“Chúng ta hủy hôn đi!”
Diệp Khanh đã một đêm không ngủ, gương mặt thoáng lộ vẻ mệt mỏi, hai tay cậu run lên, đêm qua chuyện kinh hãi quá nhiều, tựa hồ giống như một cơn ác mộng vậy.
“Hủy hôn sao? Không thể được! Chuyện đó anh không bao giờ cho phép.”
Cả đời này, Đàm Huân chỉ luôn biết cậu là một chàng trai không biết sống chết, không biết liêm sỉ mà bám lấy hắn. Hắn bảo gì cũng nghe, nói gì cũng tin. Yêu hắn đến hèn mọn.
Tại sao hôm nay khi nghe cậu nói hai từ "hủy hôn", từ sâu thẳm trong tim Đàm Huân lại thấy có gì đó rất khó chịu. Một cảm giác bất an ngập tràn trong lòng hắn. Hắn không biết cảm giác đó rốt cuộc là gì?
“Tại sao lại không thể? Chẳng phải người anh yêu là Dịch Dương sao?”
Hắn có yêu Dịch Dương không? Hắn yêu chứ, hắn chưa bao giờ nghi ngờ điều đó cả. Dịch Dương là người đã cứu vớt hắn qua những ngày tháng tăm tối của cuộc đời kia mà.
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy thấy dáng vẻ tiều tụy của cậu, hắn lại thoáng chút thấy đau lòng.
“Lúc đó, Dịch Dương rất yếu. Anh không thể để cậu ấy có chuyện được. Mạng người là quan trọng.”
Thật nực cười.
Rõ ràng là một màn kịch giả tạo là lại có thể đổi trắng thay đen. Hình như hắn quên rồi. Đêm qua, người suýt chết không chỉ có Dịch Dương của hắn đâu, còn có con ngốc yêu hắn là cậu đây này.
Đàm Huân tiến bước lại gần toan xem cậu thế nào nhưng bị Diệp Khanh giơ tay hất ra, khóe môi cô nhếch lên, cười nhạt.
“Vậy cậu ta chết rồi sao?”
“Em đừng có quá đáng! Anh còn chưa hỏi tội em tại sao biết sức khỏe Dịch Dương yếu như vậy lại hẹn Dịch Dương lên sân thượng nữa kìa?”
Người ta thường nói người mù không mắt, nhưng mà rõ ràng có nhiều người có mắt như mù.
“Nếu bây giờ tôi nói, chuyện tối qua không phải chủ ý của tôi mà tất cả là âm mưu của Dịch Dương của anh, anh có tin không? Nếu tôi nói người hẹn tôi tới đó cũng là Dịch Dương của anh, anh có tin không? Nếu tôi nói người cứu anh năm đó là tôi…”
Đàm Huân vội vàng cướp lời của cô mà gạt phắt đi.
“Em đừng có ngậm máu phun người, Dịch Dương không phải loại người đó. Năm xưa, em vì yêu tôi hãm hại bắt Thư Kỳ rời xa tôi như thế nào, đừng tưởng tôi không biết. Em ấy lương thiện, thanh thuần như thế làm sao lại làm ra loại chuyện ghê tởm đó được.”
Ánh mắt Diệp Khanh thoáng chút khinh bỉ. Tại sao Dịch Dương nói gì hắn cũng tin? Còn cậu nói thật, lại không ai tin. Cậu không muốn nhẫn nhịn nữa, hét lớn vào mặt hắn, như muốn giải thoát hết tất cả những uất hận trong lòng bấy lâu nay.
“Anh thấy Dịch Dương đau, anh xót thương. Vậy còn tôi thì sao? Tôi suýt chút nữa mất mạng, tại sao không thấy anh thương xót?”
Có phải cậu ta vừa khóc, cậu liền thua rồi không?
Có phải cậu ta vừa trở về, cậu liền biến thành kẻ thừa thãi trong mắt hắn không?
Chàng trai nhỏ có người thương xót, thì mới có quyền được khóc. Còn chàng trai không có người thương xót, thì vĩnh viễn không có tư cách được khóc.
Đàm Huân bị câu hỏi của Diệp Khanh làm sững lại, hắn không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ đành im lặng.
Những giọt nước mắt trong vô thức lại tuôn rơi.
Năm năm cố gắng vì cái gọi là tình yêu của cậu cũng không đổi lấy được một tấm hư tình giả ý. Đáng lẽ năm năm trước cậu không nên cứu hắn, lẽ ra không nên yêu hắn mới phải...
Đôi mắt cậu nhìn vào khoảng không thất thần, đau đớn, trống rỗng. Bao năm qua cậu đã yêu ai thế này? Đã kiên trì đến ngày hôm nay vì điều gì thế này? Cậu không muốn nhìn thấy người đàn ông trước mắt thêm một phút giây nào nữa. Nhìn thấy hắn chỉ khiến trái tim cậu thêm chán ghét mà thôi.
“Anh về đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.”
Cậu mệt rồi, thực sự đã quá mệt mỏi với đoạn tình cảm không có hồi đáp này rồi.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí im lặng giữa hai con người. Lại một dãy số quen thuộc, lại một giọng nói ỏng ẻo đầu dây vang lên.
“Anh Huân, anh đâu rồi? Em đói rồi, em muốn ăn món cháo đậu đỏ. Anh đi mua cho em đi.”
“Được, đợi anh. Anh đi mua cho em. Nhớ cẩn thận đừng đi lung tung.”
Đàm Huân vừa cúp máy liền quay sang nhìn Diệp Khanh, ánh mắt liền không chờ được nữa chào cô một cái lấy lệ.
“Chuyện đêm qua chắc khiến em mệt rồi vậy nghỉ ngơi đi, anh sẽ quay lại sau.”
“Không cần quay lại đâu. Anh không thể cùng một lúc che ô cho hai người được, anh có hiểu không?”
Cậu không màng hắn nữa, lững thững bước vào nhà. Ngay lúc đó, quản gia chạy ra thấy vậy cũng không khỏi thương xót, lập tức dìu cậu vào trong nhà, mặc hắn muốn đi đâu thì đi.
...
Diệp Khanh tỉnh dậy đã là hai ngày sau, bác sĩ nói cậu suy nhược quá độ nên bất tỉnh hai ngày. Hai ngày nay, Đàm Huân cũng không đến thăm cậu lần nào. Cậu chỉ cười nhạt không đáp, cậu biết chứ, suy cho cùng cậu cũng chỉ là một kẻ dư thừa trong đoạn tình cảm ba người này mà thôi.
Đêm hôm đó, Đàm Huân đột ngột từ bệnh viện trở về liền ngay lập tức đi vào phòng của cậu, trên người lại bốc ra mùi nước hoa hồng đậm của Dịch Dương, khiến cậu không khỏi cảm thấy ghê tởm.
Hắn vứt một tập hồ sơ lên giường, đập vào mắt cậu là dòng chữ không đậm không nhạt. GIẤY HIẾN TỦY.
Bên dưới tên người nhận không ai khác chính là Dịch Dương.
“Bác sĩ nói sức khỏe của Dịch Dương đang xấu dần. Chỉ có tủy của em là phù hợp.”
Cậu thật ngốc. Suýt chút nữa quên mất, trong mắt hắn toàn là Dịch Dương sao lại thương xót kẻ thế thân như cậu chứ.
Một năm qua, Đàm Huân sai người rút máu cậu truyền cho Dịch Dương, mặc kệ là cậu đau đớn bao nhiêu, gào thét bao nhiêu, hắn cũng chưa từng quan tâm đến. Bây giờ lại bảo cậu hiến tủy, có phải bây giờ đến cả mạng của cậu cũng muốn đem cho cậu ta luôn không?
“Em mau ký tên đi. Chỉ cần em chịu đồng ý, anh vẫn sẽ lấy em làm vợ. Sau này anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em.”
Một lời nói tàn nhẫn cắt đứt tất cả, cắt đứt những chờ đợi, cắt đứt luôn duyên phận sai lầm này.
Năm năm chờ đợi. Cuối cùng, anh vẫn phụ em.
Năm năm chờ đợi. Em vẫn không đợi được ngày anh nhận ra em.
Chỉ tiếc là thời gian đã hết rồi.
Chỉ tiếc là chúng ta sẽ không bao giờ có cái gọi là sau này nữa.
Cậu sẽ không tin hắn thêm một lần nào nữa.
“Đàm Huân, anh xem tôi là gì? Anh xem tình yêu của tôi là gì? Là phải đem tim móc ra cho người anh yêu sao? Là đem tôn nghiêm của bản thân ra chà đạp dưới chân để đổi lấy nụ cười của người trong tim anh sao?”
Xin lỗi, tôi không làm được.
Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Nỗi đau mà hôm nay cậu phải chịu, cậu muốn để bọn họ từ từ từng người một nếm trải.
Đám cưới sao?
Muốn tôi hiến tủy cho cậu ta?
Nằm mơ đi!
Diệp Khanh nhếch mép, đôi mắt thản nhiên như không, trừng mắt nhìn về phía Đàm Huân.
“Được, nhưng lần này tôi muốn có tiền sính lễ hai tỷ. Những việc khác miễn bàn. Anh muốn chuyển khoản hay là trực tiếp đưa chi phiếu?”