Chương 9

Ngày kế, màn đêm buông xuống.

Đại Niếp lặng lẽ cầm một bao đựng vài đồ đạc, tránh đi đám người Linh Viện, rẽ bảy tám qua vòng đi vào một ngách ở phía đông Linh Viện cạnh tường vây.

Nơi này rất yên tĩnh, là góc khuất của Linh Viện, ngày thường chỉ có một đồng đồ vật linh tinh, rất ít người đến địa phương này.

Đại Niếp cẩn thận quan sát bốn phía, thấy không có ai mới dựa người đẩy một cái tủ cũ nát thiếu một chân cạnh tường vây dịch ra. Sau khi dịch chuyển, chỉ thấy góc tường có cỏ dại mọc thành cụm, một cái lỗ chó nửa mở nửa đóng do bị những cỏ dại che mất.

Cái lỗ chó này cũng không lớn, nhưng vì Đại Niếp còn nhỏ tuổi, lại tập múa từ nhỏ xương cốt mềm nên có thể chui qua được. Đây là bí mật từ khi còn nhỏ trong lúc chơi đùa nàng phát hiện được, đời trước nhờ có lỗ chó này mà giúp nàng được không ít việc.

Đại Niếp đưa tay vào xem xét, sau đó đẩy cái bọc qua, rồi bò qua.

Cái lỗ chó này thông với một nơi hẻo lánh trong nội môn Tiêu phủ, ở Linh Viện ngày đêm đều có người trông coi, bên trong cũng không có người có thể tự ý ra vào, càng không nói đến Đại Niếp có thể ra vào được, vì vậy muốn ra khỏi Linh Viện thì phải tìm một lối tắt.

Tiểu Niếp nói cũng không sai, xác thực nàng là một người vô tâm vô phế, nàng muốn tế bái Nguyệt Cơ nhưng cũng không chỉ đơn thuần vì cái lý do này.

Đại Niếp mặt xám tro bò từ lỗ chó ra, sau đó theo sắc trời mà nhìn tình hình bốn phía rồi ngựa quen đường cũ mà đến thẳng cái chỗ mục tiêu của mình.

****

Tiêu Hàng từ bên ngoài trở về, vì uống rượu mà người say khướt.

Khi từ trên xe ngựa xuống, bị gió đêm thổi một chút cả người tựa hồ thanh tỉnh không ít, nhưng là đầu óc vẫn lơ mơ như cũ.

" Thiếu gia, đi Sùng Nguyệt Các hay là về Đào Nhiên Cư." Người hầu tên Lưu Tứ ở trên cạnh cầm một cái đèn l*иg hỏi.

Lúc này đã gần nửa đêm, toàn bộ đại trạch Tiêu gia đều im ắng, một chủ một tớ chậm rãi đi về phía trước trên một con đường lát đầy lá xanh, đến chỗ ngã ba, động tác Lưu Tứ dừng lại một chút.

" Ngươi nghĩ xem? Tất nhiên là đi Đào Nhiên Cư."

Đào Nhiên Cư chính là nơi Tiêu Hàng thường ngày thưởng rượu vẽ tranh, thời trẻ thì nó chỉ là nơi tiêu khiển khi nhàn hạ, nhưng từ khi cưới Triều Hà quận chúa, phu thê hai người nhiều lần tranh cãi, thì nó đã trở thành nơi ở hàng ngày của Tiêu Hàng. Vì vậy Sùng Nguyệt Các tự nhiên thành nơi ở của phu thê hai người, hiện tại Tiêu Hàng cả người đều mùi rượu lại còn thêm mùi son phấn, nếu đến Sùng Nguyệt Các tất nhiên lại có tranh cãi xảy ra.

Sau khi nghe được lời này, Lưu Tứ liền đem đèn l*иg hướng về bên phải, Tiêu Hàng ngựa quen đường cũ đi đến. Lúc sau phải đi vòng qua một đường nhỏ, hai người theo con đường nhỏ này đi về phía trước.

Đường nhỏ này thông với Đào Nhiên Cư, so với đi đường chính gần không ít, Tiêu Hàng nếu muốn về Đào Nhiên Cư tất nhiên là sẽ đi qua đường này, việc này ở Tiêu gia không ít người biết.

Gió đêm từ từ thổi, mặt trăng lưỡi liềm ở sau đám mây đến như ẩn như hiện, chiếu ra những tia sáng trắng. Bên cạnh đường nhỏ này là hai hàng trúc, gió đêm thổi qua những âm thanh sàn sạt sẽ vang lên.

Tiêu Hàng tán thưởng một câu, ngửi mùi hương của cây trúc tựa hồ cả người trở nên sảng khoái.

Bỗng nhiên, một tiếng khóc kèm theo tiếng sụt sịt vang lên, âm thanh trong tiếng sàn sạt của cây trúc vang lên như ẩn như hiện. Nhưng vẫn lọt vào tai, thoáng qua thì tưởng mình nghe nhầm, nhưng nếu nghe kỹ lại thì có thể biết được có người đang khóc.

" Thiếu gia."

Mặt Lưu Tứ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, vào thời điểm như thế này việc nghĩ nhiều là điều khó tránh khỏi. Từ trước đến nay Lưu Tứ vẫn là người nhát gan vì vậy không tránh khỏi việc nghĩ đến các loại yêu ma quỷ quái.

" Tiểu tử này, ngươi nghĩ đến cái gì đấy!"

Ngược lại thì Tiêu Hàng trấn định hơn nhiều, nương theo hơi rượu, hắn duỗi cánh tay đẩy Lưu Tứ ra, sau đó đi đến chỗ phát ra tiếng khóc.

Đến càng gần, tiếng khóc kia càng to. Lưu Tứ cố gắng to gan lên tránh ở phía sau Tiêu Hàng cầm đèn chiếu về phía trước, kỳ thật lúc này chân hắn đã run lên bần bật. Từ xa nhìn thấy ánh lửa, lại gần thì phát hiện có một thân ảnh nhỏ đang quỳ gối trước ánh lửa.

Tức khắc, Lưu Tứ đang lạnh toát liền mất, biến thành lửa giận.

Hắn còn đang nghĩ phân nửa là cô hồn dã quỷ, không ngờ lại là một tiểu nha đầu đang đốt tiền giấy.

Lưu Tứ nhảy phốc lại, lạnh lùng nói: " Ngươi cái nô tỳ này, cũng dám lén bái tế vong linh trong phủ, ngươi không biết quy củ của Tiêu gia hay sao?"

Tiểu nha đầu kia vốn cúi người, chỉ lo đắm chìm trong đau khổ, nghe thấy tiếng của Lưu Tứ tựa như bị sét đánh, tức khắc cả kinh ngã về phía trước, tay nhỏ của nàng không cần thận ấn vào đống lửa, đau đến nàng phải kêu lên một tiếng, nghiêng người ngã xuống đất, bộ dáng cực kỳ chật vật.

Hết thảy chỉ phát sinh trong khoảnh khắc, Lưu Tứ đang tràn đầy lửa giận cũng im bặt, biến thành á khẩu không nói được.

" Chỉ là một tiểu hài tử, ngươi hà tất gì phải hù dọa nó."

Tiêu Hàng vẫn chưa nhìn thấy mặt của tiểu nữ đồng, nhưng từ thân hình có thể thấy được đối phương rất nhỏ tuổi. Lưu Tứ thưa dạ không nói gì, vội vàng tiến lên đỡ tiểu nữ oa.

Sau khi kéo người lên mới phát hiện tiểu nha đầu này thật sự rất nhỏ, bộ dáng khoảng tầm mười tuổi. Người khoác xiêm y vải thô, dáng vẻ chật vật, mặt đầy xám tro, thấy không rõ khuôn mặt. Trên trán đeo một mảnh vải màu trắng, nhìn là có thể biết là đang để tang, nhìn kỹ thì thấy mảnh vải ẩn ẩn vết máu, tựa hồ là bị thương.

Tầm mắt chuyển đến bàn tay nhỏ của nàng, đầy tro xung quanh thấy ẩn ẩn sưng đỏ, giống như bị chảy máu.

" A, ngươi cũng thật là, gần nửa đêm chạy đến đây làm gì. Cái tiểu nha đầu này, ma ma quản sự của ngươi là ai?" Lưu Tứ có chút oán trách nói nhưng lại không nỡ chất vấn, vì thế bộ dạng có chút quẫn bách.

".... Ô ô ô, nương mất..... Họ không cho Đại Niếp tế bái, nhưng mà Đại Niếp nghe nói nếu không đốt cho nương một chút tiền giấy, nương sẽ ở dưới đấy chịu khổ không có cơm ăn..... Vị đại thúc này, thúc đừng nói cho ma ma quản sự được không, nếu không Đại Niếp sẽ không có cơm ăn...."

Tiểu nữ oa oa khóc lóc, nước mắt chảy xuống gương mặt, lộ rõ dấu vết màu trắng. Lưu Tứ vốn không phải là người nhẫn tâm, nghe thấy tiếng khóc tức khắc liền mềm lòng.

" Được, tiểu nha đầu này, ngươi đừng khóc, đại thúc sẽ không nói với ma ma quản sự, ngươi là tiểu nha đầu ở đâu? Nửa đêm rồi còn chạy đến nơi hẻo lánh này."

"Đại Niếp ở Linh Viện, ta lén chạy đến, thấy nơi này đã lâu cũng không có ai qua, mới chọn nơi này...."

Tiểu nữ hài chỉ lo khóc rồi dùng mu bàn tay quệt nước mắt, không phát hiện Lưu Tứ lộ ra vẻ mặt quái dị, càng không nói đến người vẫn chắp tay đứng đằng sau Tiêu Hàng.

Chỉ thấy hắn lộ vẻ mặt khϊếp sợ, hai mắt quay cuồng đủ loại cảm xúc, đôi mắt gắt gao nhìn vào tiểu nữ hài đang cúi đầu khóc. Thật lâu sau, thấy Lưu Tứ tiến đến dùng tay ra hiệu, hắn mới hơi gật đầu một cái, đi theo sát ra ngoài, chỉ có hai bàn tay nắm chặt nhau đặt ở bên sườn mới có thể biểu lộ tâm trạng không bình tĩnh của hắn lúc này.

"Tay ngươi hình như bị phỏng, đại thúc dẫn ngươi đi bôi chút thuốc, sau đó đưa ngươi về."

Đại Niếp sợ hãi gật đầu, theo Lưu Tứ bế mình lên, theo sau là Tiêu Hàng.

Đến Đào Nhiên Cư, Tiêu Hàng bị nhóm nô tài nghênh vào, Lưu Tứ thừa dịp không có người chú ý ôm Đại Niếp vào một gian phòng trống.

Trong gian phòng này được bài trí rất tinh xảo, tựa hồ giống như dùng để vẽ, sát cửa sổ có một cái bàn sách rất lớn, bên trên là cái giá nghiên để bút thước và đồ vật chặn giấy, bày rất nhiều quyển sách cùng với một vài đồ vật cổ xưa, trên tường treo một vài bức họa.

Đại Niếp biết tất cả ở đây đều do Tiêu Hàng vẽ.

Thế nhân đều biết, Tiêu gia Ngũ Lang Tiêu Hàng giỏi họa.

Đại Niếp bị Lưu Tứ đặt ở trên một cái giường đệm, giường này được làm từ gỗ đàn, mặt trên phủ một tầng đệm lụa màu xanh lá, cực kỳ mềm mại thoải mái. Vật này kiếp trước cũng được bày trí trong phòng Tiêu Cửu Nương, nàng cũng không hiếm lạ. Nhưng lúc này cả người Đại Niếp đều lem luốc, lại bị đặt ở trên giường sạch như vậy, đãi ngộ này làm cho người phải kinh ngạc.

Nhưng Đại Niếp không thấy kinh ngạc, nàng biết lý do tại sao, đây cũng là nguyên nhân nàng mất công diễn một vở kịch như vậy.

Lưu Tứ nói với Đại Niếp ngồi chờ rồi chính mình đi lấy thuốc trị thương, liền rời đi. Kỳ thật là Lưu Tứ đi vào phòng ngủ hàng ngày của Tiêu Hàng.

Sau khi hắn bước vào cửa phòng thì nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của thiếu gia.

Dừng một chút, Lưu Tứ chần chờ nói: " Thiếu gia, có lẽ cũng không giống như chúng ta nghĩ đâu."

Tiêu Hàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Hắn sinh ra có khuôn mặt tuấn lãng, phong tư phong lưu phóng khoáng. Một thân thanh y, đầu đội ngọc quan, càng tăng thêm vẻ tuấn tú, siêu trần thoát tục. Mọi người đều nói Tiêu gia Ngũ lang rất giống với di phong Cựu Đường, hắn chính là một người phóng đãng không kiềm chế, làm người lỗi lạc phóng tiêu sái, rất có phong thái của văn sĩ Cựu Đường.

Lúc đó Đại Tề không bằng Cựu Đường, sớm không còn là sĩ tộc tiền triều. Đại Tề tuy vẫn là thế gia, nhưng sau khi trải qua lễ rửa tội của chiến tranh cùng với sự thay đổi của thời đại, đã không bằng phong cảnh của Cựu Đường khi đó. Các nhà thế gia môn phiệt nổi tiếng của Cựu Đường, hiện giờ cũng chỉ còn dư lại mấy nhà.

Tiêu gia là thế gia một trong những thế gia mà Cựu Đường lưu lại, lời này nói cũng có chút xa. Có thể nói Lan Lăng Tiêu thế gia lớn của Cựu Đường chính là bổn tông của Tiêu gia, mà Tiêu gia bất quá chỉ là một chi thứ của chi thứ trong nhánh họ hàng. Là một trong bảy đại gia có con mắt sáng suốt, trong lúc thiên hạ đại loạn thì liền đầu phục Thái Tổ Đại Tề Mục Duyên, chính vì điều này đã khiến cho Tiêu gia vốn là một chi nhánh thành công thần khai quốc, nhảy lên trở thành thế gia lớn nhất Đại Tề.

Cùng với Tiêu gia thì còn lưu lại Thanh Hà Thôi thị, Huỳnh Dương Trịnh thị và Thái Nguyên Vương thị song song trở thành tứ đại thế gia lớn nhất.

Chỉ là các thế gia này không thể so sánh với Cựu Đường, bất quá thì cũng hơn một số thế gia tầm thường trong lịch sử. Ở triều đại Cựu Đường, người cầm quyền nhiều lần chèn ép tộc nhân của các thế gia, việc này kéo dài cho đến hiện tại, tuy nhiên việc này hạn chế đi nhiều. Tuy vậy nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, một số thế gia tầm thường không thể so sánh với tứ đại thế gia được, điều này không phải muốn là được.

Tiêu Hàng thân là Tiêu gia dòng chính, còn là con trai thứ ba của An Quốc Công Tiêu Hộc cũng là đích ấu tử, sinh ra đã ngậm muỗng vàng, quý không thể nói. Bản thân vốn phong lưu, đặc biệt là rất giỏi họa, ở trước năm nhược quán liền luyện được một tay họa điêu luyện được mọi người gọi là ' Thanh An Cư Sĩ' có thể nói là tuổi trẻ tài cao.

Nhưng thân là con cháu Tiêu gia, cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm, tỷ như liên hôn.

Liên hôn là biện pháp xưa nay của thế gia danh môn, lợi dụng liên hôn để củng cố và làm lớn mạnh thế lực. Việc này đối với Tiêu Hàng mà nói cũng không có gì phải kinh ngạc, do xuất thân từ thế gia sớm đã có có giác ngộ này. Nhưng lại không nghĩ đến trong nhà lại cưới cho hắn chính thê, thế như lại như vậy.

Ương ngạnh, ghen tị, tính cách bá đạo không dung được ai, cực kỳ am hiểu việc ỷ thế ức hϊếp người khác. Tuy nhiên Triều Hà quận chúa lại là con gái của Xương Bình công chúa tất nhiên là có tư cách này. Mẹ ruột là công chúa, cữu cữu là đương kim bệ hạ, chỉ cần không nháo quá mức, Triều Hà quận chúa có thể ở Đại Tề muốn làm gì thì làm, huống chi là Tiêu gia.

Sau khi Tiêu Hàng cưới Triều Hà quận chúa, hai người cũng có mấy ngày tân hôn ân ái, đáng tiếc không được bao lâu mâu thuẫn liền đến. Tính cách của Triều Hà quận chúa quá ương ngạnh, Tiêu Hàng cũng không phải là người yếu đuối, cãi nhau là điều khó tránh khỏi. Loại sự tình này, càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng không biết tại sao, chính là nhìn nhau không thuận mắt.

Mà xưa nay Tiêu Hàng luôn là một người phong lưu, văn nhân thi sĩ đương thời ai không là người tầm hoa vấn liễu, ở bên nhau nói chuyện văn chương ngâm thơ uống rượu, gọi mấy ca kỹ đến bên hầu hạ, cũng là một cọc mỹ sự.

Nhưng Triều Hà quận chúa lại chịu không nổi, vì thế náo loạn với Tiêu Hàng rất nhiều nhiều. Mà Tiêu Hàng cũng là một người ăn mềm không ăn cứng, tân hôn năm đó của hai người nháo lên rất lớn, thậm chí kinh động đến trong cung.

Lúc đó Tiêu Hàng mới đem vũ cơ Nguyệt Nương nạp làm ngoại thất không lâu, dưới áp lực của trong cung, cùng với cha mẹ và huynh trưởng khuyên can hết lời, Tiêu Hàng cũng không phải là một người không quan tâm đến gia tộc, liền đối với Triều Hà quận chúa mềm lại. Sau này Triều Hà quận chúa đem Nguyệt Cơ đang lớn bụng vào Linh Viện, Tiêu Hàng cũng biết.

Bất quá cũng chỉ giống như lời nói, cái gọi là thích cũng chỉ là thích một người xinh đẹp bên cạnh. Nếu cái người xinh đẹp này mang lại phiền toái, liền ném ra vậy. Ngay cả khi Nguyệt Cơ vì Tiêu Hàng sinh được một đôi nữ nhi, Tiêu Hàng cũng không để ý.

Một người có thân phận đê tiện sinh hài tử, trong mắt con cháu thế gia kỳ thật cũng không quan trọng lắm.

Thật sự là cũng không quan trọng!

Nhưng đấy chỉ là giới hạn trong việc mình không biết, không biết cốt nhục của mình phải trải qua đau khổ như vậy. Loại phẫn nộ này không liên quan đến tình cha con, cũng không phải lòng yêu thương, mà là sự vũ nhục tự tôn của nam nhân, đặc biệt là không cần Tiêu Hàng tìm hiểu cũng biết được việc này Triều Hà quận chúa không thoát khỏi liên quan, cái này làm cho lửa giận trong lòng hắn càng tăng.

"Nàng ta quả thật chính là người đàn bà đanh đá, không, là độc phụ! Không được, ta phải đi tìm nàng ta, nàng ta rốt cuộc có đặt ta vào trong mắt không!"