Chương 84

Ban đầu, quan hệ giữa bang Hắc Báo và Đường Ngữ Yên vốn chỉ là hợp tác, bọn họ đánh cướp các thương đội, Đường Ngữ Yên cung cấp manh mối thậm chí là ra phí bảo hộ. Đương nhiên tiền không phải cho không. Trừ bỏ cam đoan hàng hóa của mình an toàn ra thì cũng có thể mượn cơ hội này chèn ép đối thủ. Nhưng không biết ai mật báo với bang chủ nói Đường Ngữ Yên đã phá sản, điều này lại làm bang chủ đâm ra lo lắng. Hắn cẩn thận ngẫm lại cũng không phải không có lý. Dọc theo đường đi chỉ nhìn thấy một mình Đường Ngữ Yên, tất cả bảo hộ của nàng đều là thủ hạ của mình. Bọn họ cũng không phải là làm từ thiện, mắt thấy theo nữ nhân này không có chỗ tốt, sắc mặt bang chủ lập tức biến đổi, kích động mang dưới tay tìm tới Đường Ngữ Yên.

"Đường phu nhân, ta có phải nên nói chuyện hay không…" Bang cũng không trông nom đây là phòng của nữ nhân mà đi thẳng tới giường của người ta.

"Mang ta đi đến nơi, tự nhiên sẽ không thiếu ưu đãi của ngươi."

"Đưa đi cũng được, trước đem bạc lưu lại."

Đường Ngữ Yên thầm nghĩ không tốt, đám đạo tặc này hôm nay như thế nào phản chiến về phía mình? Mình từ Dương phủ đi ra là một người một ngựa tới đây, hiện tại nào có nhiều ngân lượng đưa cho hắn như vậy. Nàng không chút hoang mang tiêu sái đến trước mặt bang chủ.

"Giao tình giữa ta và bang chủ nhiều năm như thế mà không tin ta sao?"

"Phi, đừng vờ với lão tử, đừng cho là ta không biết ngươi đã không còn đồng nào, hơn nữa bên Hồ Châu chiến hỏa liên tục, đưa ngươi đi qua chính là chịu chết! Đến lúc đó đừng nói tiền, ngay cả mạng cũng không còn!" Bang chủ phun cục đàm, nở nụ cười da^ʍ tà. "Bất quá trước khi chết cũng có thể cho Đường phu nhân khoái hoạt một phen."

Hắn trở mắt thấy Cẩn Nhi phía sau Đường Ngữ Yên, ánh mắt nổi lên lục quang: "Không tồi không tồi, đều là hàng thượng đẳng."

Bang chủ nghiêng đầu ám chỉ dưới tay động thủ, Cẩn Nhi bước lên che chở Đường Ngữ Yên, tư thế này sợ là không nghe bất kì lời khuyên nào. Bên này, Đường Ngữ Yên còn đang nghĩ cách, người bên kia đã các lộ ra các biểu tình đáng khinh. Tình hình hết sức nguy cơ và căng thẳng. Đột nhiên, hai thổ phỉ canh cửa ngoài cửa "Hư" hai tiếng nặng nề ngã vào trên cửa, chấn động lập tức làm cánh cửa bị xẻ thành bốn nửa. Đám thổ phỉ bên trong còn chưa kịp rút đao, chỉ cảm thấy trước mắt tử quang vừa hiện, trơ mắt nhìn yết hầu đồng bọn bắn huyết tương ra bốn phía, sau đó đều đi gặp "Diêm vương" hết.

"Ngươi nên tử hình đám cặn bã này sớm một chút."

Đường Ngữ Yên tập trung nhìn vào, người tới chính là tử bào lão giả ngày ấy cứu đi Nguyệt Thiền. Tiểu Bạch đi theo vào, sống động ở trước mặt Đường Ngữ Yên đắc ý nói: "Thế nào, sư phụ ta rất cao cường?"

Đường Ngữ Yên nhìn lại thi thể trên mặt đất, vẫn chưa biểu hiện ra cảm kích, ngược lại ngắn gọn nói: "Nhiều chuyện."

"Ta nói ngươi nữ nhân này, như thế nào không biết cảm tạ hả? Nói như thế nào thì ta cũng lấy oán trả ơn mang sư phụ tới cứu ngươi, tốt xấu gì cũng phải nói tiếng cám ơn mới đúng chứ?" Tiểu Bạch vò đầu bứt tai. Thế gian này như thế nào có nữ tử không nói lý lẽ như vậy?

"Ngươi tới cứu ta sao?" Đường Ngữ Yên híp mắt.

Tiểu Bạch có chút chột dạ nói: "Mặc kệ như thế nào ngươi cũng đã được cứu…"

Tiểu Bạch còn muốn đòi chút tiện nghi, sư phụ của hắn vội vàng ngăn lại. Tử bào lão giả khách khí tiếp đón, nói là có cố nhân tìm nàng, thỉnh nàng đi đến tiểu lâu đó.

Đường Ngữ Yên đi vào tửu lâu, người ở bên trong đang chống cằm mỉm cười với nàng. Trên bàn đã bày sẵn thức ăn và rượu.

"Biết ngay là ngươi." Đường Ngữ Yên ngồi xuống. Nàng nói không phải ai khác đúng là Liễu Như.

"Kỳ Nhi đâu?" Liễu Như nhìn về phía sau, đợi nửa ngày cũng không thấy nhân ảnh xuất hiện.

"Nàng đi rồi." Đường Ngữ Yên vì mình thêm chén rượu, tự uống một ngụm. "Chắc trong lòng ngươi rất vui vẻ chứ nhỉ?"

"Có gì mà vui chứ, vẫn còn chưa thấy ngươi lúng túng bao giờ."

"Là ngươi phá rối, Cẩn Nhi cũng là do ngươi thư từ qua lại đi? Một mình nàng rất khó tìm được đến đây."

"Ngươi biết ta cũng bị buộc nóng nảy." Liễu Như không muốn vì mình giải vây, nàng lại thay Đường Ngữ Yên châm một chén. "Ngươi hẳn là nghe được tin tức Trường An đã bị công chiếm."

Đường Ngữ Yên cười nói: "Sợ chết sao? Ngươi có thể quay về cố hương của mình đó."

Liễu Như nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài: "Thì là ta muốn, nhưng đồ để về nhà lại bị người ta đoạt." Nàng nói xong liền ngẩng đầu nhìn Đường Ngữ Yên chằm chằm.

"Ngươi nhìn ta làm gì? Đồ ngươi mất thì ta biết làm sao chứ." Đường Ngữ Yên mừng thầm. Nàng gắp đồ ăn cho Liễu Như, lúc để đũa xuống, thấy Liễu Như lại có chút tức giận.

"Đường Ngữ Yên!" Liễu Như đột nhiên vỗ bàn thật mạnh, chỉ tay thẳng vào người đang vui sướиɠ khi người gặp họa ngồi đối diện kia: "Ngươi đừng giả vờ, đồ của ta chính là ngươi giấu mất!"

Nàng thiếu chút nữa bị lừa, hết thảy ngay từ đầu đã bị Đường Ngữ Yên thiết kế. Đường Ngữ Yên khiến mình nghĩ đồ là do đối thủ một mất một còn của mình Tả Khinh Hầu cướp đi. Nhưng nhiều ngày nay ở tộc Thổ Phiên, nàng mới biết Tả Khinh Hầu cùng Đường Ngữ Yên có giao dịch. Tiểu Bạch lại quay về báo tin, lúc này mới kịp phản ứng, thứ đồ đó hẳn là bị Đường Ngữ Yên tính kế đi. Đồ mà Liễu Như mất đúng là máy thời gian hình trứng.

Cái gì mà bị Cẩn Nhi giam lỏng chứ? Cẩn Nhi chẳng qua cũng là một con cờ của nàng, mà mục tiêu của nàng cũng chỉ có Kỳ Nhi. Cùng lúc đó Đường Ngữ Yên lại khiến mình tìm Kỳ Nhi trước, như vậy vừa tiết kiệm được thời gian của nàng, cũng vừa có thể làm cho nàng rũ bỏ hoài nghi "kẻ trộm trứng". Còn bên kia thì lại đem mình dẫn tới Hội Châu, nàng sớm đã đoán được mình chắc chắn sẽ mang Kỳ Nhi đến đây, vì thế lại tách mình cùng Kỳ Nhi ra, kết quả là mình thì bận rộn một hồi. Liễu Như bị nàng tính kế đến tâm phục khẩu phục, lòng dạ người này quá nặng, dù mình có tu hành thêm trăm năm cũng không theo kịp.

"Đáng tiếc, ngươi thiên toán vạn toán cũng sẽ không trúng cảm tình hai ngươi sẽ xuất hiện lệch lạc đi?" Liễu Như thấy biểu tình Đường Ngữ Yên đọng lại, xem ra mình đã đoán đúng. Vấn đề lớn nhất của các nàng chính là tín nhiệm. Nhưng muốn cho Đường Ngữ Yên thừa nhận điểm ấy tựa hồ rất khó.

Có người có lẽ sẽ hỏi, khi Đường Ngữ Yên gặp nạn thì Kỳ Nhi ở một bên rình coi đi đâu? Không phải đâu, là do Kỳ Nhi xấu hổ đó. Nếu mấy cái ấn ký trên người vừa lúc có thể che đậy được thì tốt rồi, nhưng còn trên cằm thì biết giấu ở đâu? Vì thế sáng sớm, nàng đã ngoan ngoãn chuồn đi, sợ Đường Ngữ Yên tỉnh lại sẽ giận dữ.

Nàng ra bố trang mua khăn quấn cổ, quấn gần hết mặt mới đi ra bố trang, trùng hợp gặp được kí hiệu của Liễu Như nói đã tìm thấy Nguyệt Thiền.

Nguyệt Thiền thấy Kỳ Nhi ăn mặc kỳ dị, đột nhiên cười nắc nẻ: "Ngươi mau lên xe đi, đừng dọa vi sư." Thấy nàng khó xử, Nguyệt Thiền tiếp tục nói: "Đường Ngữ Yên đâu? Ngươi không cùng nàng cùng một chỗ sao?"

Kỳ Nhi gãi đầu, đá hòn đá nhỏ. Sư phụ sao mà lại nói lời không nên nói chứ? Nguyệt Thiền yêu cầu nàng đi cùng, mang đi gặp Đường Ngữ Yên. Kỳ Nhi đâu chịu. Nguyệt Thiền không để ý tới, cậy mạnh cứng rắn túm Kỳ Nhi lên xe ngựa, Kỳ Nhi tiếp tục giãy dụa, Nguyệt Thiền xả mảnh vải bên cạnh trói nàng lại. Thái độ gì đây?

Cho tới khi hai người lại mặt đối mặt, Đường Ngữ Yên không hề nhận ra cái người có tạo hình xác ướp Ai Cập kia là ai.

Sống hay chết? Là người hay là thú? Đường Ngữ Yên cẩn thận đánh giá"vật thể không rõ" trước mắt này, nhất thời không biết Nguyệt Thiền trong hồ lô muốn làm gì, chỉ nói đây là lễ gặp mặt cho nàng, liền mang theo Cẩn Nhi vội vàng đi ra ngoài.

Chắc là người, ánh mắt còn đang nhìn mình kìa, Đường Ngữ Yên nghĩ. Đi qua sờ "Xác ướp ", mềm mềm. Sờ nữa, tim còn đập. Nhưng nàng càng xem xét càng thấy không thích hợp. Dáng người này, hình dáng này, ánh mắt này… Đây không phải là dã nha đầu kia sao? Nhất thời yêu, hận, tương tư, từng loại từng loại xông đến. Đường Ngữ Yên chỉ cảm thấy Nguyệt Thiền vui đùa mình, hai bên má lại có chút co rút, nhưng nàng vẫn mặt không đổi sắc tiếp tục thăm dò. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang này nàng phải phát tiết mới tốt.

"Xiêm y này bẩn rồi, nên thay thôi." Đường Ngữ Yên vờ nhìn y phục của mình, định cởϊ áσ. Kỳ Nhi nhìn mà đỏ mặt lên, lập tức nhắm hai mắt lại. Đường Ngữ Yên cũng có hưng trí nhìn nàng quẫn bách, càng có xúc động muốn chỉnh nàng. Từ đâu không biết nàng xuất ra một đoản đao quơ quơ ở trước mặt Kỳ Nhi.

"Không biết bao này là con gì, không bằng đâm hai đao thử xem." Nàng nói từng chữ rõ ràng, sợ Kỳ Nhi nghe sót.

Đồng tử đôi mắt kia tức thì phóng đại, Đường Ngữ Yên vừa lòng cười, tiếp tục nói: "Đôi mắt này chướng mắt như thế nào đó, trước phế đi thôi."

Thấy Kỳ Nhi chảy mồ hôi, Đường Ngữ Yên vui vẻ, có chút giải hận, ai kêu nàng dám nơi chốn khó xử mình.

Chơi một hồi, Đường Ngữ Yên có chút mệt, nàng buông đao, chuẩn bị đi ăn. Hiện tại, người hầu của nàng đều đi bồi Diêm vương chơi cờ, cách Hồ Châu còn có chút khoảng cách, mọi chuyện đều chỉ có thể tự mình động thủ. Nàng đi tửu lâu gọi gà nướng, canh thịt dê, hai bát cơm, ăn một mình. Nàng muốn bỏ đói Kỳ Nhi, cho Kỳ Nhi nhớ lâu một chút.

Hơi khói lượn lờ tại trù phòng, khách nhân hôm nay hơi nhiều, tửu lâu này do Liễu Như kinh doanh, Đường Ngữ Yên không chịu giao máy ra, nàng đành phải dàn xếp Đường Ngữ Yên ở đây, có tử bào lão giả ở đây thì nàng không sợ trói gà không chặt kia.

Đường Ngữ Yên đợi thật lâu mới cơm của mình, nàng kiếm chuyện với tiểu nhị, tiểu nhị cùng nàng tranh chấp nên đi đến trước mặt chưởng quầy cáo trạng.

"Tùy nàng thôi, lão bản chúng ta đều kiêng kị nàng ba phần, ngươi đối phó được không?" Chưởng quầy phất tay làm cho hắn đi lấy rượu.

"Sư phụ người xem, Đường Ngữ Yên chính là nữ lưu manh!" Tiểu Bạch tức giận nói. Từ đợt đó, hắn đối với Đường Ngữ Yên rất có phê bình kín đáo.

Tử bào lão giả hưởng thụ thịt kho tàu do Liễu Như chuẩn bị, nói: "Nàng à, tịch mịch phá hư rồi."

Đường Ngữ Yên nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn bộ tửu lâu, một đám người chú mục lễ trung, nàng thản nhiên bước chân, lé mắt cười đối với tử bào lão giả, tiếp tục bước lên lầu hướng về phòng của nàng. Trong lòng thì đang tính toán một hồi nữa như thế nào tra tấn dã nha đầu kia.

Chỉ là thế gian thật sự có nhiều điều không lường được, nếu lại một lần nữa, Đường Ngữ Yên xác định, nhất định cùng với khẳng định sẽ lựa chọn mở trói cho Kỳ Nhi trước. Nhưng trên đời không có nếu. Khi Đường Ngữ Yên trở về, Kỳ Nhi đã nằm trong vũng máu tràn ngập nguy cơ. Mà chính cây đao kia của nàng giờ phút này đang vững vàng ở trên người Kỳ Nhi, ngay tim.