Chương 14: Hổ đói vồ mồi
Vai và thắt lưng tôi bị ghì chặt đến mức khó chịu, vậy mà anh ta còn gia tăng sức lực, khiến tôi không thở nổi. Tôi cố gắng đẩy ngực anh ta.
Lúc này, Mục Huyền mới thả lỏng cánh tay một chút. Tôi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù thần hồn vẫn chưa trở lại.
Có điều, được anh ta ôm chặt, tôi không còn hoảng sợ như trước, chỉ là trái tim vẫn đập rất nhanh. Khi tôi vô tình ngẩng đầu nhìn anh ta, tôi hoàn toàn sửng sốt.
Qua bờ vai anh ta, vũ trụ như một đầm nước sâu vô tận, tinh khiết vô cùng. Các vì sao óng ánh như hạt ngọc, chúng kết thành một bức tranh huy hoàng tĩnh lặng, dịu dàng bao bọc chúng tôi. Tôi có thể cảm nhận thấy, Mục Huyền ôm tôi từ từ trôi bồng bềnh. Trong tầm mắt tôi lúc này chỉ có các vì sao lấp lánh. Chúng như từ trên bầu trời rơi vào đáy mắt tôi, đẹp đến mức không thể miêu tả thành lời.
Trước đây tôi chưa từng tưởng tượng, sẽ có một ngày tôi được tắm trong dải Ngân Hà. Đây mới là ‘một khoảnh khắc vĩnh hằng’ thật sự.
Eo đột nhiên bị siết chặt, tôi liền thu hồi ánh mắt, Mục Huyền đang lặng lẽ nhìn tôi. Cách lớp kính mặt nạ bảo hộ, gương mặt anh ta phảng phất được nhuộm không khí đẹp đẽ và lạnh lẽo của vũ trụ, càng trở nên anh tuấn mê người.
Tôi chợt nhận ra, tôi lại đánh giá người đàn ông này đẹp như vũ trụ một lần nữa. Điều này khiến tôi không mấy thoải mái. Tất nhiên, từ trong thâm tâm tôi không muốn gặp anh ta một chút nào. Trước đó, chỉ vì bất đắc dĩ nên tôi ngả về anh ta, chứ không phải Khải Á.
Tôi cúi đầu, chạm mặt vào ngực Mục Huyền, cảm thấy anh ta giơ tay ấn vào mũ bảo hiểm của tôi. Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của anh ta, đại khái anh ta vừa mở tần số liên lạc.
“Em có sợ không?”
Anh ta không hỏi thì không sao, vừa hỏi, khóe mắt tôi liếc thấy vũ trụ đen ngòm, sâu không thấy đáy dưới hai chân anh ta. Tôi lạnh buốt sống lưng, nhưng vẫn cố tỏ ra thản nhiên: “Không.”
Mục Huyền không lên tiếng.
Tôi lập tức nghĩ đến chuyện, anh ta vừa dùng tên lửa tấn công máy bay của tôi, trong lòng tôi rất bất bình.
Tuy tôi lờ mờ cảm thấy, với thủ đoạn của Mục Huyền, một khi động chân động tay, anh ta chắc chắn đảm bảo sự an toàn của chúng tôi trước khi máy bay tan rã. Nhưng cảm giác trước đó quá khϊếp hãi, hơn nữa anh ta phá hoại kế hoạch trở về Trái Đất của tôi. Vì vậy, tôi thật sự không có tâm trạng nói chuyện với anh ta.
Đúng lúc này, Mục Huyền đột ngột buông lỏng cánh tay khỏi thắt lưng tôi.
Tôi không ngờ, anh ta buông người tôi vào lúc này nên hoàn toàn sững sờ. Thân thể tôi đột nhiên nhẹ bẫng, tôi thậm chí còn nhìn thấy đôi chân Mục Huyền trước đó quấn chặt vào chân tôi, bây giờ đang trôi về một hướng khác.
Sau lưng tôi đổ mồ hôi lạnh, trước khi đại não có suy nghĩ rõ ràng, tôi vội vàng bám lấy vai Mục Huyền, hai chân cũng ra sức quặp vào người anh ta.
May mà Mục Huyền gần như ôm tôi ngay tức thì. Cánh tay có sức mạnh của anh ta lại ấn tôi vào lòng anh ta. Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại tư thế dễ chịu rồi ngẩng đầu trừng mắt với anh ta: “Anh định làm gì vậy?”
Mục Huyền rõ ràng cố ý, không ngờ anh ta có thể làm ra chuyện này.
Anh ta đang cười, khóe mắt hơi cong lên, đồng tử đen nhánh lấp lánh như ánh sao, bộ dạng hoàn toàn vô hại.
Tôi đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, tại sao tầm nhìn của tôi được nâng cao, tôi có thể thấy rõ đỉnh đầu của Mục Huyền?
Thì ra tư thế của chúng tôi đã thay đổi!
Hai tay tôi ôm chặt cổ Mục Huyền, còn hai chân tôi... quặp vào thắt lưng của anh ta. Anh ta chỉ dùng một tay ôm eo tôi, bàn tay còn lại đang đỡ mông tôi. Cũng không biết có phải là ảo giác, dù cách lớp quần vũ trụ rất dày, tôi vẫn cảm thấy anh ta đang bóp chỗ đó, lực đạo vừa phải, giống như thử xúc cảm của bàn tay...
Một cảm giác tê tê ngứa ngứa từ chỗ Mục Huyền đặt tay nhanh chóng lan tỏa toàn thân tôi. Tôi lập tức đẩy anh ta, nhưng anh ta đang ôm chặt tôi trong lòng nên mọi hành động phản kháng của tôi đều là vô ích.
“Dao!” Mục Huyền đột nhiên gọi tên tôi, thanh âm trầm ấm dịu dàng: “Em thích hợp với tôi còn hơn tôi tưởng, điều này rất tốt.”
Tôi hơi bất ngờ khi nghe lời khẳng định của anh ta. Nhưng tôi lập tức hiểu ra, bởi vì tôi dùng bom phát sáng thông báo vị trí cho anh ta biết, tôi còn ngăn chặn viện quân, đâm trọng thương Khải Á. Do đó, anh ta cảm thấy ngoài chức năng sinh sản, tôi còn có thể giúp đỡ anh ta, nên tôi rất thích hợp với anh ta?
Tôi cũng cười: “Vậy sao? Anh cũng khác với tưởng tượng của tôi. Anh từng nói tôi chỉ cần làm tròn trách nhiệm vợ chồng, không ngờ tôi còn có nhiệm vụ làm con tin nữa.”
Mục Huyền vốn đang mỉm cười, nghe tôi nói vậy, anh ta ngây người, ý cười hoàn toàn biến mất. Phản ứng của anh ta khiến tôi thấy rất hả giận. Tôi muốn nói tiếp mấy câu chế giễu độc địa nhưng không tìm ra từ ngữ sắc bén.
Ai ngờ đúng lúc này, Mục Huyền lại mỉm cười, vẫn là nụ cười anh tuấn khiến tôi không thể không chú ý.
“Em tức giận à?” Giọng nói dịu dàng không nhanh không chậm, phảng phất tất cả đều nằm trong dự liệu và tầm khống chế của anh ta, bao gồm cả con người tôi, tâm trạng của tôi.
Tôi cảm thấy thái độ của Mục Huyền đối với tôi có phần thay đổi.
Trước đây, anh ta đối xử lạnh nhạt trầm mặc với tôi. Thỉnh thoảng, anh ta cũng mỉm cười nhưng tuyệt đối không thường xuyên. Hơn nữa, nụ cười của anh ta luôn khiến tôi thấy một nỗi bực dọc khó diễn tả. Thế nhưng, ngày hôm nay Mục Huyền dường như có tâm trạng rất tốt, anh ta không dưới một lần cười tủm tỉm, còn ngữ khí lại thoải mái dịu dàng.
Tôi thật sự không thích anh ta thân thiện với tôi như vậy, l*иg ngực như bị tắc nghẽn. Thế là tôi lạnh lùng trả lời: “Tôi tức giận thì có thể thay đổi điều gì?” Dù tôi ngẩng cổ nhìn vũ trụ chứ không nhìn anh ta, dù tôi dõi mắt về phương nào, tôi đều có thể cảm nhận thấy ánh mắt sắc bén của anh ta dừng lại ở gương mặt tôi.
Những mảnh vỡ máy bay xung quanh tôi không biết biến đâu sạch sẽ, chiếc máy bay Mục Huyền vừa nhảy xuống xuất hiện ở sau lưng anh ta, cách khoảng mười mấy mét. Cánh cửa khoang mở toang, máy bay từ từ tiến lại gần chúng tôi.
“Hãy bám chắc vào người tôi.”
Tôi lập tức ôm chặt Mục Huyền. Anh ta chậm rãi di chuyển về cửa khoang. Sau đó, anh ta xoay người, nhanh như tia chớp lăn vào trong khoang. Cửa máy bay lập tức đóng lại. Hai chúng tôi nhanh chóng đâm vào vách khoang máy bay mới dừng lại. Mục Huyền nằm trên sàn máy bay, còn tôi nằm úp trong lòng anh. Cách hai lớp mặt nạ bảo hộ, tôi vẫn có thể thấy ánh mắt mang hàm ý sâu xa của anh.
Tôi lập tức buông tay khỏi cổ Mục Huyền, chống xuống sàn để thoát khỏi vòng tay ôm của anh ta. Cũng may Mục Huyền buông lỏng, để tôi bò đến vị trí cách xa anh ta nhất, ngồi xuống rồi quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng Mục Huyền lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh tôi.
Tôi ôm đầu gối nhìn xuống đất. Bờ vai nặng trĩu, Mục Huyền đặt tay lên vai tôi, ngực anh ta cũng áp vào lưng tôi. Anh ta lặng lẽ ôm tôi vào lòng.
Tâm trạng của tôi rất chán nản. Bởi vì sau lần trốn thoát bị thất bại này, tương lai tôi càng khó có cơ hội.
“Tạ ơn trời đất! Tiểu thư không sao cả! Tôi còn sợ tên lửa sẽ làm cô bị ngộ thương!” Một giọng nói vui mừng từ khoang trước vọng tới. Vừa nghe thanh âm này, tôi liền ngẩng đầu: “Mạc Lâm!”
Hai người ngồi ở hai vị trí lái máy bay đồng thời quay đầu, đó là Mạc Phổ và Mạc Lâm. Mạc Lâm ngoác miệng rất rộng, anh ta nghiêng đầu cười tươi. Mạc Phổ trầm tĩnh hơn nhiều, nhưng đường kẻ chỉ trên miệng anh ta cũng kéo dài.
“Tiểu thư! Cô đừng nghe tên ngốc về phương diện quân sự này ba hoa.” Mạc Phổ dùng ngữ khí lễ phép nói với tôi: “Tất cả đều nằm trong sự tính toán chuẩn xác của ngài chỉ huy, cô không thể bị ngộ thương.”
Tuy tôi đã đoán ra điều đó, nhưng nghe lời tuyên bố của Mạc Phổ, tôi vẫn không khỏi kinh ngạc. Rốt cuộc Mục Huyền đã làm gì?
“Ha ha...” Tiếng cười vui vẻ của Mạc Lâm vang lên: “Mạc Phổ nói rất đúng! Tiểu thư, tôi biết con gái trong tình yêu rất hay suy tính thiệt hơn và nghĩ ngợi lung tung, nhưng ngài chỉ huy chắc chắn không nỡ khiến cô bị thương. Ngài ấy đã sai người tháo hai con ốc trên máy bay, sau đó bắn tên lửa khiến máy bay vỡ tan tành...”
Mạc Phổ lập tức ngắt lời: “Không biết thì câm miệng. Tiểu thư, ngài chỉ huy đoán Khải Á nhất định sẽ khởi động bộ phận nhảy siêu quang tốc nên sai người tháo linh kiện nào đó trên máy bay từ trước. Nếu bay bình thường, chiếc máy bay sẽ không có vấn đề gì. Một khi tiến hành cú nhảy không gian đòi hỏi nhiều năng lượng, kết cấu của máy bay sẽ trở nên không ổn định. Sau đó, ngài chỉ huy bắn bom mạch xung trúng động cơ nhảy siêu quang tốc, máy bay sẽ tự nhiên tách rời. Cả quá trình đều nằm trong tầm kiểm soát của ngài chỉ huy, kết quả hoàn hảo như cô thấy.”
“Đây chẳng phải là biểu hiện của tình yêu nồng cháy hay sao?” Mạc Lâm cảm thán rút ra kết luận.
Thì ra là vậy. Tôi chẳng thèm bận tâm đến những lời ca tụng Mục Huyền của bọn họ, cười nói: “Hai anh được cứu ra từ lúc nào? Có chịu khổ không?”
“Tôi rất ổn, tiểu thư, may mà có cô ném bom phát tín hiệu cho ngài chỉ huy, chúng tôi mới được cứu thoát.” Mạc Phổ trả lời.
Mạc Lâm giơ hai tay ôm đầu kim loại của anh ta, lắc lia lịa: “Tiểu thư, tôi không ổn một chút nào, tôi sợ chết đi được. Hơn nữa, tôi rất lo cho tiểu thư.”
Tôi bị anh ta chọc cười, đang định nói tiếp, Mạc Phổ bỗng lên tiếng: “Ngài chỉ huy, tiểu thư, dưỡng khí trong máy bay đã khôi phục bình thường. Hai người có thể tháo mũ bảo hiểm ra hít thở rồi. Mạc Lâm, mau kiểm tra nguồn năng lượng.”
“Ờ.” Mạc Lâm trả lời, hai người lại quay đầu về phía trước, theo dõi tấm bảng điều khiển.
Đây là lần đầu tiên tôi mặc bộ đồ du hành vũ trụ nên không biết cởi ra thế nào. Tôi còn đang ngó nghiêng, đột nhiên nghe thấy tiếng cộp nhẹ, Mục Huyền đã cởi mũ bảo hiểm của anh ta ném xuống sàn máy bay. Sau đó, anh ta thò tay xuống dưới cổ của tôi. Một tiếng cắc vang lên, cổ tôi nhẹ bẫng, mũ bảo hiểm đã được tháo ra.
Tôi thở một hơi dài, cảm giác này vô cùng nhẹ nhõm. Tôi đang định tiếp tục nói chuyện với Mạc Lâm và Mạc Phổ, đột nhiên có một lực đẩy mạnh vai tôi. Tôi không kịp đề phòng, lập tức ngã xuống đất. Sau đó trước mắt tối đen, hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả lên mặt tôi, Mục Huyền đã cúi xuống hôn tôi.
Thân hình nặng nề của anh ta đè xuống người tôi, khiến tôi không thể động đậy. Bờ môi lạnh giá của anh ta chặn miệng tôi rồi mυ"ŧ mạnh. Hơi thở thơm tho tươi mát quen thuộc từng tý một chui vào miệng tôi. Tôi nghiến chặt răng, trợn mắt nhìn anh ta. Sống mũi thẳng của Mục Huyền ép xuống mũi tôi, làm tôi hơi đau. Đôi mắt sâu hun hút cách tôi rất gần, ý cười dịu dàng đã sớm biến mất, chỉ còn lại một cơn sóng ngầm thâm trầm khó nắm bắt.
Cử chỉ đột ngột và kịch liệt của Mục Huyền khiến tôi bối rối.
Trước đó, Mục Huyền biểu hiện rất bình tĩnh, kiên nhẫn, thậm chí anh ta còn không dưới một lần mỉm cười với tôi. Tôi đâu ngờ vừa cởi mũ bảo hiểm, anh ta liền lao đến hôn tôi cuồng dã như vậy. Hơi thở của anh ta bắt đầu gấp gáp nặng nề, chứng tỏ anh ta đã nhịn khổ sở một thời gian dài, nhưng không hề biểu hiện ra bên ngoài.
Trong đầu tôi vụt qua ý nghĩ, Mục Huyền là người biết cách khống chế bản thân. Một khi bộc phát, biểu hiện của anh ta sẽ càng mãnh liệt hơn người bình thường.
Tôi hơi cảm thấy sợ hãi, biết là tốn công vô ích, nhưng tôi vẫn ra sức đẩy anh ta. Có điều, hai tay tôi bị anh ta khóa chặt.
Mục Huyền bắt đầu liếʍ môi và răng của tôi, cố chấp muốn xâm nhập vào bên trong. Tôi nghĩ thôi mặc kệ đi, đau dài không bằng đau ngắn. Bây giờ không cho anh ta hôn chỉ e càng kí©h thí©ɧ anh ta, thế là tôi hơi hé miệng.
Mục Huyền đương nhiên phát hiện ra sự thay đổi của tôi, anh ta xâm nhập ngay tức thì, đầu lưỡi bắt đầu kịch liệt khuấy đảo miệng tôi. Khi tôi còn chưa có phản ứng, đầu lưỡi của tôi đã bị anh ta mυ"ŧ mạnh. Cảm giác này quả thực rất khó chịu, tôi liền kêu một tiếng định đẩy anh ta ra ngoài, nhưng anh ta giống như muốn ăn đầu lưỡi của tôi, không hề buông lơi. Trong khi cuốn lấy đầu lưỡi của tôi, mũi anh ta hắt ra một tiếng thở dài khe khẽ, giống như vô cùng dễ chịu.
Tôi chỉ có thể đờ người đợi Mục Huyền ăn no uống say. Nhưng có lẽ do thân thể hai chúng tôi quá gần gũi, anh ta lại hôn rất động tình, chỉ một lát, tôi đột nhiên cảm thấy nơi ở giữa hai đùi ươn ướt. Tôi biết cơ thể tôi đã có phản ứng, điều này khiến tôi hết sức buồn bực.
Đầu lưỡi Mục Huyền đột nhiên dừng lại. Tôi nhìn thấy một tia kinh ngạc vụt qua đáy mắt anh ta, sắc mặt anh ta trở nên rất khó coi. Tôi cho rằng anh ta hôn không mấy dễ chịu nên mới ngừng lại. Nhưng tôi còn chưa kịp vui mừng, anh ta lại nhắm mắt cúi xuống hôn tiếp.
“Ngài chỉ huy, chúng ta sắp đến... A...” Giọng nói của Mạc Lâm như bị người nào đó chặn họng.
“Đừng quay đầu!” Mạc Phổ mắng nhỏ Mạc Lâm.
Nhất định là bọn họ đã nhìn thấy Mục Huyền đang nằm đè lên người tôi từ ban nãy nhưng bọn họ sợ đến mức không dám ho he. Nhận thức này khiến tôi vô cùng ngượng ngùng, tôi hàm hồ kháng nghị: “Dừng lại.” Tôi chưa kịp nói hết câu đã bị ‘bịt miệng’. Tôi chỉ còn cách chấp nhận số phận, trong lòng thầm nghĩ, cùng lắm để anh ta hôn mấy phút rồi cũng phải kết thúc.
Ai ngờ một lúc sau, Mục Huyền vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại. Anh ta thậm chí bắt đầu một trình tự cố định, lặp đi lặp lại nụ hôn kéo dài: Đầu tiên anh ta liếʍ môi tôi một lượt, sau đó anh ta thò đầu lưỡi vào miệng tôi khuấy đảo một hồi rồi hút đầu lưỡi của tôi sang miệng anh ta, anh ta vừa ngậm vừa liếʍ đầu lưỡi của tôi. Cuối cùng, anh ta lại liếʍ khoang miệng của tôi. Trình tự đó lặp đi lặp lại không biết bao lần.
Trong miệng tôi bây giờ toàn là mùi vị của Mục Huyền, cơ miệng do há lâu đã tê liệt đến mức hình như không phải của tôi. Dòng dung dịch ấm nóng lặng lẽ trào ra từ nơi bí ẩn giữa hai đùi tôi. Tôi có thể cảm thấy qυầи ɭóŧ bị ướt một mảng. Điều này khiến tôi điên tiết, nhưng tôi không dám động đậy, ngộ nhỡ bị Mục Huyền phát hiện, không biết anh ta sẽ làm gì nữa.
“Trời, vẫn chưa xong...” Mạc Lâm nói nhỏ, ngữ khí tương đối hưng phấn. Nhưng do khoang máy bay không lớn, tôi đều nghe thấy rõ ràng, khó coi chết đi được.
“Tất nhiên rồi... ngài chỉ huy là người đàn ông bình thường, ngài ấy phải nhịn khổ sở biết bao.” Thanh âm của Mạc Phổ vẫn trầm ổn nghiêm túc như thường lệ.
“Bọn họ không phải ‘làm’ ngay tại đây đấy chứ?” Mạc Lâm cất giọng bất an: “Tôi sẽ ngượng chết mất.”
“Im miệng!” Mục Huyền đang nằm phủ phục trên người tôi cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi tôi, lên tiếng nạt nộ. Hai người ngồi trên lập tức im bặt. Tôi còn chưa kịp thở hắt ra, Mục Huyền nói dịu dàng: “Chúng ta tiếp tục.” Sau đó, anh ta lại cúi xuống chuyên tâm hôn tôi.
Tôi thật sự không chịu nổi, liền há miệng ngậm đầu lưỡi của Mục Huyền. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chủ động, anh ta liền dừng động tác, giơ tay nâng mặt tôi. Tôi lập tức cắn mạnh.
Miếng thịt mềm mại giữa hai hàm răng tôi hình như bị rách toạc. Máu tanh nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng tôi. Mục Huyền hơi ngây người, ánh mắt anh ta vụt qua một tia lạnh lùng tàn khốc.
Tôi nghĩ chắc Mục Huyền tức giận, bởi anh ta buông người tôi. Ai ngờ anh ta chỉ ngừng một giây, rồi lại tiếp tục hôn tôi với sức mạnh lớn hơn.
Tôi hết nói nổi. Dù sao tôi cũng không thể cắn đứt đầu lưỡi anh ta. Thế là tôi nhắm mắt chịu đựng.
Có lẽ do thiếu dưỡng khí, đầu tóc tôi bắt đầu nặng chình cᏂị©Ꮒ, cơ thể mềm nhũn, các giác quan trở nên mơ hồ, chỉ có đầu lưỡi đang bị Mục Huyền liếʍ mυ"ŧ là trở nên nhạy cảm vô cùng. Từng cơn run rẩy từ đầu lưỡi truyền đến khắp toàn thân, khiến tôi vô cùng dễ chịu. Cảm giác này lại làm tôi bực bội.
Mơ mơ màng màng không biết bao nhiêu lâu, tôi chợt nghe thấy tiếng ‘cạch’ nhẹ, máy bay rõ ràng đã hạ cánh. Bên ngoài có tiếng bước chân thưa thớt.
Chúng tôi đã trở về mặt đất? Vậy mà tôi không có một chút cảm giác?
Tôi lập tức tỉnh táo lại, đột nhiên thấy có gì đó không đúng.
Trời ơi, tôi đang làm gì vậy? Nhất định đầu óc tôi có vấn đề, nên bây giờ tôi mới chủ động ngậm mυ"ŧ đầu lưỡi của Mục Huyền, nhiệt tình hồi ứng nụ hôn của anh ta.
Tôi lập tức đẩy đầu lưỡi của anh ta ngoài.
Mục Huyền lặng lẽ quan sát tôi vài giây, anh ta cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi tôi. Ánh mắt anh ta vẫn nhìn tôi chăm chú, khóe mắt ẩn hiện ý cười. Sau đó anh ta liếʍ môi như chưa đã cơn thèm.
“Đứng gác ở bên ngoài.” Mục Huyền nói.
“Vâng ạ.” Giọng nói cung kính của Mạc Lâm và Mạc Phổ vọng tới.
Tôi giãy giụa định ngồi dậy, nhưng vai lại bị Mục Huyền đè xuống đất.
Ngực anh ta phập phồng, mái tóc đen ngắn rủ xuống trán, gương mặt trắng ngần đỏ ửng như đánh phấn hồng lên hai má. Thế nhưng, đôi mắt đen của anh thẫm lại, nơi đó viết rõ hai từ ‘du͙© vọиɠ’, vừa tĩnh lặng vừa kịch liệt, giống như có thể phá bỏ sự trói buộc, ăn tươi nuốt sống tôi bất cứ lúc nào.
“Dao!” Mục Huyền cất giọng trầm khàn, nói chậm rãi: “Tôi rất thích sự chủ động của em. Tôi muốn cùng em chia sẻ càng nhiều niềm vui sướиɠ, chỉ với em mà thôi.”
Nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Mục Huyền, tôi hơi hoảng hốt.
“Anh nói anh sẽ không động vào tôi cho tới khi chúng ta kết hôn!” Tôi lén đưa mắt xuống thân dưới Mục Huyền. Chỗ đó quả nhiên đã nổi cục, quần du hành vũ trụ dày bịch cũng không thể che giấu.
Mục Huyền đột nhiên vùi mặt xuống ngực tôi, từ tốn mở miệng: “Đúng là tôi nói vậy. Nhưng nếu em đồng ý thân mật trước thời hạn, tôi có thể bắt đầu ngay lập tức.”
Cuốn, H cũng cuốn