong lòng xông tới. Lắc lắc đầu, vừa
không để cho mình tiếp tục suy nghĩ, lắc lắc vài cái, đầu có chút chóng
mặt, cuối cùng đuổi tạp niệm từ trong đầu ra ngoài.
Không thể quá tham lam, hắn bây giờ đối tốt với nàng là đủ rồi. Chuyện sau này, ai cũng nói không được.
Đằng trước Thẩm Hạo hỏi nàng: “Đồ trong vườn này không đầy đủ, ta phái người lấy đồ trong phòng tới, được không?”
Nào có quý giá như vậy, tùy tiện ở là được rồi. Mặc dù nghĩ như vậy,
nhưng trong lòng ngọt ngào như mật, dịu dàng đáp một câu: “Được ạ.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Sủng
- Chương 41