Chương 6
Nói đến Cổ Dĩ Tiêu thì cô đã lấy được thuốc xổ từ anh hai của mình “hiệu quả rõ rệt nhưng an toàn”, vui vẻ trở về trường học, dọc theo đường đi gió đang ca xướng, mây trắng thì khiêu vũ,tất cả sự vật ở trong mắt Cổ Dĩ Tiêu đều là tốt đẹp như vậy.
Thượng Đế đem ngày cá tháng tư đặt vào ngày chủ nhật cuối tuần, thật giống như biết hôm nay Cổ Dĩ Tiêu phải làm điều xấu chỉnh Dịch Thừa, Thượng Đế chính là Thượng Đế a, ngài công bằng với ai hay không công bằng với ai nha.
Dịch Thừa hôm nay cũng cảm thấy có điểm quái dị,Cổ Dĩ Tiêu ngoài dự tính hôm nay không có ngủ trong khóa của hắn,tinh thần cô sảng khoái, mắt sáng như đuốc thật giống như hắc miêu sinh trưởng ở dưới tay cảnh viên chỉ huy đi bắt con vật khác. Đến trường dạy học hắn cũng không chú ý đến các học sinh, học kỳ này lại theo thói quen tìm kiếm vị trí của cô, sau đó động một chút là liếc mắt nhìn cô, mỗi lần đều thấy đỉnh đầu – cô chưa bao giờ giương mắt nhìn hắn, luôn ngồi ở mặt phía sau, không phải ngủ thì chính là vùi đầu đọc sách viết tùm lum.
Tiết thứ nhất vừa tan, vài nữ sinh theo thường lệ đi lên bục giảng hỏi chút vấn đề vừa có thể bắt chuyện vài câu.
Cổ Dĩ Tiêu ôm sách giáo khoa bỗng nhiên đứng lên.Cô xa xa nhìn Dịch Thừa bị nữ sinh vây quanh,trên mặt thiên tài dập dờn có chút tà ác.Cô chậm rãi đi lên đài, đứng ở phía sau mấy nữ sinh kia đánh giá mặt bàn. Hắn quả nhiên có thói quen pha một ly cà phê đặt bên cạnh, có đôi khi dừng lại uống một ngụm. Cổ Dĩ Tiêu vĩnh viễn cũng không hiểu đắng như thế có gì dễ uống, hơn nữa cô không lâu mới phát hiện Dịch Thừa uống không phải là cà phê ba trong một, mà là cà phê đen chính tông.
Dịch Thừa trong đám người giương mắt bỗng nhiên phát hiện Cổ Dĩ Tiêu đứng ở phía sau mấy nữ sinh. Vẻ mặt của hắn có nửa giây mất tự nhiên, thiếu chút nữa lộ ra tà mị quen có. Hắn khiến cho chính mình dời mắt đi, tiếp tục trả lời vấn đề về triết học do cô nữ sinh kia đưa ra, nhưng rõ ràng có chút không yên lòng.
Hắn thừa nhận chính mình đối với Cổ Dĩ Tiêu có hứng thú nhưng còn chưa tới trình độc“thiện cảm”, hắn thích chân chính là cô gái dịu dàng, mà không phải loại thích châm lửa như Cổ Dĩ Tiêu, là một cây đao giả thục nữ.
Cổ Dĩ Tiêu không có nhìn mặt Dịch Thừa,chậm rãi tới gần ly cà phê đen của hắn.Cô hẳn là nên cảm ơn mấy bạn học mê trai này, các cô chặn tầm mắt Dịch Thừa làm cho hắn chỉ có thể nhìn thấy mặt cô, lại nhìn không thấy tay cô.
Tại sao chỉ có tay động vật mới có thể tiến hóa thành người? Tại sao chỉ có lao động mới có thể biến thông minh? Bởi vì – các chi trên động vật không gọi là tay bởi vì bọn họ sẽ không lao động.
Đã sớm đem gói bột giấu trong tay,Cổ Dĩ Tiêu lặng lẽ đem nó đổ vào trong ly cà phê, sợ chúng nó không hòa tan,cô còn dùng muỗng nhỏ riêng quấy một chút. Làm xong tất cả cô không vội vả rời đi, đợi đến lúc chuông tan học vang lên,cô mới làm bộ thất vọng cúi đầu trở lại chỗ ngồi, giống như chính mình không có cơ hội hỏi mà buồn rầu.
Cổ Dĩ Tiêu học khóa thứ hai, một khắc cũng không ngừng nhìn chằm chằm Dịch Thừa, ở trong lòng không ngừng lẩm bẩm, hy vọng Dịch Thừa nhanh uống xong cà phê, sau đó chật vật không ngừng chạy vào WC khi quay lại thì chân mềm nhũn , sắc mặt tái nhợt ngồi phịch ở trên bục giảng.
Dịch Thừa đã sớm phát hiện ánh mắt cô khác thường, hắn đối diện với cô,cô nhìn hắn lộ ra nụ cười dịu dàng ngọt ngào,khi hắn nhìn về phía khác liền cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo chăm chú trên người mình. Hắn tạm dừng bưng ly cà phê lên uống mấy hớp,cổ họng sảng khoái tiếp tục giảng bài, nhắc nhở các học sinh trọng điểm bài học.
Hắn hét lên! Cổ Dĩ Tiêu trong lòng vui mừng nở hoa, rốt cuộc khó có thể che dấu vùi đầu cười ha hả.
Nửa khóa đi qua,Dịch Thừa cư nhiên một chút phản ứng cũng không có, điều này làm cho Cổ Dĩ Tiêu bắt đầu bất an,hồi tưởng lúc cô lấy gói thuốc từ tay Cổ Dĩ Sênh , cô còn nói phân lượng tại sao ít như vậy, lúc ấy Cổ Dĩ Sênh còn lộ vẻ mặt nghiêm túc nói, thuốc này nếu dùng nhiều hơn sẽ đưa lên xe cấp cứu. Hiện tại xem ra thuốc bột chính là quá ít ! Nói như thế nào nha? Anh hai cô vẫn là rất thiện lương ……
☆★
Cổ Dĩ Sênh làm xong một ca giải phẫu đi ra ngoài, nhìn đồng hồ đã sắp đến năm giờ rưỡi. Một y tá bỗng nhiên thần sắc kích động giữ chặt hắn“Bác sĩ Cổ, không tốt ! Người bệnh bỗng nhiên xuất huyết nhiều,ngừng hô hấp rồi!”
“Không thể nào?” Hắn đã rất cẩn thận khâu lại mạch máu cùng khoang bụng, hơn nữa loại giải phẫu này hắn đã làm hơn một trăm lần , nhắm mắt lại cũng có thể thuận lợi làm xong, không thể xuất hiện loại tình huống này .
“Lừa gạt bác sĩ thôi.” Y tá cười ha hả“Ngày cá tháng tư vui vẻ!”
Ha ha, hắn cũng không chú ý hôm nay là ngày cá tháng tư…… Ngày cá tháng tư? Đó không phải là cuộc sống của Cổ Dĩ Tiêu sao? Cổ Dĩ Sênh thở dài, lại nghĩ tới chính mình dung túng con bé quá.
Hắn mặc áo khoác trắng đi vào văn phòng của mình,Lăng Thiên đã ở bên trong chờ hắn .“Thế nào?” Hắn lấy nước ấm pha trà cho cô, thuận tiện hỏi kết quả kiểm tra — tuy rằng hắn đã sớm biết.
“Em có .” Lăng Thiên thở dài,“Ngày lành cuối cùng cũng đến , kế tiếp hơn một năm nửa bị vật nhỏ này hành hạ.” Cô đem giấy xét nghiệm đặt ở trên bàn, chỉ trích Cổ Dĩ Sênh“Vì sao đàn ông các người không sinh con? Rất không công bằng !”
Cổ Dĩ Sênh nở một nụ cười nhạt ngồi ở bên người cô, đem cô ôm vào trong ngực cúi đầu hôn cô.“Tự trọng nha, nơi này là bệnh viện.” Lăng Thiên ngồi thẳng thân mình, nhẹ nhàng đánh tay hắn một chút“Bị nhìn thấy thì anh sẽ thảm – bác sĩ ở trong văn phòng bệnh viện cường hôn nữ bệnh nhân……”
“Lăng Thiên.” Cổ Dĩ Sênh tâm sinh trêu tức, dù sao hôm nay là ngày cá tháng tư, hắn cũng muốn đùa giỡn vì thế hắn mặt lộ vẻ mặt khó xử, giống như có cái gì khó có thể mở miệng“Anh…… thừa nhận sai lầm với em,anh biết,em nhất định sẽ không tha thứ cho anh.”
“Anh làm chuyện xấu gì ?” Lăng Thiên lơ đểnh nghiêng đầu hỏi.
“Anh nhất thời hồ đồ, không thể qua được một cô gái tà ác uy hϊếp và hấp dẫn, cho nên……” Cổ Dĩ Sênh ảo não ôm đầu“Cho nên làm ra chuyện thật có lỗi quốc gia và nhân dân.”
Lăng Thiên đầu tiên là ngẩn người nhìn hắn từ trên xuống dưới, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, cuối cùng âm thầm cười cười, sau đó làm bộ tức giận nói:“Anh! Anh lại làm ra chuyện thiên lý không tha…… làm em không thể bỏ qua ,Cổ Dĩ Sênh! Anh xong rồi!Em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!” Cô nói xong hét lớn một tiếng,nhào đến trước gãi eo của hắn.
Cổ Dĩ Sênh không lừa được cô, lại bị cô cù đến chạy trốn không kịp,dứt khoác ôm cổ cô“Em không mắc mưu, nói cho anh biết vì sao?”
“Anh không phải loại người như vậy.” Lăng Thiên cười nói“Cô gái tà ác kia chắc là Dĩ Tiêu? Con bé làm sao ức hϊếp anh ? Nói cho em nghe một chút.”
Cổ Dĩ Sênh đem chuyện ngày đó ở Mac Donald nói lại một lần,Lăng Thiên cười lớn vuốt lấy đầu Cổ Dĩ Sênh tỏ vẻ đồng tình và an ủi.