Chương 40: Quân Khởi La, ngươi giỏi lắm

Edit: Quan Vũ.

“Vô Ngân, chúng ta đi!”

Long Dận nghe thấy tiếng nghị luận, tiếng ngợi khen vọng ra từ trong trà lâu, thần sắc như cũ, mắt phượng tĩnh lặng như mặt nước hồ, giống như đã sớm quen với những cảnh như vậy.

<>

“Tấn Vương thế tử ba năm chưa từng ra khỏi cửa, không ngờ hôm nay lại chịu ra khỏi Tấn Vương phủ.” Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của Long Túc Vân vang lên ở sau lưng hắn.

d:@TruyenHD||ê@u9d0n TruyenHD Long Dận không dấu vết nhíu nhíu mày, xoay người lại cười nhàn nhạt với Long Túc Vân, chỉ là khác hẳn với nụ cười với Quân Khởi La lúc nãy, y cười với Long Túc Vân hoàn toàn không thật lòng*, giọng điệu mang vẻ chế nhạo: “Thì ra là An Vương gia, ba năm không gặp, An Vương gia càng ngày càng ngọc thụ lâm phong rồi. Nếu An Vương gia muốn hỏi tại sao ta lại ra khỏi phủ, đương nhiên công lao thuộc về An Vương gia rồi! Hôm nay trước cửa An Vương phủ biểu diễn vở kịch hay vô cùng hiếm có như vậy, sao ta lại có thể bỏ lỡ chứ?”

*gốc là không đến đáy mắt [不达眼底]

Giọng nói của y dịu dàng dễ nghe, lại giống như mưa xuân tưới mát vạn vật, nhưng mà y tự vạch áo cho người xem lưng, khiến cho Long Túc Vân cảm thấy ức không chịu nổi.

“Phì.”

Nghe thấy lời nói của Long Dận, Quân Khởi La không nhịn được nữa, thelà bật cười ra luôn, trong phút chốc làm nhiều người nhìn lên lầu ba.

“Quân Khởi La, không ngờ lại là ngươi!”

Nhớ đến hưu thư và con gà mái hoa vàng kia, Long Túc Vân cũng chẳng thèm quan tâm tới bới móc của Long Dận, ngước nhìn Quân Khởi La, lập tức xù lông: “Ngươi…… ngươi đúng là giỏi lắm!”

Nếu như nói Long Dận khiến cho hắn cảm thấy buồn bực, thì Quân Khởi La làm cho hắn muốn gϊếŧ nàng ta!

Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã cảm thấy mình luôn sống dưới vầng sáng của Long Dận, dù có đi đến đâu, người ngoài đều so sánh hắn với Long Dận. Dù là dung mạo hay tài năng học vấn, chỉ cần ở đâu có Long Dận, hắn mãi mãi chỉ có thể ngậm ngùi đứng thứ hai. Nhất là bảy năm trước Long Dận nhất chiến thành danh, vinh quang của tiểu chiến thần càng khiến cho hắn một bước trở thành đối tượng được nữ tử trong khắp kinh thành đua nhau tranh giành theo đuổi, ném hắn ra xa tít tắp.

Trời xanh có mắt, cuộc chiến tranh với Bắc Nhung ba năm trước làm Long Dận suýt chết. Vất vả lắm mới nhặt cái mạng về được, nhưng cũng chỉ là thoi thóp qua ngày thôi! Vậy nên ba năm qua, Long Dận cũng không hề bước ra khỏi cửa lớn của Tấn Vương phủ.

Ba năm, hắn đã sắp quên kiểu nhân vật như Long Dận này, nhưng lời vừa nãy của những nữ tử quyền quý kia, lại làm cho hắn cảm giác nỗi đau sâu sắc của người ngàn năm chỉ đứng thứ hai một lần nữa.

Nhưng những điều này, cũng chỉ làm cho hắn cảm thấy tức mà thôi.

Nhưng mà d:@TruyenHD||ê@u9d0n TruyenHD Quân Khởi La thì không giống như vậy! Nàng ta lại quăng một phong hưu thư cho mình ngay trước mặt bách tính toàn thành, như vậy chẳng khác nào hung hăng cho hắn một cái tát trời giáng à!

Một người nam nhân bị nữ nhân hưu, hắn chẳng những là người đầu tiên ở Đông Lăng, e rằng cũng là người đầu tiên trong thiên hạ!

Chưa nói đến hắn sẽ bị những huynh đệ của mình khinh thường như thế nào, mà ánh mắt khác thường của bách tính cũng đủ để mình lãnh đủ luôn rồi.

Nhưng mà hưu thư này là người của mình bày ra trước, trong mắt người khác, Quân Khởi La cũng chỉ là đạo của người trả lại người mà thôi! Bản thân mình đi gây phiền toái với Quân Khởi La, cũng chưng ra vài phần kém cỏi.

Giờ đây, hắn có lòng muốn gϊếŧ Quân Khởi La, nhưng cũng chú ý đến mình

áp lực dư luận không thể nào chịu đựng.

<>

“Thì ra nàng chính là Quân Khởi La nha!” Có người khẽ nói: “Dung mạo của nàng và Thẩm đại tiểu thư, thật đúng là một trời một vực đấy.”

“Chẳng trách An Vương điện hạ không muốn cưới nàng, nếu là ta thì ta cũng lựa chọn Thẩm đại tiểu thư dịu dàng như nước, xinh đẹp nho nhã đoan trang.”

“......”

Trong nhã gian ở lầu hai, Thẩm Uyển Tâm đứng đằng sau màn lưới, nghe thấy nghị luận của bách tính, lòng tự tin đến nỗi muốn tung nóc nhà, trong lòng lại đắc ý một lúc.

Cái thứ nữ nhân xấu xí Quân Khởi La, muốn gì cũng chẳng có, lấy vốn gì mà đọ với nàng chứ?

Chương 41: Ta rất tốt.

Edit: Quan Vũ.

“Tất nhiên ta rất giỏi!”

Quân Khởi La không thèm để ý tới lời nói xôn xao của những người khác, từ trên cao nhìn xuống, giống như một nữ vương, vẻ mặt kiêu căng ngạo nghễ nhìn Long Túc Vân, khóe môi nhếch lên thành nụ cười châm biếm nhàn nhạt: “Hay là An Vương điện hạ cho rằng ta đã nhẫn nhục tự sát hả? Xin lỗi nha, ta không hề bị các ngươi ép chết, cho nên ngươi thất vọng rồi.”

Giá y trên người nàng sớm đã biến mất, thay một bộ bạch y giản dị thanh khiết, trên đầu cài một cây trâm phỉ thúy, nhìn phớt qua, toàn thân tao nhã thoải mái. Giọng nói trong veo của nàng rõ ràng, du dương, giống như hoàng oanh ra khỏi hang, đôi mắt trong suốt sáng long lanh, chói lọi như sao mùa hè, thêm cả nụ cười thuần khiết thế kia, vốn dĩ khuôn mặt bình thường nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút xinh đẹp rực rỡ.

Ban đầu d:@TruyenHD||ê@u9d0n TruyenHD Long Dận định bỏ đi, giờ đây cũng có chút không nỡ đi rồi. Lặng lẽ nuốt một viên thuốc vào, kiềm chế ý muốn ho khan, bèn im lặng đứng sang bên cạnh.

“Ngươi…… ngươi thật đúng là không hề đơn giản!” Long Túc Vân tức đến ngực phập phồng, ánh mắt dừng ở Quân Khởi La dần dần thâm sâu, một lúc rồi mới nói: “Xem ra là bản vương coi thường ngươi rồi.”

“An Vương gia đã khen nhầm rồi! Người từng chết một lần, tất nhiên sẽ không giống những người khác!” Quân Khởi La lạnh nhạt bình tĩnh, cố ý xuyên tạc ý của Long Túc Vân, cuối cùng còn hảo tâm nhắc nhở, nói: “Tiện đây cũng khuyên An Vương một câu, coi thường đối thủ không phải là hành động sáng suốt, càng không nên xem thường nữ nhân nha.”

Long Túc Vân ngứa mắt chính là cái dáng vẻ chuyện gì cũng không để trong lòng của Quân Khởi La, khiến cho hắn cảm thấy nó khá giống tên Long Dận đáng ghét. Vậy nên cũng không thèm nhận ý của Quân Khởi La: “Không cần ngươi giả bộ hảo tâm!”

“Nếu An Vương không muốn nghe thì cứ coi như là ta chưa nói.” Quân Khởi La nói xong, bỗng đôi mắt trở nên lạnh lẽo hung ác, giọng nói cũng không nhẹ nhàng từ tốn như lúc nãy, thậm chí mang vài phần sắc bén, gọi thẳng tục danh của hắn, nói: “Long Túc Vân, lần này, ta không thèm so đo với ngươi, vậy nên hôn sự của ta và ngươi hủy bỏ ngay! Sau này nếu còn dám nảy sinh ý muốn hủy hoại ta, mặc kệ ngươi là hoàng tử hay công chúa, đừng trách Quân Khởi La ta trở mặt!”

Mặc dù d:@TruyenHD||ê@u9d0n TruyenHDánh mắt của Quân Khởi La cũng khiến nhiều người cảm thấy rụt rè, nhưng Long Túc Vân lại có chút không cho là đúng.

Nàng ta nghĩ nàng ta là ai? Vẫn là tiểu thư tôn quý của Phàn Dương Vương phủ sao? Cũng chỉ là một cô nữ không được phụ thân ruột thịt thương tiếc mà thôi, vậy mà lại dám nói chuyện với hắn như vậy?

<>

Đúng là không biết điều!

Long Dận liếc nhìn Long Túc Vân, thấy hắn ta dường như cũng chẳng để tâm đến lời nói của Quân Khởi La, cúi đầu nhàn nhạt nở nụ cười.

“Ngươi cũng đã hiểu rõ việc hôn sự này không như ý ngươi, vậy chúng ta chia rõ ranh giới, từ nay nam hôn nữ gả, hai bên không liên quan tới nhau.” Long Túc Vân nói xong, lấy ra một miếng ngọc bội phương hoàng bay bằng ngọc bích ra khỏi ngực, lén phát lực trong tay, ném thẳng vào mặt Quân Khởi La: “Quân Khởi La, đây là tín vật của nương ngươi đã trao đổi với mẫu phi ta ngày trước, trả lại cho ngươi!”

Hắn làm như vậy là thử thăm dò, xem coi có phải Quân Khởi La có năng lực tự mình ra khỏi kiệu không ai hay biết dưới tình huống không ai trợ giúp hay không.

Vì lòng thăm dò lại dùng nội lực, lực ném ngọc bội mạnh mẽ, khiến cho rất nhiều người không tập võ cũng cảm thấy áp lực, đều đổ mồ hôi thay cho Quân Khởi La.

Quân Khởi La hơi hơi nhíu mày, dĩ nhiên hiểu được dụng ý của Long Túc Vân.

Nếu như là ngày thường, hai đầu ngón tay của nàng lá có thể dễ dàng tiếp nhận ngọc bội, nhưng nếu bây giờ nàng đưa tay ra nhận lấy hoặc là tránh đi, thì sẽ bóc trần sự thật rằng nàng có võ công, không nhận… vậy thì chờ bị ngọc bội đập nát mặt đi.

Mọi người nhận thấy dáng vẻ rối rắm của nàng, dường như là bị dọa đến ngây người, ngay cả tránh né cũng không thể.

Ngay lúc d:@TruyenHD||ê@u9d0n TruyenHD nàng còn đang do dự nên biểu lộ thực lực, tiếp nhận ngọc bội hay là chờ bị đập nát mặt, ngọc bội đã bị một cây trâm bạc ngọc quý báu đã đâm xuyên qua guồng cuốn chỉ màu đỏ, tránh khỏi gương mặt của Quân Khởi La, treo chắc chắn ở trên chấn song cửa sổ bên cạnh.