Chương 8

Đêm lễ nạp trắc phi và thứ phi của cửu vương gia. Có kẻ cười, người khóc.

Vũ Hân Nghiên trở về nơi mình lớn lên, trở về căn phòng bản thân từng ở trước khi xuất giá. Nơi nàng từng ở vẫn được người dọn dẹp sạch sẽ, dù cho nàng có đột ngột trở về thì vẫn có nơi nghỉ ngơi.

Nàng còn nhớ ngày đó, đối với cửu vương gia mới gặp lần đầu, còn là nhìn từ xa mà nàng đã như si như dại. Nhất quyết muốn gả cho cửu vương gia. Vì thấy nàng nhất kiến chung tình như thế, phụ thân nàng đã tìm cách giúp nàng gả tới cửu vương phủ. Nay nhìn lại cảm thấy hành động khi đó thật là ngu xuẩn, bồng bột biết bao nhiêu. Còn thẳng thừng từ chối tấm chân tình của Đình Phong.

Vài ngày trước, Hân Nghiên đã lén hẹn gặp người bạn thanh mai trúc mã, hiện tại đã trở thành ngự y trong cung, hắn là Đình Phong . Nàng muốn nhờ hắn ta kiểm tra giúp xem bản thân có thai không. Dù biết là chỉ duy nhất lần đó thì khả năng mang thai rất thấp.

Đúng như Hân Nghiên dự đoán, nàng chẳng mang thai.

Thời điểm Vũ Vân Hi bước lên kiệu hoa đi đến phủ cửu vương gia. Mẫu thân nàng cố gắng kìm nén cực độ, vẫn phải cố gắng nở nụ cười nhắc nhở thứ nữ kia mọi chuyện trước mặt nhiều người.

Hiện nay phụ thân vô cùng sủng ái tứ di nương. Dù là nàng trở về thì cũng không nhận được sắc mặt quá tốt từ phụ thân. Nàng hiểu nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, không biết mẫu thân sẽ nhận về bản thân bao nhiêu ủy khuất nữa.

Từ cái ngày cửu vương gia chà đạp lên tôn nghiêm của nàng, nàng đã không còn thiết tha gì muốn day dưa tình cảm với y nữa. Chi bằng sống vì bản thân, vì mẫu thân nàng.

Đình Phong vì nàng mà cho đến hiện tại vẫn chưa có thê tử, vậy nên nàng hẹn Đình Phong bí mật xuất hiện tại phòng của nàng đêm nay. Và nàng tất nhiên đã đuổi những nô tì đi ra ngoài, đặc biệt dặn dò không để bất kì một ai tiến vào phòng.

Vũ Hân Nghiên ngâm mình trong nước hoa hồng. Sau đó thì nàng mặc trang phục mỏng màu đỏ, bồng đào nửa kín nửa hở mang theo một hương vị khan khác. Nàng ngồi nhìn bản thân qua gương đồng, đêm nay nàng trang điểm theo kiểu cách quyến rũ chứ không nhẹ nhàng như ngày đó với cửu vương gia. Nàng không muốn trở thành bản sao của kẻ khác.

Tất cả nến trong phòng đột ngột tắt đi, chỉ còn một cây nến le lói. Nàng biết, Đình Phong đã đến.

Hai cánh tay rắn chắc ôm lấy vòng eo con kiến của nàng. Hơi thở đàn ông nóng hổi phà vào tai Hân Nghiên. Giọng hắn khàn khàn, “Nghiên nhi, nàng đẹp lắm!”

---

Khi mặt trời lên cao, Vũ Hân Nghiên vẫn chưa muốn rời khỏi giường. Đã lâu rồi, nàng chưa có một giấc ngủ thoải mái như thế. Nhìn sang bên cạnh, người đàn ông kia đã rời đi. Nàng khẽ cười.



Đình Phong từng nói, dựa vào phương thuốc hắn dặn nàng uống vài ngày nay. Kèm theo cách tính của hắn, thì những ngày này là thời điểm nàng dễ mang thai nhất, đặc biệt là có thêm phương thuốc kia thì khả năng mang thai càng cao.

Hân Nghiên cũng thật hy vọng, lần này nàng có thể mang thai.

---

Sau đêm đó, Vũ Hân Nghiên và Ánh Tuyết đều trở về phủ cửu vương gia. Cả hai người đều mang theo những tâm sự khác nhau.

Ánh Tuyết lúc gần trưa mới trở về. Nàng vừa vào đến phòng thì bị một người ấn thật chặt vào tường không thể nhúc nhích. Nhìn ra là Duẫn Cung, nàng thoáng yên tâm.

Thấy đôi mắt Hách La Duẫn Cung đầy những sợi tơ máu, Ánh Tuyết có chút không hiểu. Tại sao hôm nay nhìn y lại đáng sợ như vậy. Nàng chỉ rời đi chừng một ngày thôi mà.

Hách La Duẫn Cung tì nàng vào bức tường, hắn như muốn nói gì rồi lại thôi, đôi mắt u ám như chứa nhiều tâm sự.

Ánh Tuyết đưa tay muốn đẩy y ra, nhưng lại không đẩy ra được. Dù nàng có tập võ nhưng sức lực đơn thuần của nàng không tài nào so sánh với một người đàn ông luyện võ từ nhỏ.

Hách La Duẫn Cung kéo mạng che mặt Ánh Tuyết đi, y thô bạo cưỡng ép hôn lên môi nàng. Bàn tay hắn đồng thời ôm lấy eo nàng kéo nàng vào sát người y.

Cảm nhận được cự vật bên dưới nóng hổi, và hành động thô bạo của Hách La Duẫn Cung. Ánh Tuyết cũng không phải đồ ngốc mà không biết sắp xảy ra chuyện gì.

Nàng cắn mạnh vào lưỡi hắn. Máu tanh tràn trong khoang miệng hai người. Duẫn Cung mới buông nàng ra.

Ánh Tuyết nhanh chóng lấy mạng che mặt đeo vào rồi chạy như bay ra ngoài. Bước chân nàng loạng choạng tìm một nơi để nghỉ ngơi. Trong đầu nàng lúc này đây không ngừng tái hiện lại những hình ảnh vừa rồi khiến nàng không ngừng run rẩy.

Trong căn phòng đấy, Hách La Duẫn Cung không ngừng thở dốc, y không ngừng dùng nắm đấm đấm vào tường. Tại sao y lại trở nên mất lí trí như thế. Đôi môi mỏng của y mím lại thành một đường thẳng.

Y phải giữ bình tĩnh. Trong phủ đã bắt đầu có những tai mắt khác. Y không thể để chuyện tình cảm lu mờ lí trí được. Cuộc chiến về ngôi vị cao nhất kia, y linh cảm nó đang bắt đầu quay rồi. Nếu sơ suất một bước, cả nàng và y đều không có đường lui nữa.