Mộ Vân Tịch nghe vậy hơi nhướng mày, ngữ khí có vẻ tùy ý nói: "Nói cho ta biết, tại sao lại khác?"
Vãn Hạ trợn tròn mắt, tựa hồ đang suy nghĩ tiểu thư nhà mình khác thường như thế nào, lại không nói ra được.
Mộc Vân Tịch ánh mắt khẽ động, nàng nhất định phải để cho Vãn Hạ một hiểu biết mới về bản thân, dù sao Mộc Vân Tịch kia cũng đã chết rồi.
“Tiểu thư nhà người thiếu chút nữa đã chết rồi, dạo một vòng ở cửa địa ngục, tự nhiên sẽ thay đổi”
Nha đầu Vãn Hạ này nhìn đủ trung thành, mặc dù nha đầu Sở Thiên Tịch không thể gϊếŧ địch trên chiến trường, nhưng tâm trí có thể cũng là một thanh kiếm sắc bén, kiên cường mà không vội vã.
“Cho nên từ nay về sau ai dám bắt nạt tiểu thư nhà người và ta, ta sẽ trả lại gấp mười lần”. Mộ Vân Tịch thanh âm lạnh lùng như ngọc rơi xuống đất, rơi vào trong lòng Vãn Hạ, đôi mắt kiên quyết kia làm chấn động trái tim của Vãn Hạ
Nhìn Vãn Hạ vẫn còn đang kinh ngạc, Mộ Vân Tịch biết mình cần cho nha đầu này thời gian để trấn tĩnh trở lại, nói : “Sau khi ta rời đi đã xảy ra chuyện gì? Hay có ai đó đã đến đây không?”
Sau khi tiểu thư đi ra ngoài, nhị tiểu thư có đến tìm người, nô tì nói tiếu thư không khoẻ đã đi nghỉ rồi, nhị tiểu thư vốn định xông vào, nhưng sau khi nghe tin tứ hoàng tử đến chùa Vân Thiên Tự liền vội vàng rời đi.
Tứ hoàng tử Tiêu Cảnh Hiên, vị hôn phu của Mộ Vân Tịch ?
Tiêu Cảnh Hiên, hoàng tử thứ tư của Đông Ly, xử lý các vấn đề triều chính được văn võ bá quan khen ngợi, hơn nữa lại là một thân ôn nhu như ngọc, là một người khiêm tốn phong độ ngời ngời.
Trước đây Mộ Vân Tịch một lòng muốn gả cho tứ hoàng tử Tiêu Cảnh Hiên, vì để thoát khỏi Hầu phủ đổi lấy tự do.
Chỉ là...
Mộ Vân Tịch khẽ cau may
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“ Tiểu...tiểu thư người đừng buồn”
Vãn Hạ không khỏi dịu dàng nói, cẩn thận nhìn tiểu thư nhà mình
“Ta buồn cái gì?” Thanh âm mềm mại hờ hững từ trong miệng chậm rãi phun ra.
Vãn Hạ ngây người nhìn tiểu thư nhà mình đang uể oải ngồi trên ghế, đầu ngón tay thon dài trắng nõn khẽ chống cằm, đôi môi khẽ cong lên, dưới ánh nến lung linh, nụ cười này càng đẹp đến mê người.
Nhìn thấy nụ cười của tiểu thư như vậy, không biết vì sao, Vãn Hạ chắc chắn rằng tiểu thư đã không còn quan tâm đến Tứ hoàng tử nữa.
“Còn gì nữa?” Mộ Vân Tịch kéo Vãn Hạ lại tiếp tục hỏi
“Lưu ma ma đã từng lén lút xuất hiện ở ngoài viện” Vãn Hạ thành thật nói
Lưu ma ma là lão ma ma bên cạnh Tạ Di Nương , từ lúc nào lại quan tâm đến nàng ?
Trong ký ức của nguyên chủ Mộ Vân Tịch, khi bị Tiết Trường Khanh bắt đi, nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở phía sau núi, người đó chính là em trai của Tạ Di Nương – Tạ Văn Kiệt.
Trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, xem ra chuyện này có liên quan đến Tạ Di Nương.
“Để tránh bọn họ hoài nghi, nô tỳ đặc biệt chuẩn bị nước nóng cho tiểu thư tắm, nói tiểu thư đang tắm gội, nhưng hiện tại nước đã lạnh rồi.” Vạn Hạ tiếc nuối nói.
Đôi môi đỏ mọng của Mộ Vân Hi cong lên, đôi mắt phượng híp lại lóe lên sáng ngời, đáp xuống bồn tắm: “Nước này đã chuẩn bị vừa đúng lúc, tiêu thư ta muốn tắm”
“Tiểu thư, nước đã lạnh rồi, làm sao tắm được?” Vãn Hạ vội vàng nói, nhưng giờ này, lại đang ở trên chùa Vân Thiên Tự, căn bản là không có cách nào làm nóng lại nước.
“Không sao” Mộ Vân Tịch đứng dậy, đi về phía bồn tắm.
“Vãn Hạ, ngươi đã chờ ta một đêm rồi, người đi nghỉ sớm đi, ngày mai canh giữ ở cửa, bất cứ ai cũng không cho phép vào” Mộ Vân Tịch hướng Vãn Hạ nói
"Nhưng mà..." Vãn Hạ không đồng ý nói.
“Vãn hạ từ khi nào người lại không nghe lời tiểu thư ta ? Ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai còn có nhiều chuyện vui đang chờ chúng ta ?” Mộ Vân Tịch híp mắt, một tia ớn lạnh xẹt qua như sao băng.
Đây chính là âm mưu của Thị Tạ, vậy thì chắc chắn ngày mai sẽ có một vở kịch đợi cô
Mộ Vân Tịch dỗ dành Vãn Hạ đi nghỉ ngơi, nàng cởϊ áσ ngoài, trên làn da trắng nõn của nàng có vô số dấu vết ân ái.
Trong bồn tắm, làn da mát lạnh có chút run rẩy, nhưng nàng cũng nhanh chóng thích nghi với cái lạnh trong bồn tắm
Mặc dù nàng là Thiên Tịch quận chúa trân quý của triều đại Tây Tần, nhưng nhiều năm cưỡi ngựa ở chiến trường, dẫn theo đội quân của nàng, băng qua những con sông vào mùa đông, trèo qua núi tuyết, đi qua những vùng đất hoang, băng qua nhưng ngọn núi đầy xác chết và đi qua biển lửa, một chút lạnh này đối với nàng mà nói không tính là gì.
Chỉ là nàng, chiến thần bất bại trên chiến trường, cuối cùng đã bị đánh bại...
Bại bởi lòng người, bại vì bị phản bội...
Nghĩ đến đây lòng nàng lại nhói đau.
Nàng Sở Thiên Tịch, ở trên chiến trường chết đi sống lại, nàng không hề hối hận, nhưng nàng chết dưới sự phản bội, làm sao có thể cam tâm.
Một lúc lâu sau, Mộc Vân Tịch từ trong nước lạnh đứng lên, từ trong hành lý tìm ra một bộ váy đã cũ, mặc vào, đường đường là đích nữ của Hầu phủ lại bị hành hạ đến như vậy, thật sự rất đáng xấu hổ .