Lúc này ở trong Đông Sương phòng, An Cường đang suy nghĩ các cách để phá cửa, cái phòng này để làm gì mà trong phòng rỗng tuếch, ngay cả cái ghế cũng không có.
Hắn chỉ biết dùng chân đạp cửa, nhưng cửa kia cũng vô cùng chắc chắn, thế nào cũng không chịu văng ra, hắn dùng sức hét lên cũng không có người nào ở ngoài.
Làm sao hắn biết, Lương bà bà sợ người trong phòng thoát ra nên cố ý chắn thêm một thanh ngang ở ngay cửa.
Mà hắn lại ở trong phòng chính giữa, người ở ngoài chỉ nghe thấy có tiếng người kêu mà thôi, không nghe được là nam hay nữ, cũng không nghe thấy nói điều gì.
Không bao lâu, một đám người đã tụ tập trong Tiêu Viên. Tạ Thượng thư nghe nha đầu bẩm báo cũng vội vã đi tới. Còn có mấy người ở ngoài phủ cũng tới xem náo nhiệt, chen chúc trong Tiêu Viên.
“Chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì?” Lão phu nhân của Tạ gia đỡ tay một bà tử đi tới, mọi người tự giác tránh ra nhường lối.
“Lão phu nhân, làm sao lại tới đây? Nơi này có nhi tử với nương tử của con tới rồi.” Tạ Thượng thư nhanh chóng tới nghênh đón.
An thị cũng bày ra vẻ mặt tươi cười kéo tay Tạ lão phu nhân. “Lão phu nhân không ở trong nhà cho ấm áp sao? Tuyết rơi đầy coi chừng ngã ảnh hưởng tới thân thể.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hơi lo lắng, không nghĩ tới lại nhiều người như vậy, vội vàng gọi mấy nô bộc khác tới giúp Lão phu nhân ngồi vào trong đình, vừa đưa lò sưởi tay cùng trà nóng, vừa mang tới chậu than, loay hoay giống như phục vụ người xem trò vui.
Đã nhiều năm như vậy, Hạ Ngọc giống như một kẻ mạnh mẽ đánh mãi không chết, nhưng hôm nay, nhất định phải khiến nàng ta bị đẩy ngã!
“Chớ vội, mở cửa phòng ra, ta muốn xem ai lại dám hành hung ở nơi này! Người ở Tạ phủ đều đầu gỗ sao? Hai vợ chồng ngươi quản thế nào vậy? Tại sao lại để kẻ cắp chạy vào trong phủ, còn tới nơi sâu trong hậu viện nữa?”
Tạ lão phu nhân nghiêm giọng nói, gõ mạnh quải trượng trên tay xuống đất, ánh mắt bén nhọn đảo qua An thị, lập tức An thị im miệng không dám nói gì nữa.
“Mẫu thân, người nên trở về thôi, nghe nói kẻ kia bị giam trong phòng đầu, lỡ như hắn lao ra khiến người bị thương, không phải nhi tử thành tội nhân sao?” Tạ Thượng thư không muốn Tạ lão phu nhân ở chỗ này, trong lòng giận giữ không biết người nào đưa bà đến đây. Hắn xoay người trách cứ An thị, “Còn không mau đưa mẫu thân về lại viện!”
“Mời” Lão phu nhân tới đây không ai khác chính là Lục Châu, do Vân Hi phân phó nàng làm, chẳng qua là “lỡ miệng” nói cho một nha đầu khác biết chuyện, mà nha đầu đó chính là nha đầu hầu cận thân thiết bên người lão phu nhân.
“Sợ cái gì, không phải có người ở đây sao? Hộ viện đâu?” Tạ lão phu nhân xem thường, bà ở trong phủ đã năm mươi năm, từ khi còn là cô bé mười tuổi không rành sự đời, rồi trải qua thời thiếu phụ trẻ tuổi chịu đựng nhiều cay đắng, đến bây giờ đã thành lão bà xấu xa rành rỏi chuyện đời, bà sợ cái gì chứ?
Một viên gạch, một viên ngói trong phủ này đều do tay bà xây dựng nên, con của bà cũng do bà rèn luyện dốc sức mà thành Binh bộ Thượng thư.
Trong gia tộc có bao nhiêu người dòm ngó tiền tài của bà? Lại có bao nhiêu kẻ muốn ám hại bà? Bà đều nhanh chóng thoát được, cũng không sợ hãi quá nhiều, vậy thì sao lại sợ một kẻ trộm? Trong phủ có trong sạch có mờ ám, chỉ cần một kẻ trộm vào phủ gϊếŧ người, chỉ sợ việc không đơn giản như vậy.
An thị thầm mắng trong lòng, bà ta đang vui mừng vì có Lão phu nhân tới đây, vậy mà Thượng thư lại mắng bà, còn bảo bà đưa lão phu nhân trở về.
Nhưng bà luôn là người khéo léo, gương mặt vẫn tươi cười nói với Tạ lão phu nhân, “Mẫu thân, con đã sắp xếp xong rồi, tên trộm kia sẽ không đả thương người được.”
Tạ lão phu nhân không nhìn bà, chỉ quay đầu nói với Lương bà, “Ngươi đến đây một chút, chuyện gì đã xảy ra?”
“Thưa lão phu nhân, nô tỳ thấy có người gϊếŧ Uyển cô nương, lúc người nọ muốn chạy thì nô tỳ đã nhốt trong phòng, xin lão phu nhân chỉ thị.” Lương bà tiến lên từng bước trả lời.
An thị cười phụ họa một tiếng, “Mẫu thân, theo con thấy hay là lập tức báo cho quan, thế thì kẻ trộm có chạy đằng trời.”
Ai ngờ Tạ lão phu nhân nhăn mặt, “Chẳng qua chỉ là một kẻ trộm, trong phủ chúng ta không bắt được sao? Còn nữa, hộ vệ các ngươi nuôi là đám phế vật hay sao?”
Tạ lão phu nhân chậm rãi hạ mi mắt, vô cùng bất mãn với An thị, nếu không phải có mấy vị khách đang uống rượu ở chỗ kia, bà rất muốn mắng ả ta một trận ra trò.
Tuy nói kẻ trộm vào phủ gϊếŧ người cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa, nhưng mấy ngày sau đại tiểu thư trong phủ lấy chồng, ả ta có cần thiết làm cho người dân xung quanh có chuyện để nói lúc rảnh rỗi như vậy hay không?
An thị không vui lắm, nhưng dù sao cửa phòng đã khóa lại, người ở bên trong muốn trốn cũng không thoát, bà gọi Lương bà lại, “Nhanh đi, mở cửa ra, ta muốn xem là ai ở bên trong.”
Nói đến bụi cây rậm rạp ở cửa Tiêu Viên, Hạ Ngọc bị Vân Hi lôi kéo núp trong bóng tối.
Nhìn người đi vào Tiêu Viên càng ngày càng nhiều, ngay cả Tạ Thượng thư cùng Tạ lão phu nhân cũng đi vào, gương mặt của Hạ Ngọc càng ngày càng tái đi.
Mọi người ra ra vào vào nói chuyện, nghe đâu trong Tiêu Viên có kẻ gϊếŧ người, đang chờ lão gia cùng lão phu nhân xem xét quyết định.
Hạ Ngọc cảm thấy sống lưng lạnh toát, nếu không phải là Vân Hi kéo bà lại, không để bà vào Tiêu Viên, có phải người mang tội danh gϊếŧ người là bà hay không?
Hoặc là mang danh đồng lõa với kẻ gϊếŧ người? Thì ra An thị bảo nàng đến Tiêu Viên là có kế hoạch sẵn.
An thị đây là muốn đuổi tận gϊếŧ cùng!
Mọi thứ của nàng đều để cho An thị, tại sao ả ta lại không tha cho nàng?
Vân Hi phát hiện gương mặt của Hạ Ngọc kỳ lạ, nàng cầm tay của bà nói nhỏ vào tai: “Nương, An thị không thực hiện được kế hoạch, bà ta càng làm to chuyện trong Tiêu Viên, sẽ càng lấy đá đập vào chân mình.”
Nhất định An thị không biết người đang ở trong phòng chính là An Cường, lại còn đưa An phu nhân theo, điểm này Vân Hi cũng không ngờ tới, nếu vậy câu chuyện sẽ càng huyên náo hơn nữa.
An phu nhân cũng không phải là ngọn đèn không có dầu, ở Kinh thành ai cũng biết bà ta bao che cho An Cường nhất, nếu hắn ta bị thua thiệt, An phu nhân nhất quyết không bỏ qua cho An thị.
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!
Trong Tiêu Viên, Tạ lão phu nhân đang cầm ấm nước, ánh mắt lạnh lùng quét qua An thị, “Hãy mau mở cửa, ta muốn nhìn xem ai ăn gan hổ, dám hành hung ở Tạ phủ.”
An thị đắc ý vênh mặt, lập tức sai mấy gã sai vặt, “Nhanh đi, bắt kẻ kia lại cho ta.”
Bọn sai vặt nghe bên trong là kẻ gϊếŧ người, muốn tiếp thêm can đảm, mỗi người còn cầm theo một cây gậy thật to, bảy tám gã sai vặt hung tợn đi tới trước phòng.