Chương 10

Hân Nghiên che miệng cười, từ giờ nàng sẽ là người quan sát bàn cờ này, chứ không phải con tốt luôn phải hy sinh bản thân. Thật hy vọng các nàng đấu với nhau thật kịch tính. Hân Nghiên sửa lại tư thế rồi nói, “Thôi được rôi, hôm nay là ngày đầu các muội đến viện này thỉnh an. Chúng ta cũng cần làm quen một chút chứ nhỉ. Đừng tạo không khí áp lực như thế! Chi Hoa, muội trước đi!”

Phùng Chi Hoa cung kính đứng lên, khẽ nghiêng người một góc nhỏ về phía cửu vương phi, giọng nói nàng không cao ngạo không siểm nịnh, “Muội muội Phùng Chi Hoa, đích trưởng nữ của Phùng Đại tướng quân.”

Vũ Hân Nghiên khẽ gật đầu, nói, “Không biết dạo này Phùng Đại tướng quân khỏe không?”

Phùng Chi Hoa nhẹ giọng đáp, “Phụ thân vẫn khỏe, đa tạ vương phi quan tâm.”

Vũ Vân Hi khẽ hừ lạnh, Chi Hoa là con gái đại tướng quân, cứ tưởng nàng ta là một bộ dáng thô kệt, vậy mà trông như người không xương, thật đáng ghét.

Mọi cử động của muội muội Vũ Vân Hi cửu vương phi đều nhìn vào trong mắt, Hân Nghiên không khỏi cười lạnh, một thứ nữ ngu ngốc, ta thật hy vọng ngươi sẽ sống lâu hơn ta tại cái nơi này.

Kế tiếp là Ngô Như Ý, Vũ Vân Hi đứng lên giới thiệu. Sau đó cuối cùng là Ánh Tuyết.

Cửu vương phi không hiểu tại sao vẫn có cảm giác không thích nàng ta, nhưng vẫn từ tốn nói, “Ánh Tuyết muội muội, nàng là người ở trong phủ sớm hơn các muội ở đây. Ánh Tuyết, nàng hãy giới thiệu về nàng cho mọi người đi.”

Ánh Tuyệt một bộ dáng mơ mơ màng màng, nghe Vũ Hân Nghiên nhắc đến tên bản thân thì nhìn sang. Nàng nói, “Ta tên Ánh Tuyết. Mọi người cứ tiếp tục. Bụng ta hơi đau, ta về trước đây.”

Không để Vũ Hân Nghiên trả lời, Ánh Tuyết đã nhanh rời đi như một cơn gió. Để lại những người bên trong dấy lên một cảm giác mơ hồ.

Vậy là xong rồi? Nàng ta cho rằng nàng ta là ai? Cho dù là thái tử cũng không đối xử qua loa với các nàng như thế.



Không khí trong phòng bỗng trở nên trầm xuống. Các nàng nhìn sang cửu vương phi. Nhưng trông dáng vẻ vương phi thì như không có chuyện gì xảy ra. Xem ra tin đồn cửu vương phi bị lép vế trước nàng ta, không được cửu vương gia sủng ái vì vị quý thϊếp này là thật.

Đôi mắt Vũ Vân Hi lóe lên, nếu nàng có được sự sủng ái của vương gia như nữ nhân kia. Thì nàng có cơ hội viễn siêu người tỷ tỷ đáng ghét này. Mà mẫu thân nàng cũng có cơ hội danh chính ngôn thuận được trở thành chủ mẫu, còn nàng sẽ trở thành một đích trưởng nữ tôn quý, không bị kẻ khác xem thường.

---

Ánh Tuyết đi ra ngoài, những nữ nhân kia thật quá giả dối, rõ ràng ghét cay ghét đắng đối phương nhưng lại xưng hô tỷ muội thân thiết tình thâm. Còn nói chuyện câu từ hoa mỹ dài dòng làm nàng lên cơn buồn ngủ. Ánh Tuyết nàng nhất định không phải cùng là một loại người với bọn họ, với lại nàng cũng không thật sự là người của cửu vương gia. Nàng không cần phải ép buộc bản thân bày ra bộ dáng thân mật cùng bọn họ làm gì cho khổ bản thân.

Ngẫm lại bộ dáng thất vương gia lần trước, lúc mà nàng nói cho hắn biết, nhìn bộ dạng hắn có cảm giác rất quen thuộc, gương mặt hắn ta có chút là lạ. Lẽ nào hắn quen nàng trước đây? Nếu không tại sao lại đối xử tốt với đệ muội như thế. Cửu vương gia nói muốn giúp nàng có lại không nói gì về chuyện của thất vương gia. Có lẽ không nên hỏi y, dù sao nàng cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt của y. Tên đáng ghét đó lại dám lợi dụng nàng, cho dù y có là ân nhân cứu mạng cũng không được. Nàng không phải loại người lúc nào cũng muốn lấy thân ra báo đáp. Xem ra nàng phải tìm cách trốn khỏi cửu vương phủ thôi.

Đôi mắt nàng thăm thẳm như bầu trời sao. Nàng bước về phòng, bảo hai nha hoàn thân cận vào trong, đóng kín cửa lại.

“Tịnh Kỳ, Tịnh Thi. Ta biết hai nàng là người của cửu vương gia. Nhưng bao lâu nay đều là hai nàng chăm sóc cho ta. Ta thật tâm cảm tạ hai nàng.”

Nét mặt hai nha hoàn bỗng chốc trở nên bối rối, Tịnh Kỳ vội nói, “Tiểu chủ, xin người đừng làm thế. Đó là lẽ đương nhiên.”

Ánh Tuyết nghiêm túc lắc đầu nói, “Đừng như thế, thân phận ta cũng chẳng tôn quý như hai người nghĩ. Cứ gọi ta là tỷ tỷ được rồi. Ta không xem các nàng là nha hoàn, từ giờ chúng ta hãy coi nhau là tỷ muội.”

Đôi mắt Tịnh Kỳ và Tịnh Thi có hơi hồng hồng, các nàng từ nhỏ là trẻ mồ côi lang bạt đầu đường xó chợ. May mắn được cửu vương gia đem về huấn luyện khắc nghiệt, xém chết biết bao lần. Đối với tiểu chủ trước mắt, đúng là từ trước đến nay nàng không đòi hỏi gì nhiều từ các nàng. Đối xử với các nàng luôn công bình như người thân trong nhà. Các nàng hiểu rõ, không có nhiều chủ tử đối xử tốt với nha hoàn như thế. Cả hai đều khóc như một đứa trẻ, nhưng nụ cười thì vẫn ở trên môi, liên tục gật đầu. Ánh Tuyết thấy thế thì ôm lấy cả hai lại, nàng cười thật tươi. Cuối cùng nàng cũng có được hai muội muội muội rồi.