Chương 13

Hòa Sinh quay đầu nhìn hắn, cho là hắn đang cười mình, khuôn mặt nghiêm túc nội liễm, ánh mắt lại không tin là thật.

”Không phải côn trùng cắn, chẳng lẽ lại là người cắn? Thẩm công tử

thật biết nói đùa.” Hòa Sinh cười khan hai tiếng, ý đồ hòa hoãn không

khí. Chỉ cần đứng cùng một chỗ với người này, khó tránh khỏi xấu hổ.

Người trước mặt nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt giao hòa, vẫn không trả lời

Có cái gì đẹp mà nhìn. Hòa Sinh lầm bầm một câu, giơ tay lên dùng tay

áo che mặt, vừa vặn ngăn trở ánh mắt của hắn. “Ta còn có việc, đi trước

một bước.”

Nhưng ngay lúc này Thẩm Hạo kéo tay áo của nàng, ngón trỏ đi xuống kéo một phát, cả khuôn mặt sáp đến.

Nàng rõ ràng nhìn thấy lông mi hắn thật dài gần trong gang tấc, khóe

miệng cong lên, nhưng không mỉm cười, “Vệ cô nương, trời khô nóng, côn

trùng qua lại, lần sau lại bị cắn, cũng không phải là hai nốt nhỏ trên

mặt như vậy đâu.”

Ngữ khí của hắn đứng đắn, nhưng lời nói ra rất kỳ lạ. Hòa Sinh vẫn

không kịp thốt ra một câu” có bệnh”, Thẩm Hạo sớm đã rời đi, chỉ nhìn

bóng lưng của hắn, cẩm y rộng dài, hai tay chắp sau lưng, dương dương tự đắc.

Hòa Sinh buông tay áo, nhíu mày nhìn bóng lưng hắn nhẹ giọng mắng: “Đáng ghét.”



Tiệc ăn mừng tân gia cùng ngày, phô trương khá lớn, Thẩm Hạo mời người có mặt mũi toàn thành, sân khấu kịch lắp xong, tiệc rượu bày xong, chỉ

còn chờ khai tiệc.

Đã chuẩn bị thư báo cáo cho Hoàng Đế bên kia, hắn muốn ở Thịnh Hồ nghỉ ngơi một hồi, ít thì ba tháng nhiều thì nửa năm, lấy thân phận người

buôn bán che giấu, thuận tiện ở trong thành chuẩn bị mấy cửa hàng.

Hòa Sinh mặc kiện áo váy màu xanh nhạt tới, cùng Vệ Lâm ăn mặc tỉ mỉ bên cạnh hình thành đối lập rõ nét.

Vệ Lâm có chút khẩn trương, càng không ngừng hỏi Hòa Sinh: “Váy xem

được không? Búi tóc có loạn không? Son phấn trên mặt có phải quá đỏ hay không?”

Hòa Sinh trấn an nàng: “Xinh đẹp, đều xinh đẹp.” Quả nhiên nữ nhân đều thích làm đẹp.

Chỗ của Vệ gia ở trên bàn tiệc, một đoàn người đi tới phía trước,

thỉnh thoảng liền đυ.ng phải người quen đều ân cần thăm hỏi lẫn nhau.

Thịnh Hồ không lớn, gia đình có tên tuổi tổng cộng không vượt quá mười

đầu ngón tay, tất cả mọi người đều là dân chúng bình dân, cao nhất cũng

chỉ có tú tài hoặc tiến sĩ, như nhị phòng Vệ gia và trưởng tử Tống gia

Tống Vũ Chi.

Trấn trên có chút tin tức, mọi người thích tham gia náo nhiệt, như tiệc tân gia các loại, càng là tụ tập thì sáp đến.

Tiệc rượu một bàn kế tiếp một bàn, sau khi ngồi vào bàn, trên sân khấu y y nha nha diễn ‘du Tây Hồ’, trong bữa tiệc ồn ào, âm thanh tiểu hài

tử khóc cười và âm thanh bát quái của đại nhân môn thương nghị trộn lẫn, quả thật là náo nhiệt cực kỳ.

Huynh muội Tống gia tới đây chào hỏi, Tống Dao cảm tạ lần trước Hòa

Sinh tặng bánh ngó sen, cũng cầu khẩn nàng lần sau làm nhiều hơn chút

nữa. Hòa Sinh vui vẻ đồng ý. Ba người ước định thời gian lần sau du

lịch, Vệ Lâm một lòng muốn sửa sang lại dung nhan của mình, ngược lại bị Tống Dao giữ chặt.

Nàng chen vào muốn cùng Vệ Lâm ngồi trên một cái ghế, cười Vệ Lâm

nhất định là có người trong lòng rồi, trước cúi đầu ngửa ra sau kéo Hòa

Sinh cùng một chỗ ồn ào.

Mắt Hòa Sinh nhìn lướt qua, trông thấy Tống vũ Chi ngơ ngác đứng ở bên cạnh, ánh mắt thừ ra, nhìn mê mẫn.

Thật là xinh đẹp quá.

Hòa Sinh hoảng hốt nhìn môi hắn khẽ động, hình dáng bờ môi miêu tả ra

ba chữ, vô thức sững sờ, cũng không né tránh, chỉ cảm thấy có chút lúng

túng, gật đầu vấn an.

Tống vũ Chi càng ngây người, bối rối đến cực điểm, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào.

Tống Dao ngại dáng vẻ ca ca của nàng đầu ngu não dốt, bảo hắn quay về

bàn rượu Tống gia, Tống vũ Chi thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa, sợ

đường đột giai nhân.

Lúc trở về, xoay người lại giẫm lên người, định thần nhìn lại, vốn là Vệ gia Nhị cô nương, lập tức vội khom lưng xin lỗi.

Vệ Hỉ hôm nay dốc lòng ăn mặc, bị người đạp giày, rất không vui, nhíu

mày muốn hả họng mắng, ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt mày kiếm mắt

sáng, cả người chính khí, phong thái cao ráo sáng sủa.

Lời nói chạy tới bên miệng, vội vàng nuốt xuống, lần nữa mở miệng, nhưng là lời nói nhỏ nhẹ mềm mại: “Gặp qua Tống công tử.”

Tống Vũ Chi cúi đầu bày ra vẻ áy náy, Vệ Hỉ khoát tay tỏ vẻ không sao, dáng vẻ hiểu lí lẽ độ lượng hiền lành, cho đến khi Tống Vũ Chi đi xa,

lúc này mới buông ngụy trang ôn nhu động lòng người xuống, gào khóc kêu

đau.

Tống Vũ Chi đàn ông ba thước, dẫm lên một chút, lực đạo hiển nhiên không nhẹ.

Lý Thanh sáp lên trước hỏi: “Biểu tỷ, ngươi đau như vậy, giầy cũng dơ, vì sao không bắt hắn đền?”

Vệ Hỉ hừ nàng một tiếng, “Ngươi biết cái gì! Đây chính là trưởng tử

Tống gia, người duy nhất giống phụ thân ta có công danh trong người.

Không nói đến hắn gia tài bạc vạn, tướng mạo đường đường, chỉ với một

thân võ công kỳ thuật, ngày sau nhất định có thể thi đậu võ trạng

nguyên.”

Bình sinh tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là làm trạng nguyên phu

nhân, nếu có thể trèo lên cửa hôn sự Tống gia này, tâm nguyện nhất định có thể đạt được

Lý Thanh không lên tiếng, thản nhiên quan sát đám người. Nàng cũng

không có chí hướng lớn như vậy, phải làm cái gì phẩm phu nhân. Gả nhà

giàu có, đeo vàng đeo bạc là đủ rồi, nếu như dung mạo phu quân tuấn

lãng, thì không thể tốt hơn.

Như Thẩm gia công tử, chính là chọn lựa tốt nhất.

Đi phía trước tìm kiếm, liếc mắt liền trông thấy trong biển người như

thủy triều, người nọ mặc sa y xanh trắng, chân mang giày sợi vàng*,

khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, khuôn mặt bình tĩnh, xa xa nhìn lại, giống như Trích Tiên hạ phàm.

Vị Thẩm công tử này, mặc dù ngày thường môi hồng răng trắng, nhưng lúc nhấc tay đều là khí phách của dáng phượng mặt rồng, nhất định không

phải người bình thường.

Lý Thanh chăm chú nhìn thân ảnh của hắn, thấy hắn càng đi càng gần, trái tim nhỏ nhảy càng nhanh.

Đợi mọi người rời đi chỉ có vài mét xa, nàng thuận thế tiến lên đáp

lời, dáng vẻ nũng nịu, lan hoa chỉ vừa vểnh lên, nhưng Thẩm Hạo trực

tiếp đi lướt qua mặt nàng, nhìn như không thấy.

Lan hoa chỉ của Lý Thanh vểnh lên ở không trung, lúng túng đến cực điểm.

Vệ Lâm bỗng chốc đứng lên, đỏ mặt vấn an Thẩm Hạo. Thẩm Hạo gật gật

đầu, vấn an mọi người ở tiệc rượu. Hòa Sinh xô đẩy đứng lên, tùy ý cùng

mọi người vấn an, giọng nói lẫn trong đám người, tỏ ra mọi chuyện đặc

biệc không liên quan đến mình.

Nàng gặp qua dáng vẻ hắn lén lút ngả ngớn không bị trói buộc, cùng tư

thái ra vẻ đạo mạo của hắn hiện tại hoàn toàn bất đồng. Hắn giao tiếp

cực kỳ khéo, không nói nhiều, câu chữ luôn đi vào nội dung chính, thu

thả tự nhiên, trước mặt mọi người, nghiêm túc cực kỳ.

Hòa Sinh liếc xéo mắt nhìn hắn, chỉ có trong đám người, nàng mới không sợ ánh mắt của hắn -- bởi vì hiện tại hắn căn bản sẽ không nhìn nàng.

Nàng cuối cùng đã tìm ra thói quen của hắn, hễ là trước mặt người

khác, vì bảo vệ hình tượng hình dáng đường đường cho hắn, bộ dạng nửa

nói giỡn nửa lỗ mãng thường ngày kia, sẽ biến mất hầu như không còn.

Hắn rất quen thuộc chào hỏi với người bên ngoài, đột nhiên vừa quay

đầu lại, ánh mắt như là cố ý lướt qua một hướng khác, vẫy tay một cái,

tùy tùng thường ngày theo bên người lập tức tiến lên.

Hắn cúi người nói vài câu, chỉ chỉ chỗ của nàng, giương mắt, tùy tùng vừa rồi đã đi tới chỗ nàng.

”Vệ cô nương, công tử nhà ta có việc muốn nhờ.”

Hòa Sinh còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị mời qua một bên, Bùi Lương

cúc lễ khom người, nói: “Vệ cô nương khỏe, lần trước chúng ta đã gặp

mặt, ta là Bùi Lương, là tùy tùng thϊếp thân kiêm quản gia của công tử

nhà ta.”

Bùi Lương, nói không chừng cô nương này ngày sau sẽ là nữ chủ nhân của vương phủ, hắn cần phải chính thức giới thiệu bản thân một phen. Dù

sao, bia ngắm thịt người hắn đây, đối với vương gia mà nói, rất quan

trọng.

Hòa Sinh đáp lễ, “Bùi quản gia khỏe.”

”Là như vậy, hôm nay mời đầu bếp của Nguyệt Canh Các, nào nghĩ tới đầu bếp chánh bỗng nhiên thân thể không khỏe, món phụ cũng đã làm xong,

nhưng còn thiếu món chính. Mấy ngày hôm trước công tử nhà ta ăn bánh ngó sen quý phủ đưa tới, cảm thấy rất ngon, sau khi nghe ngóng, thì ra là

xuất từ tay Vệ cô nương, có yêu cầu quá đáng, mong rằng Vệ cô nương có

thể giúp đỡ, thay thế đầu bếp, hoàn thành món ăn cuối cùng.”

Một hơi nói xong, Bùi Lương cảm thấy xấu hổ. phương thức vương gia

truy đuổi nữ tử, có chút vấn đề a... Tuy nói đầu bếp có bệnh bên

người, nhưng cũng không có thể thật sự bảo Vệ cô nương xuống bếp a...

Vệ Lâm xông tới, nàng vẫn ở bên cạnh nghe lén, vừa nghe thấy là giúp

Thẩm công tử, ước gì có thể lập tức đáp ứng: “Ta cũng có thể xuống bếp,

để cho ta đi a.”

Ánh mắt tha thiết của Vệ Lâm khiến Hòa Sinh có chút khó xử, nếu không

có những lời này của Vệ Lâm, nàng liền trực tiếp cự tuyệt, hiện tại trở

ngại mặt mũi Vệ Lâm, nàng chỉ có thể cố mà làm.

”Phòng bếp bẩn, khó tránh khỏi làm dơ quần áo, ngươi hôm nay ăn mặc

đẹp như vậy, cũng không thể không công chà đạp.” Hòa Sinh cười, thoải

mái đáp ứng thỉnh cầu Bùi Lương: “Mời Bùi quản gia dẫn đường.”

Đầu bếp nữ thì đầu bếp nữ, dù sao nàng cũng không phải là cái gì đại

gia tiểu thư, chỉ cần không làm nha hoàn bị sai khiến, cũng liền không

sai biệt lắm.

Bùi Lương cung kính dẫn đường, thầm bỏ thêm một phần hảo cảm cho Hòa Sinh.

Đợi đến cửa phòng bếp, hạ nhân giới thiệu từng nguyên liệu nấu ăn nồi

niêu xoong chảo, còn món ăn này, là dành cho bàn chủ nhân-- vừa vặn là

nàng ngồi ngay cái bàn đó.

Nghĩ đến là làm đồ ăn cho mình ăn, Hòa Sinh hào hứng vô cùng, lựa chọn cá còn sống đang nhảy loạn, dự định làm món cá tuyết hấp bạc*.

Xoay người nhìn lại, thì ra là hắn đứng ở nơi đó, vai rộng eo thon, thân hình cao dài, khuôn mặt trầm ổn.

Hòa Sinh bĩu môi, không nghĩ ngợi thêm, dù thế nào đi nữa khi hắn đến, người phòng bếp liền tránh ra, luôn có nguyên nhân. Đây là nhà hắn,

không cần hỏi nhiều. Hắn nguyện ý không để ý tới tân khách đầy viện chạy đến phòng bếp, liền theo hắn đi, dù sao nàng không có hứng thú.

Ánh mắt hắn buồn bực, ở phòng bếp lắc lư một vòng, nghiêng mắt nhìn nàng, tích chữ như vàng: “Cần giúp một tay không?”

Hòa Sinh chỉ vào cá trong thùng, “Gϊếŧ cá cạo vảy.” Bản thân hắn đưa tới cửa, không sai thì uổng.

Thẩm Hạo vung áo choàng lên, ngồi xổm mò cá, đao kiếm ra khỏi vỏ,

nhưng lại do dự. Hắn chưa bao giờ trải qua loại việc nặng này, căn bản

không biết làm từ đâu lên.

Hòa Sinh lườm mắt nhìn qua, ánh mắt có chút nghi hoặc, trái tim Thẩm Hạo xiết chặt, không nói hai lời, rút kiếm gϊếŧ cá.

Đường đường vương gia một nước, bắt gấu làm thịt hổ, tranh giành báo

săn, đều không nói chơi, huống chi là gϊếŧ cá? Không thể để tiểu nương

tử xem nhẹ hắn được.

Thanh Phong kiếm của hắn chính là hoàng đế ban tặng, chém sắt như chém bùn, soàn soạt mấy đao, cá sớm đã sớm chết hết.

Hòa Sinh sáp đến vừa nhìn, cá chết, chia năm xẻ bảy, vảy trên thân một chút cũng không mất, mà hình dáng cá chết cũng rất khó coi. Bỏ vào nồi

nấu, đừng nói khẩu vị tăng cao, đoán chừng liếc mắt nhìn cũng không muốn ăn.

Thẩm Hạo thấy nàng nhíu mày, trong giọng nói hờ hững nhiều hơn một chút lo nghĩ, “Như vậy không được sao?”

Hòa Sinh lắc đầu, lật miếng cá, thuần thục đánh vảy. Miếng cá không có một miếng nào là hoàn hảo, thịt vảy đính vào nhau, có quỷ mới có thể

làm!

Thẩm Hạo nghe nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, lỗ tai ngứa một chút,

chui vào trong lòng. Thu kiếm, tay đầy mùi cá xông vào mũi, hun đến hắn

vô thức nín hơi. Lại nhìn nàng, ngồi xổm ở đó, kiên nhẫn cạo vẩy cá,

không có bất kỳ khó chịu nào.

Lông mày hắn nhíu càng chặt hơn.

Hòa Sinh nhìn hắn, lập tức rủ mắt xuống, giọng nói mềm nhẹ: “Ta muốn làm đầu cá băm tiêu, cần phải cắt vụn tiêu cay.”

Thẩm Hạo “ừ” một tiếng, thuận tay từ trong giỏ rau nhặt ra hai lạng tiêu đỏ, động tác nhẹ nhàng, cầm dao phay lên.

Lần đầu tiên trong đời, mười ngón không dính nước mùa xuân của Bình Lăng Vương, bị người sai khiến thuận lợi như thế.

Nước tiêu cay vẩy ra, dính vào tay như thiêu như đốt, nóng rực đau như kim đâm, giống bị lửa lớn quất mạnh. Thẩm Hạo rụt rụt ngón tay, cũng

không ngừng lại, đao pháp như tê dại, vẫn cắt rất nhanh.

Hòa Sinh vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn, thấy hắn khẽ mím môi mỏng, thần thái chăm chú, động tác lưu loát, chưa từng lười biếng.

Vừa nhìn như vậy, cũng có thêm vài phần dáng vẻ nam nhân làm việc.

Ánh mắt của nàng khẽ cong, khóe miệng không tự chủ cong lên, vùi đầu tiếp tục cạo vảy.

Đối diện góc tường, Bùi Lương nằm ở chỗ này nhìn trộm, cảm khái: lần

này, vương gia thật đúng là hạ đủ vốn rồi! Đã gϊếŧ cá lại cắt tiêu, lát nữa không biết lại phải tắm mấy lần, chỉ trông mong đừng chà xát rách

da thôi.