Biệt thự Ngữ Bạc về đêm chìm trong sự tĩnh lặng, bây giờ đã nửa đêm nên mọi người hầu và vệ sĩ đều đã ngủ nên chỉ để lại 2 người gác cổng thức canh chừng. Chiếc xe Mercedes đen tuyền tiến vào bên trong biệt thự như một dã thú đi vào bóng đêm đen xa xăm huyền bí.
Vương Phàm thở phào sau đó ra hiệu cho một tên vệ sĩ cùng mình đưa ông chủ vào trong. May mắn Tạ tiểu thư gọi cho anh để đưa Hoắc Trọng Niên về nếu không chắc không xong!
“Ông chủ, uống chút nước đi ạ”
Trợ lý Vương đưa Hoắc Trọng Niên lên giường, ý muốn hắn uống nước nhưng có lẽ vì uống quá nhiều rượu khiến ý thức trở nên miên man không phân biệt được mọi thứ. Vương Phàm đành để yên cho người đàn ông ngủ sau đó trở về nhà.
Chất kí©h thí©ɧ ngấm vào người khiến cho cả thân thể Hoắc Trọng Niên trở nên nóng bức khó chịu sau đó hơn 30 phút sau tỉnh dậy trong tình trạng cả cổ họng khô khốc. Người đàn ông có được chút ý thức đi xuống lầu rót nước uống, anh chỉ nhớ mỗi chuyện mình gặp Tạ Ý Tư ở hộp đêm còn vì sao về được biệt thự thì thật sự không có chút ký ức nào.
Cả người Hoắc Trọng Niên mê man quay trở về phòng, không hiểu sao ở hành lang lại nhìn phòng Cố Ngữ rồi vô thức mở cửa bước vào trong.
Mùi hoa hồng nhàn nhạt thoảng trong căn phòng nhưng cũng đủ khiến người khác đắm chìm. Rèm mỏng màu trắng trên cửa sổ kính không buộc lại khi gió thổi vào bay lung tung tùy tiện. Người con gái mặc bộ quần áo short đơn giản nằm ngủ thật ngoan trong chiếc chăn mỏng mát mẻ khiến người đàn ông chú ý không rời.
Một bàn tay lạnh nhẹ chạm vào đôi má hồng mềm mại ấm áp khiến cho Cố Ngữ đang ngủ vẫn không nhịn được mà nổi da gà.
“Tiểu Ngữ…”
Giọng Hoắc Trọng Niên trầm trầm lại dịu dạng khiến người ta tưởng như lò sưởi mùa đông. Ánh mắt anh lướt qua toàn bộ người cô gái nhỏ, đôi mắt dừng lại ở cái cổ nhỏ nhắn. Nó không những trắng lại còn mảnh khảnh đến mức không tì vết. Thật muốn hôn!
Hơi thở nóng rực của người đàn ông sát cơ thể Cố Ngữ, môi mỏng liếʍ nhẹ một cái rồi hôn lên cổ nhỏ trắng xinh kia.
“Ưm…”
Nụ hôn thật ngứa ngáy khiến cô gái nhỏ không yên mà phát ra tiếng động. Ánh mắt Hoắc Trọng Niên lúc này thật đơn độc như một đứa trẻ lạc lối ở chốn xa khiến người ta không thể nhìn ra được tâm tư. Dù là lúc say hay tỉnh thì hắn vẫn muốn dành những gì dịu dàng nhất cho người con gái này nhưng liệu cô có thật sự hiểu hay không?
Tâm tư dành cho Cố Ngữ thực lòng đã được anh nhen nhóm từ rất lâu, mỗi tháng anh đều nhận được một bản báo cáo về cô thật chi tiết mà không ai hay biết nên việc Hoắc Trọng Niên mất công từ New York về Thượng Hải cũng đều là có toan tính từ trước…
…----------------…
" Reng Reng"
Đồng hồ điện tử trên bàn dừng đúng 6:00 đã vang lên làm người con gái đang ngủ thức dậy. Cố Ngữ đã hẹn dậy sớm một chút để chuẩn bị quần áo và cặp sách đi học, cô ngoài ra cũng có ý định là sẽ quay về biệt thự Ngữ Bạc này lấy đồ đạc của mình để chuyển đi nơi khác sau bởi sợ người đàn ông kia biết sẽ không yên, tốt nhất là không nên " Đánh rắn động cỏ".
Vì Hoắc Thị nhiều việc nên Hoắc Trọng Niên cũng đã ra ngoài từ sớm nên khi Cố Ngữ xuống lầu ăn sáng thì anh cũng đã đến công ty. Cô thực lòng cũng chẳng thèm bận tâm đến chuyện này bởi không có ở nhà thì càng tốt, điều quan trọng bây giờ là rời khỏi nơi này!
Toan tính trong lòng Cố Ngữ là sẽ gặp bố mẹ và xin rời khỏi biệt thự Ngữ Bạc sau đó ở riêng, cô cũng sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra và cũng như chưa từng quen biết người đàn ông tên " Hoắc Trọng Niên". Mọi người không chấp nhận cũng được nhưng dặn lòng một khi đã lỡ sa vào ổ quỷ thì phải bằng mọi cách chạy càng xa càng tốt trước khi quá muộn!