Chương 7

Thấy tình hình vậy, tất cả mọi người đều ngây dại.

" Ngươi đứa nhỏ này!" Mạc Đại Nương lắc đầu thở dài, dậm dậm chân, " Thôi thôi, các ngươi chờ." Nói xong liền chạy vội ra ngoài.

" Đại Niếp, con sao phải khổ như vậy chứ!"

Nhu Cơ vọt lại, vội vàng lấy cái khăn trong tay áo đè lên trán Đại Niếp.

" Nhu di, con không sao, không làm vậy, bà ta sẽ không mời đại phu."

Nhu Cơ cũng không biết nói gì mới tốt, nàng tất nhiên rõ ràng vì sao Đại Niếp phải làm vậy. Nói trắng ra thì Nguyệt Cơ là tiện nhân, người khác ước gì nàng ấy chết. Nhưng Đại Niếp thì thân phận không giống, chẳng những nàng thân phận đê tiện, thậm chí sinh ra không nhìn thấy phụ thân, nhưng tóm lại nàng là huyết mạch Tiêu gia.

Tiêu gia đối với nàng không quan tâm, nhưng ai biết được cả đời này Tiêu gia sẽ như vậy, nếu không hỏi đến thì tốt, nhưng nếu có một ngày hỏi đến thì sao? Đây cũng là lý do tại sao rất nhiều người ở Linh Viện đối với nàng kiêng kị, họ sẽ chỉ làm khó dễ nàng ở một số địa phương, nhưng không dám trắng trợn táo bạo làm. Cấp bậc chủ tớ của Đại Tề nghiêm khắc, nô tỳ hạ đẳng thì vô pháp xoay người, nhưng không ai dám nói Đại Niếp huyết mạch Tiêu gia cũng vô pháp xoay người, không ai dám đi đánh cuộc cái không có khả năng kia.

Đặc biệt Đại Niếp làm đến một cái cớ tốt, đây mới là lý do vì sao Mạc Đại Nương dễ dàng nhả ra như vậy. Nếu có người hỏi tới, bà ta cũng có lý do, bà ta không thỉnh đại phu cho cái tiện tỳ kia, nhưng không thể nhìn Đại Niếp chết. Nô tỳ trên dưới Tiêu gia ai dám giương mắt nhìn một người là huyết mạch Tiêu gia tìm chết?

Không ai dám!

Rất nhanh đại phu được mời đến, nhưng là Mạc Đại Nương không xuất hiện, chỉ có một tỳ nữ dẫn đến. Tỳ nữ kia đem đại phu dẫn đến, liền thức thời rời đi.

Thấy đại phu đến, Đại Niếp liền đem đại phu hướng đến cái giường kia.

Lão đại phu nghi hoặc nói: " không phải nói là có người bị thương ở đầu sao?"

Đại Niếp che lại cái khăn trên trán, đơn giản nói tóm tắt:" Trước xem đây đã, bên này chờ cứu mạng."

Thấy vậy, đại phu cũng không nói thêm gì. Nhu Cơ thở dài một hơi, cũng không nói chuyện.

Lão đại phu bắt mạch thật lâu, một bên vuốt râu, lắc lắc đầu thở dài.

Thật lâu sau nói:" phụ nhân này không được, thuốc và châm cứu không hiệu quả, chuẩn bị làm tang sự đi."

Cho dù trong lòng có chuẩn bị, lòng Đại Niếp cũng lộp bộp một tiếng. Tiểu Niếp khóc lóc nhào tới, túm tay áo đại phu kéo ông nhìn lại.

Lão đại phu bị nàng túm đến vạt áo đều loạn, vội vàng đem ống tay áo túm trở lại.

" Lão phu cũng không nói dối, phụ nhân này bệnh lâu ngày khó trị, sớm đã bệnh nguy kịch, gắng sức lắm mới có thể chống đến hiện tại, thật sự là không trị được. Nếu muốn nói gì, lão phu sẽ châm cứu cho nàng, có cái gì muốn nói thì nói nhanh đi."

Tiểu Niếp vẫn còn ôm chặt nương, Nhu Cơ lệnh cho Tiểu Đào tiến lên kéo nàng ra, lúc này đại phu mới từ cái hòm thuốc trung y lấy mấy cái ngân châm, hạ lên mấy huyệt đạo trên người Nguyệt Cơ.

Lát sau, Nguyệt Cơ liền tỉnh lại.

Thấy mọi người đều ở trước mắt, nàng nhẹ nhàng cười một cái.

" Ta không qua khỏi phải không?"

Trong mắt Đại Niếp đã lâu Nguyệt Cơ không cười như thế.

Nụ cười lúc này phảng phất như ánh nắng sau cơn mưa, làm cho mọi người cảm thấy ấm áp, tựa hồ qua một đêm cả bầu trời sáng rực lên. Không có u ám, không có khóc lóc, không có khổ đau, chỉ còn lại bình yên, tựa hồ như đã trút hết được các gánh nặng. Rõ ràng nụ cười đẹp như vậy lại làm cho người ta nhịn không được mà rơi lệ.

" Cám ơn muội Nhu Cơ. Trong lúc ta khó khăn nhất muội lại giúp ta nhiều như vậy..."

Nguyệt Cơ đem ánh mắt đặt trên người Đại Niếp và Tiểu Niếp, nhìn trán đầy máu của Đại Niếp, mắt nàng liền co rụt lại, rốt cuộc thì không duy trì nổi nụ cười nữa, biểu tình lập tức trở nên phức tạp, có thống khổ, có giãy dụa trong hồi ức, còn có rất nhiều....

Nàng lâm vào hồi ức rất lâu, tựa hồ như việc này đã lấy đi hết sức lực của nàng làm cho sắc mặt của nàng liền trở nên suy yếu vô cùng...

Thật lâu sau mới hoảng thần lại.

" đừng tự trách, thân thể nương sớm đã không tốt, chỉ là vẫn luyến tiếc hai con nên vẫn cố gắng chống đỡ..."

Thanh âm nàng rất nhỏ nói với Đại Niếp.

" Nương, nương đừng chết, Tiểu Niếp không muốn người chết...."

Tiểu Niếp òa khóc, lại gần nắm lấy tay Nguyệt Cơ không rời.

Nguyệt Cơ rất muốn giơ tay vỗ vỗ đầu nữ nhi giống như trước kia vậy, lại vô lực.

".... Nương.... Nương không còn nữa, con, các con phải sống tốt.... Tiểu Niếp thân thể yếu đuối lại nhát gan, Đại Niếp... Đại Niếp con phải che chở tốt muội muội...."

Từ khi Nguyệt Cơ tỉnh lại, Đại Niếp liền cảm thấy trước mắt mình tựa hồ như có một bình phong che kín. Rõ ràng là nghe được, nhìn được nhưng lại phản ứng không được. thẳng đến khi nghe thấy câu này câu nói đã khắc sâu trong hồi ức của nàng, lần thứ hai lại vang lên, trong đầu Đại Niếp dường như nổ tung lên trong nháy mắt nổ tung cả bình phong trước mặt, làm cho nàng rõ ràng hơn.

" Đại Niếp, nương đang cùng con nói chuyện."

Đại Niếp lúc này mới nhìn thấy Nguyệt Cơ đang gian nan giơ tay lên, tựa hồ muốn nắm cái gì đó. Nàng sửng sốt một chút, vươn tay nắm lấy bàn tay đầu xương kia.

" Nương...."

".... Con lớn hơn muội muội, cũng... cũng hiểu chuyện hơn nàng.... Sau này nhất định phải che chở nó..."

Từ " được" hiện lên trong mắt, Đại Niếp phát hiện mình thế nhưng không nói ra lời được. Không biết ngây ngốc bao nhiêu, Đại Niếp liền cảm thấy lực đạo của cái tay đang nắm lấy tay nàng giảm dần, một tiếng khóc chói tai vang bên tai nàng.

" Nương..."

Nguyệt Cơ đã chết.

Cũng không có làm tang sự, giống như kiếp trước vậy bị đưa vào một cái quan tài mỏng rồi đưa ra Linh Viện.

Cái quan tài mỏng này đại để là nhìn vào phân lượng của Đại Niếp và Tiểu Niếp, nếu không cũng chỉ được cho một cái chiếu, tùy tiện tìm một chỗ mà ném.

Đại Niếp giống như kiếp trước, sau khi Nguyệt Cơ chết liền gắt gao bám lấy Mạc Đại Nương cho đến khi bà ta đáp ứng sẽ tìm một chỗ tốt để an táng Nguyệt Cơ.

Trở về lại phát hiện muốn mặc một thân bạch y để tang cho Nguyệt Cơ cũng không được. Hòm xiểng và ngăn tủ Nguyệt Cơ đều trống không chỉ còn lại một ít vải cũ nát cùng vài món xiêm y, xiêm y tốt một chút và trang sức đều vì xem bệnh cho Tiểu Niếp nên sớm không còn.

Ở Linh Viện này không ai dám đưa cho Đại Niếp và Tiểu Niếp một ít vải bố trắng, Đại Niếp cũng không tìm được một chút tiền giấy nào cả. Cuối cùng vô pháp, nàng không biết ở đâu tìm được một mảnh vải bố trắng đến, dùng kim chỉ làm thành hai đóa hoa trắng, cài trên đầu cùng với Tiểu Niếp mỗi người một đóa. Mọi người trong Linh Viện đều thấy, lại phảng phất như không phát hiện ra.

Nguyệt Cơ không còn.

Cũng không ai dám bắt bẻ hai chị em Đại Niếp, Tiểu Niếp không làm việc thì không có cơm ăn. Đại Niếp mỗi ngày đều đi phòng bếp lãnh cơm, cũng không có người nào dám nói cái gì.

Tất cả vẫn giống như trước kia, chỉ là cái thanh âm vẫn luôn không ngừng ho khan không còn. Không có cái âm này, tựa hồ người cũng không.

.....

Ngây ngốc hai ngày, Đại Niếp liền đánh lên tinh thần. Tuy rằng Nguyệt Cơ đã chết, nhưng cuộc sống của nàng vẫn còn dài, nàng phải phấn đấu vì ngày sau.

Những ngày này, sáng Đại Niếp đi lĩnh cơm canh, sau khi ăn xong thì trộm đến Tư Nhạc Các tìm Nhu Cơ.

Ở Linh Viện, Tư Nhạc Các chính là nơi tập trung các con hát luyện tập tài múa cùng cầm nghệ, từ khi còn nhỏ Đại Niếp đã ở đây xem Nguyệt Cơ khiêu vũ, được nàng dạy cho một số kiến thức cơ bản. Sau khi học được kiến thức cơ bản này, Nguyệt Cơ bắt đầu dạy Đại Niếp múa.

Nơi này tràn ngập ký ức thời thơ ấu của Đại Niếp, cho đến khi Nguyệt Cơ ốm, nàng mới ít khi đến nơi này. Sau này người dạy từ Nguyệt Cơ biến thành Nhu Cơ. Việc học tài múa này cũng từ quang minh chính đại mà biến thành lén lút.

Ở Tư Nhạc Các có rất nhiều phòng trống, Đại Niếp mỗi lần tới đều trộm chọn lấy một gian không người. Không có đàn sáo, âm nhạc phối hợp, chỉ có một người múa.

Không có âm nhạc thì tự nhiên múa không thành khúc, cho nên cách một hai ngày Đại Niếp sẽ trộm đến xem con hát tấu nhạc. Người khác luyện tập có âm nhạc, nàng cũng luyện tập như vậy, bất quá âm nhạc này nàng cưỡng chế ghi nhớ lại. Sau đó khi luyện múa, liền theo nhịp trống đầu mà đếm.

Loại phương pháp này tuy rằng phiền toái, nhưng lại đạt được hiệu quả kinh người, kiếp trước nhờ vào cái này mà Đại Niếp đạt được rất nhiều lợi ích, bởi vì nàng có thể không cần bất kỳ đàn sáo âm nhạc cụ âm thanh nào, liền có thể nhẹ nhàng múa. Hơn nữa thiên phú về âm luật ngày càng tăng, có thể nói là một công đôi việc.

Kỳ thật sâu trong nội tâm Đại Niếp, nàng không thích múa. Tuổi nhỏ phải học nghệ bất quá là không có bạn cùng chơi, ở Linh Viện không có trẻ con, từ khi còn nhỏ muội muội đã thể nhược không thể ra khỏi cửa. Lớn hơn một chút học một chút tài nghệ vì mục đích. Đối với Đại Niếp thì tài múa chính là một cái cầu, cái công cụ tốt nhất.

Kiếp trước cho đến khi tài múa của nàng học thành, cố ý trong bữa tiệc ở Tiêu gia thiết kế một khúc, kinh diễm bốn phương, sau khi nàng chính thức tiến vào trong mắt những người Tiêu gia, tuy ngày ngày vẫn giả vờ si mê với vũ khúc, nhưng rốt cuộc cũng không đem nó vào trong lòng. Kiếp trước tài múa của nàng được giáo tịch sư phó cảm thán là thiên tư hơn người nhưng chưa từng dụng tâm, cho nên không đạt được đến cảnh giới tối cao.

Lúc đó Tiêu Cửu Nương hiểu được ý nghĩa của những lời này, nhưng không thích là không thích, nàng trước nay vẫn là người thực tế, tuy rằng dối trá nhưng cũng không muốn tự lừa dối chính mình. Cho nên đến khi không cần cái công cụ này, nàng liền không luyện nữa.

Bỏ hoang nhiều năm, Tiêu Cửu Nương chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày mình sẽ lại cần dùng tới nó, còn phải học lại một lần nữa.

Bất quá nếu phải dùng đến, thì tự nhiên phải bỏ hết tâm sức mà học.

Cho đến bây giờ, Tiêu Cửu Nương vẫn rất bội phục chính mình, nàng hiểu đươc cái gì với mình mới là có lợi nhất, nàng có nghị lực, có quyết tâm, cho nên tất cả cái này đều không khó.

Luyện tập cả buổi sáng, thấy gần đến lúc dùng cơm, Đại Niếp liền lặng lẽ rời Tư Nhạc Các.

Đến phòng bếp lĩnh cơm canh, khi đem trở về phát hiện Tiểu Niếp đang ngồi ở cửa sổ ánh mắt hoảng hốt nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Đối với muội muội cùng mẹ này, Đại Niếp vẫn không hiểu rõ ràng. Đời trước nàng bận quá, vội vàng đấu với số mệnh, đấu với người, nỗ lực bò lên cao, tàn nhẫn với bất kỳ người nào đối địch với mình, tuy nhiên vẫn cố gắng bảo vệ muội muội duy nhất của mình tốt nhất.

Rõ ràng bảo vệ nhiều năm như vậy, nhưng từ trước đến nay nàng( Đại Niếp) vẫn không hiểu rõ nàng (Tiểu Niếp). Thế nên kiếp trước khi biết được nàng cũng với phu quân của mình gian díu với nhau, lúc đầu Tiêu Cửu Nương vẫn không tin. Nàng biết được Vương Tứ Lang xưa nay vẫn là người lương thiện, tính cách ôn nhu săn sóc, chắc chỉ thương hại thê muội đáng thương không nơi nương tựa. Vì thế khi có người báo, nàng cũng chỉ ngoảnh mặt làm ngơ. Lại không nghĩ đến ngày ngày nuôi nhạn lại bị nhạn mổ mắt, chính mình thế nhưng lại chết trong tay muội muội của mình. Vương Tứ Lang nếu không có người xui khiến, thì tuyệt đối không thể làm ra chuyện như thế này được, thậm chí có thể nghĩ ra được phương pháp dùng người mạo danh này. Cho nên không cần nghĩ nàng cũng biết được là do Tiêu Thập Nương làm.

Đây là việc duy nhất mà Tiêu Cửu Nương không thể tha thứ được.

Người nàng bảo vệ cả đời người, không sợ mình đau khổ ốm đau, nhưng chưa từng làm cho muội muội của mình chịu một chút khổ đau nào. Bao gồm cả hôn sự của nàng (Tiêu Thập Nương) cũng do nàng (Tiêu Cửu Nương) an bài tất cả, đem nàng vẻ vang gả ra ngoài. Sau này phu quân của nàng cũng ngoài ý muốn mà mất sớm, nàng ở nhà chồng sống không được, nàng( Tiêu Cửu Nương) bất chấp thanh danh của mình mà cố gắng đem nàng ra khỏi nhà chồng. Vì thế mà Vương gia từ trên đến dưới đều oán hận nàng (Tiêu Cửu Nương), Vương Tứ Lang cũng oán trách nàng làm hỏng thanh danh của Vương gia, là do nàng chuyên quyền độc đoán.

Lại không nghĩ rằng có một ngày, muội muội của chính mình thế nhưng muốn gϊếŧ chết mình mới được.

Đây cũng là lý do tại sao nàng không nói được, không đáp ứng nguyện vọng trước khi chết của Nguyệt Cơ. Xưa nay nàng ân oán phân minh, vẫn luôn là người lòng dạ hẹp hòi, có thể làm cho mình buông tha cho Tiểu Niếp lúc này vẫn còn ngây thơ đã là việc khó.

Che chở cho nàng ta? Vẫn là thôi đi, một đời này nàng nhìn xem không có nàng bảo vệ, Tiêu Thập Nương này có thể sống được bao lâu!