Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Phụ Khó Làm

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cẩn Nhi thấy Đường Ngữ Yên hiện ra trước mặt mình, mừng như mở cờ trong bụng, nàng vội vàng thu xếp sai người chuẩn bị tiệc rượu.

"Không cần phải phiền toái như vậy. Ta tới chỉ để bàn công việc."

Thái độ Đường Ngữ Yên không mặn không nhạt.

Cẩn Nhi biết điều, gọi người vừa muốn đi trở về, khó tránh khỏi có chút mất mác. Nhưng khi nhớ tới nhà gỗ, nàng mừng ra mặt, nói:

"Ngữ Yên, ta phát hiện một căn nhà thanh nhã của thế ngoại cao nhân, không biết ngươi có vui lòng đi cùng ta xem thử hay không?"

"Hiện tại ta không rãnh với mấy chuyện tao nhã. Cẩn Nhi ngươi ở đây có quen chưa? Còn hàng hóa gần đây như thế nào?"

Đường Ngữ Yên tính xử lý chút chuyện ở đây xong rồi sẽ thuận tiện bàn bạc chuyện làm ăn, quả thật là không có nhã hứng đi dạo.

"Cẩn Nhi kém cỏi, đối với tình huống ở đây chỉ có chút hiểu biết. Năm trước thu hoạch coi như không tồi, kho dự trữ dồi dào. Nhưng mà 3 tháng trước cùng Chu Ký tiền trang lui tới, Cẩn Nhi cảm thấy có chút khó hiểu."

"Hửm? Nói nghe thử."

"Một tháng chúng ta xuất hàng là 5 vạn 8000 gánh*, dựa theo thị giới lúc đó thì lợi nhuận nhất định sẽ không vượt quá 2200, hoặc ít hơn. Nhưng lại có đến 4200 ngân phiếu để gửi vào…"

(1 gánh = 50kg)

Đường Ngữ Yên dựa vào ghế ngồi bên cạnh Cẩn Nhi, ánh mắt lúc này có nhiều phần thưởng thức. Mình không có nhìn lầm, Cẩn Nhi rất có tài. Nàng đúng là chưa có khả năng nhanh hiểu biết kỳ quái ở đây như vậy, dù là quản lý chỗ này, nhưng để bộc lộ được tài năng chỉ là vấn đề thời gian. Mà cái này cũng là làm cho Đường Ngữ Yên thêm lo lắng:

"Cẩn Nhi, ngươi phải hiểu được rằng làm thương nhân là không có lợi thì không làm. Kiến thức ở đây còn phải cẩn thận cân nhắc mới được."

Cẩn Nhi gật đầu xưng phải. Tuy Đường Ngữ Yên cảnh cáo mình, nhưng trong ánh mắt có chút tán thưởng kín đáo. Trong lòng ấm áp, vui vẻ không nói thành lời. Ánh mắt như thế không thể nghi ngờ đối với nàng mà nói thì đó là sự cổ vũ lớn lao.

Khi Đường Ngữ Yên ly tịch, Cẩn Nhi gọi nàng lại một lần nữa:

"Ngữ Yên, chỗ hồi nãy ta nói đó, hay là lần sau đi xem được không. Bằng không sẽ rất tiếc nếu bỏ lỡ…"

Cẩn Nhi vốn tưởng rằng Đường Ngữ Yên sẽ cự tuyệt, cũng không ôm hy vọng gì nhiều. Ai ngờ nàng chưa nói xong, Đường Ngữ Yên sảng khoái đáp ứng:

"Bây giờ đi luôn đi."

Trong nháy mắt tựa như thấy ánh mắt nàng ảm đạm, chính là xảy ra nhanh quá làm cho Cẩn Nhi hoài nghi bản thân mình nhìn lầm.

***

"Đây là chỗ mà ngươi nói?"

Đường Ngữ Yên nhẹ quan sát xung quanh một lần, tựa như nơi đây không có gì đáng để chú ý. Cẩn Nhi không nói, mỉm cười dẫn nàng đi vào chỗ bị rậm rạp che đi.

Trước mắt Đường Ngữ Yên sáng ngời, đích xác như lời Cẩn Nhi nói. Cảnh và vật một khối, là một nơi rất thích hợp để an dưỡng. Nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu, tâm linh thanh phái trong không khí trong lành xen lẫn với nước sông mát rượi. Cùng với mùi hoa hải đường thoang thoảng truyền tới, bỗng dung mở mắt ra, mọi nơi tièm kiếm. Quả nhiên, ở phía sau nhà gỗ có một mảnh hải đường đỏ bừng.

"Ngữ Yên, Ngữ Yên, làm sao vậy?"

Cẩn Nhi khẩn trương nhìn Đường Ngữ Yên. Nàng không rõ vì sao Ngữ Yên đột nhiên ngây ngẩn nhìn phiến hoa hải đường, ánh mắt trống rỗng.

Như bị tiếng gọi của Cẩn Nhi triệu hồi thần trí, Đường Ngữ Yên khôi phục lạnh nhạt dĩ vãng.

"Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi."

"Nếu vậy thì chúng ta quay về nghỉ ngơi, như thế nào?"

Cẩn Nhi không đành lòng nhìn Đường Ngữ Yên mệt mỏi, đau lòng nhìn nàng.

Đường Ngữ Yên không chịu, tùy ý ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh. Đột nhiên bị một mỏm núi đá phía sau hấp dẫn, vì thế liền sai gã sai vặt đến tìm hiểu. Đợi gã sai vặt kia trở về mới biết được nguyên lai là sơn động. Khóe miệng Đường Ngữ Yên cong lên cười mỉm, thì thầm bên tai gã sai vặt, gã sai vặt vâng dạ, sau đó gã sai vặt gọi thêm hai người nữa rồi rời đi.

Chu Thạch trấn không biết khi nào thì lưu hành một câu chuyện, nói là nhị cẩu tử của Ngô gia trước đó vài ngày lên núi hái rau dại đào được một thỏi vàng. Đột nhiên có tài vật như vậy, rất nhanh được truyền bá ra, thậm chí còn nói là ở phía sau mỏm núi có chôn bảo tàng. Người này thêm người kia thêm, đến cuối cùng diễn biến thành bảo tàng này là do năm xưa Lý Anh Công bị đậu quân vây quét mà không thể mang theo tài vật, cho nên mới chôn lại ở đó. Càng ngày càng nhiều người tin hơn, vì thế từ đó chỗ mỏm núi đó càng ngày càng nhiều người tìm kiếm. Tin tức bảo tàng như vậy cũng tự nhiên không chạy khỏi tai đám thổ phỉ. Sau khi Tiểu Phúc biết được, kích động gọi huynh đệ chuẩn bị đi lấy bảo tàng. Mấy ngày nay, hắn bức bối đến hỏng cả người, thứ nhất là do mấy cô nương đây nên chuyện gì cũng không thể làm. Trước kia còn có thể ra đường đánh cướp được chút ít, mà hiện giờ ngay cả cướp củ khoai lang cũng cướp không được. Ai kêu bổn sự của mình chỉ có thể kiếm chuyện với người. Nếu thật là có thể đào được chút bảo tàng mà phát cái tiểu tài thì chẳng phải là trở được mình? Mang theo mục đích như vậy, một đám người ra roi thúc ngựa hướng đến mỏm núi kia. Nhưng không ngờ là lại bị mai phục ở dưới chân núi, cả đội nhân mã bị vấp dây, toàn thể đều ngã ngựa. Tiểu Phúc lăn lộn đau đớn trên mặt đất, miệng không quên liên tục thóa mạ:

"Ai không muốn sống vậy hả? Ngay cả lão tử mà cũng dám ám toán?"

Lúc này, một đám hắc y nhân xuyên ra từ bụi cây ven đường, đao đặt tại trên cổ bọn họ, Tiểu Phúc thầm nghĩ không tốt, cái này là gặp đúng cường địch rồi

"đại hiệp tha mạng!" Cái trán lại không chịu thua kém cũng đổ đầy mồ hôi.

Hắc y nhân không nói hai lời, trói tay bọn họ ra sau lưng rồi đưa đến sau núi, vòng qua sơn đạo khúc chiết, bọn họ bị đưa đến trước một khối núi đá. Tiểu Phúc tập trung nhìn vào, như thế nào lại là sơn động, đám người kia đến tột cùng là có dụng ý gì? Hắn đã có ý muốn đào tẩu.

Cửa sơn động này không lớn, xung quanh có nham thạch và cây cối che chở, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện. Vào trong nhìn lại, đường kính bên trong động lại từa hồ rất lớn, Tiểu Phúc rướn hết người cũng không đυ.ng được đỉnh động, hắc y nhân áp giải bọn họ chia ra hai nơi để nhốt, đồng bọn của hắn bị nhốt sâu bên trong động cách xa mình mấy trượng, mà hắn còn lại bị trới gần cửa động dưới một gốc cây. Lúc này, hai hắc y nhân cầm bát bắt đầu uống rượu, qua hai ba vòng lại không biết là vì chuyện gì mà trong đó có một người tức lên, quăng bát, xắn tay áo chuẩn bị ẩu đả với đối phương. May mắn chính là Tiểu Phúc phát hiện có một mãnh vỡ nhỏ bên cạnh, có thể với tới lấy được. Vì thế thừa dịp hai người đang đánh nhau hết sức, hắn lén giấu mãnh vỡ đi, chờ thời cơ hành động.

Ban đêm, một mảnh tối đen, xung quanh yên tĩnh. Tiểu Phúc nghe được tiếng ngáy, hắn dùng chân đá hòn đá nhỏ bên cạnh, thấy không có phản ứng, đoán là đều đã ngủ hết nên dùng mãnh vỡ giấu trong tay cắt đứt dây thừng, thừa dịp trong đêm đen chạy ra khỏi động. Địch mạnh ta yếu sinh tử ở trước mặt, hắn chỉ có thể bảo toàn tính mạng trước rồi lại đi tìm viện binh.

"Ai nha, cái đám quỷ tham tài các ngươi, hiện tại tốt lắm đi!"

Tố Cơ không quên quở trách Tiểu Phúc vừa trốn được trở về:

"Các ngươi kết thù với ai ở dưới núi, vì sao lại bắt các ngươi?"

Tiểu Phúc lắc đầu.

"Hiện tại không phải lúc nghĩ cái này, các ngươi mau nhanh đi cứu các huynh đệ đi."

Thiết Chính Hào ở trong nhà nghe được huynh đệ của mình gặp nạn, vội vàng chống quải trượng khập khiểng đi ra:

"Cái gì? Tiểu Phúc, các ngươi như thế nào hồ đồ như vậy, còn không mau mang ta đi cứu người!"

Tú Lan thấy hắn bệnh thành như vậy mà còn đòi đi cứu người, đau lòng đi qua đỡ hắn:

"Thiết đại ca, thương thế của ngươi thế kia không đi được đâu."

"Thương thế của ta là nhỏ, mạng sống của các huynh đệ quan trọng hơn."

Nói xong, hắn cầm lấy đại đao trên bàn chuẩn bị đi liều mạng. Đột nhiên sau lưng bị đánh, hắn không hề phòng bị bị ném tới ghế trên.

"Ngươi như vậy như thế nào cứu người, để cho ta đi đi. Tú Lan tỷ tỷ, phiền toái tỷ chiếu cố hắn."

Kỳ Nhi nói xong, mang theo Tiểu Phúc và 8 người khác không quay đầu lại mà đi ra ngoài. Tuy rằng không vui khi Tú Lan và Thiết Chính Hào cùng một chỗ, nhưng càng không muốn nhìn thấy Tú Lan lo lắng vì hắn. Chính mình đến tột cùng là vì sao vậy, vì sao gần đây tâm tình quái lạ như vậy càng ngày càng trầm trọng hơn đây?

"Ngươi không biết tại sao bọn họ lại bắt các ngươi sao?"

"Ừ, rất kì quái. Bọn họ chỉ là nhốt chúng ta vào cái động, những thứ khác cũng chưa làm."

"Bao nhiêu? Đám người đó biết các ngươi sao?"

"Hơn 10 người, không có, căn bản là không biết. Mà cũng không giống như tới để trả thù. Bọn họ ko phải muốn tống tiền chứ?"

Kỳ Nhi suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không có khả năng này… Nếu đoán không sai thì chính là muốn tới bắt ta."

Tiểu Phúc kinh ngạc nói: "Không thể nào. Tới bắt cô thì sao lại bắt trói chúng tôi? Vậy lỡ không ai biết chúng tôi bị bắt thì sao?"

Kỳ Nhi buồn cười nhìn hắn. "Ngươi không phải là người bọn họ phái tới sao?"

Nghe được lời này, Tiểu Phúc lập tức tức giận nói: "Triệu Kỳ, cô đừng ngậm máu phun người, ta là cái loại người này sao?"

"Ngươi không phải. Nhưng ngươi cảm thấy bọn họ sẽ cãi nhau vào lúc này sao?"

Tiểu Phúc lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai bọn họ cố ý để cho hắn chạy thoát mà mật báo.

"Tiểu Phúc, đối thủ của chúng ta phi thường thông minh đó."

Kỳ Nhi thở dài. Nàng cho rằng là mình cẩn thận thì sẽ không tiết lộ được hành tung, không ngờ vẫn là bị tìm được.

"Vậy chúng ta có đi hay không?"

Xem ra đối thủ đã có chuẩn bị, Tiểu Phúc có chút khϊếp đảm.

"Hì hì… vừa rồi ta cũng đoán mò, ngươi không muốn cứu huynh đệ ngươi sao?"

Kỳ Nhi nhún vai, trấn định tự nhiên đi tuốt đằng trước. Đối với nàng mà nói, chẳng có chuyện gì phải sợ. Trừ người đàn bà kia ra.

Kỳ Nhi trốn ở phụ cận sơn động, yên lặng theo dõi kỳ biến. Trường kỳ sinh tồn ở dã ngoại khiến cho thị lực nàng ở ban đêm đặc biệt tốt, thính giác cũng là phi thường linh mẫn. Xác định bên trong động quả thật chỉ còn tiếng ngáy chứ không còn tiếng động nào khác xong, nàng kêu Tiểu Phúc và mấy người còn lại canh giữ ở ngoài động còn bản thân thì lặng lẽ lẻn vào. Mười mấy người, nàng nắm chắc có thể đối phó. Nàng cẩn thận ngửi hơi thở đối phương, xác định là địch nhân xong là một chưởng đánh xuống làm đối phương bất tỉnh. Cứ như vậy mà mười mấy hắc y nhân toàn bộ đều ngã xuống, vì thế yên tâm dùng đá đánh lửa đốt đuốc, trong nháy mắt trong động đều sáng trưng. Kỳ Nhi nhìn quanh bốn phía, xác nhận không còn hắc y nhân nào khác xong mới gọi Tiểu Phúc.

"Triệu cô nương thật lợi hại, hai ba lần đều đánh bại được bọn họ."

Tiểu Phúc không quên bội phục vài câu. Hắn thấy huynh đệ mình bị trói vào một khối nham trụ lớn, vội vàng chạy qua cứu viện. Kỳ Nhi cũng không dám thả lỏng cảnh giác, tổng cảm thấy tựa hồ quá mức thuận lợi, giống như có chỗ nào không thích hợp.

Bọn họ cởi trói cho hết huynh đệ xong, đang muốn rời đi, đột nhiên bên ngoài vang đến một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng. Một đại đội nhân mã xông ra khi bọn họ không hề chuẩn bị, vũ khí toàn thân. Xem ra là tới không có ý tốt.

Tiểu Phúc thấy thế mà hít một ngụm hơi. Nguyên lai sớm có mai phục, xem trang bị, không phải là binh lính chứ? Thổ phỉ thấy binh lính, đây không phải là đi tìm tử lộ sao? Lần này là chạy trời không khỏi nắng rồi? Khi hắn đang miên man suy nghĩ hết sức, một thân hoa phục nữ tử phong thái yểu điệu từ từ theo bên hông đại đội nhân mã đi vào trong động, rực rỡ bức người.

Trên mặt nàng tràn ngập khoái ý khi gian kế thực hiện được, thản nhiên mỉm cười. Cái ẩn dấu dưới nụ cười kia khiến cho người ta không rét mà run. Ánh mắt lướt qua Tiểu Phúc trực tiếp vọt thẳng ra phía sau hắn, khóe miệng đột nhiên cong lên giảo hoạt:

"Xem biểu tình của ngươi, chẳng lẽ không cao hứng khi gặp ta sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »