Chương 51

"Nguy rồi, minh hôn không phải là chôn cùng sao?"

"Đúng vậy a, hơn nữa là chôn sống…"

Trong đám người dẫn tới một trận xôn xao.

Vừa nghe hai chữ "chôn sống", tim Kỳ Nhi treo tại cổ họng, không thể an phận được nữa. Nàng đột nhiên nhớ đến câu nói kia của Đường Ngữ Yên: "Đến nghĩa địa tìm ta." Nghĩa địa? Giờ phút này nàng rốt cục hiểu được cái gì là nghĩa địa. Lại liên tưởng đến bát nước vừa rồi, Kỳ Nhi cả người rùng mình một cái: nước kia chẳng lẽ có độc? Đường Ngữ Yên, ngươi ngàn vạn lần đừng chết, ta không muốn nợ ngươi, ta không muốn nợ ngươi có nghe hay không!!

"Mau mang ta đến nghĩa địa!"

Kỳ Nhi không khỏi phân trần túm cánh tay nông dân dùng sức kéo, thiếu chút làm trật khớp người ta.

Nếu không nhanh sẽ không còn được gặp Đường Ngữ Yên, vừa nghĩ tới sắp phải vĩnh biệt, hai hàng thanh lệ mãnh liệt mà ra, tim trướng đau đến khó có thể chịu nổi. Nàng cố gắng ép nước mắt trở về, nhưng càng khắc chế thì tim càng đau đớn. Dĩ vãng luôn hy vọng Đường Ngữ Yên sớm biến mất một chút, nhưng khi người nọ thật sự phải biến mất nàng lại phát hiện mình thế nhưng sẽ bi thương. Chỉ mong còn kịp…

Bọn họ liên tiếp băng qua dãy núi, ở một chỗ chẩm sơn mặt thủy địa phương dừng lại. Lúc này, sắc trời đã hơi hơi phiếm lượng.

"Ở phía trước đó, thấy không? Ta mang các người đến đây thôi."

Nông dân chỉ vào xa xa, có bóng người ẩn nấp dưới bóng cây xong vội vàng xoay người trở về theo đường cũ.

Sau khi Kỳ Nhi đào tẩu, lão phụ nhân sợ phiền phức chuyện bại lộ hôn sự hoãn lại chậm một chút. Nhưng mà Tôn lão gia yêu con đến sốt ruột, một lòng nghĩ đứa con ở âm tào địa phủ cần phải có vợ làm bạn, đâu thèm để ý được nhiều như vậy, hắn lại sợ đêm dài lắm mộng, liền vội sai người mang quan tài, áp Đường Ngữ Yên vào hỉ kiệu, đến phần mộ tổ tiên.

Dọc theo thềm đá tới giữa sườn núi, một thảm cỏ xanh trống trải đều dựng thẳng rất nhiều bia mộ. Từng cái ước chừng cỡ một nam nhi cao bảy thước. Bên cạnh bia lập trấn mộ thú, mặt sau là đá xây thành huyệt. Đá phiến tử lưu trữ dấu vết năm tháng, nhưng là giữ vô cỏ dại, mấy bó buộc thù du trong gió lay động, có vẻ sạch sẽ âm trầm. Tại đây có một cái mộ mới xây, cửa huyệt còn mở rất rộng lớn, đủ để 7 – 8 người song song nằm xuống. Vài gã sai vặt đem quan tài nhập huyệt, bên cạnh còn có các loại vật phẩm chôn theo. Tơ lụa thước đầu, vàng bạc tài bảo, các thức cẩm hạp toàn bộ là nhất phẩm.

Lão phụ nhân đem cỗ kiệu Đường Ngữ Yên áp chế song song quỳ gối với mộ phần, trong tay cầm khối minh bài, niệm vài câu kinh Phật, vẩy vẩy chút tro, bắt buộc Đường Ngữ Yên khấu đầu ba cái xong liền tháo hồng đầu Đường Ngữ Yên xuống, cởi trói cho nàng.

"Bái đường xong, là thời điểm nhập động phòng." Lão phụ nhân cười lạnh nói.

Đường Ngữ Yên nghi hoặc nhìn nàng, đột nhiên ngực run rẩy, đau đầu kịch liệt, như ngàn vạn cái kim đâm vào. Nàng sợ hãi, sợ là dù cho cứu binh đuổi tới thì cũng đã muộn.

"Ngươi đến tột cùng cho ta uống cái gì?"

"Xem ra dược hiệu bắt đầu phát huy rồi, yên tâm, thuốc này có thể làm cho ngươi tiêu dao ba ngày ba đêm mới chết được."

Lão phụ nhân ra hiệu bằng mắt, hai gã tráng đinh ném Đường Ngữ Yên vào huyệt. Đường Ngữ Yên vốn định đi ra ngoài, nhưng huyệt độ cao hơn nàng, không đi được hai bước đã xụi lơ xuống dưới. Ngay sau đó vài tên tráng hán ở phía trên huyệt đắp đá lên, không bao lâu sau trong huyệt tối đen một mảnh. Đột nhiên rơi xuống hắc ám làm cho Đường Ngữ Yên không biết làm sao. Nghĩ lúc này có một cổ thi thể hiển nhiên nằm bên cạnh mà ghê tởm, dạ dày cực kỳ khó chịu. May mà gả cho một cổ thi thể, nếu là một gã nát rượu nào đó chắc nàng sẽ nôn luôn. Mà tình thế trước mắt cũng không đáng được ăn mừng cho lắm. Dần dần đau đớn nổi khắp toàn thân, sau đó đau kịch liệt hơn. Nàng cuộn người nằm trên mặt đất ẩm ướt lạnh như băng, hai tay ôm chặt, ý thức cũng từ từ trở nên mơ hồ. Chẳng lẽ cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn? Đường Ngữ Yên cắn chặt răng khiến cho mình tỉnh táo lại, nàng vẫn còn có chuyện chưa làm xong, nàng không thể cứ như vậy không minh bạch mà chết đi.

Chính là thời gian trôi qua nửa nén hương mà cứu binh vẫn chưa tới làm cảm giác sợ hãi không dừng, càng tăng thêm. Đường Ngữ Yên thê lương cười, loại chuyện này cư nhiên bị mình gặp phải, hay là chính mình thật muốn chật vật như vậy mà táng thân như thế? Đột nhiên, nửa người dưới bốc lên một cỗ khô nóng khó có thể mở miệng, nơi đó vội vàng muốn được thỏa mãn, ý thức của nàng càng hỗn loạn hơn, hô hấp trở nên dồn dập hơn, ánh mắt bắt đầu mê ly, sớm mất đi thần trí. Dưới tác động của dược lực mà từ từ xê dịch về hướng quan tài. Đã không thể phán đoán chuyện sắp xảy ra, hết thảy chỉ đi theo bản năng. Ngay tại thời khắc đến gần quan tài, khuôn mặt Kỳ Nhi tươi cười vô tư hiện lên trong gang tấc. Ham muốn trong lòng mãnh liệt cùng với nỗi nhớ, nhớ…quá mà đem nàng kéo vào trong lòng. Chính là mới vừa duỗi tay ra chụp tới lại chụp phải khoảng không, khuôn mặt tươi cười kia cũng biến mất không thấy. Một khắc đó, tâm chìm đến đáy cốc, lúc sinh tử thầm mong thấy nàng nhưng giờ phút này nàng ở nơi đâu? Lúc này, bên ngoài như có tiếng đánh nhau, Đường Ngữ Yên nghe mà nghĩ chắc là ảo giác. Chính là lúc phiến đá được mở ra, một cái ôm ấm áp thay thế địa ngục lạnh như băng, Đường Ngữ Yên tham lam gắt gao rút vào không buông tay. Mà phần nôn nóng bất an kia tựa hồ chỉ có ở tại đây mới có thể được an ủi.

Liễu Như mang người chế phục đám bắt cóc xong, thay người đưa bọn họ áp giải tới nha môn. Kỳ Nhi cố hết sức mở phần mộ ra, trong nháy mắt trái tim co giật run rẩy, Đường Ngữ Yên cư nhiên ghé vào cổ thi thể với ánh mắt đau đớn mà khiến cho người ta không đành lòng nhìn thêm nữa. Kỳ Nhi vội vàng ôm Đường Ngữ Yên đi ra, dò xét nhiệt độ cơ thể, hoàn hảo trên người chỉ có nóng chứ không chết. Chính là biểu tình thống khổ vặn vẹo không yếu bớt nửa phần ngược lại càng thêm mãnh liệt. Nàng không biết làm sao gọi tên Đường Ngữ Yên vô số lần, lại không nghe đối phương đáp lại. Kỳ Nhi quýnh lên, cẩn thận che chở Đường Ngữ Yên vào trong ngực. Trong lòng vô vàn khổ sở cùng tự trách, phần này thống khổ vốn là mình nhận, Đường Ngữ Yên lại thay nàng nhận rồi.

"Đường Ngữ Yên đều là ta không tốt, ngàn vạn lần ngươi đừng chết."

"Mau dẫn nàng về tiêu dật quán, ta sai người đi tìm đại phu."

Nghe Liễu Như nói như thế, Kỳ Nhi mới kịp phản ứng lại. Nàng không do dự ôm lấy Đường Ngữ Yên, mang theo vài tên tùy tùng trở về tiêu dật quán.

Kỳ Nhi thật cẩn thận đặt Đường Ngữ Yên ở trên giường, đắp chăn cẩn thận, sờ trán nóng bỏng của nàng, ngực phập phồng kịch liệt. Chính là Đường Ngữ Yên không an phận đạp chăn ra, loạn hai mắt, miệng không ngừng gọi tên Kỳ Nhi.

"Ta ở chỗ này, Đường Ngữ Yên, ngươi không thoải mái chỗ nào?"

Kỳ Nhi khẩn trương nhìn Đường Ngữ Yên, sợ nàng có nửa điểm sơ xuất.

"Nóng quá… Khó chịu…"

Đột nhiên Đường Ngữ Yên dùng sức cầm lấy y phục của mình, đang muốn cởi bỏ lại bị Kỳ Nhi ngăn cản,

"Đường Ngữ Yên đừng lộn xộn, bệnh tình nghiêm trọng làm sao bây giờ?"

Hiếm khi Kỳ Nhi ôn nhu nói. Nhưng mà nhìn hai má Đường Ngữ Yên càng ngày càng đỏ, không đành lòng nên tùy ý nàng từ từ cởi bỏ y phục của mình.

Khi cởi tới tầng cuối cùng, Kỳ Nhi vừa muốn đắp chăn cho nàng, cổ lại bị Đường Ngữ Yên ôm lấy, cả người thuận thế ngã xuống trong lòng Đường Ngữ Yên.

Cảm nhận được trước ngực xẹt qua một tia ấm áp, Đường Ngữ Yên không an phận bắt đầu cởi luôn xiêm y của Kỳ Nhi.

Mà lúc này Kỳ Nhi cũng không lòng dạ nào để so đo, nàng chỉ lo lắng bệnh tình Đường Ngữ Yên nên không dám lơi lỏng.Nếu nàng cảm thấy như vậy dễ chịu thì cứ để cho nàng cởi là được rồi.

Nhìn Đường Ngữ Yên không an phận như vậy, hai má Kỳ Nhi cũng khó hiểu mà đỏ lên theo.