“Tiểu thư…” Lục Châu nhanh chóng chạy vào trong nhà, nàng ta đỡ khung cửa thở hổn hển mấy hơi rồi nói, “Tiểu thư, nô tỳ đến viện của đại phu nhân để lén nghe ngóng tin tức, phát hiện lão gia đang cầm cây chổi quét trần nhà đuổi đánh nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư đáng thương ngày thường yêu kiều như tiên tử, vậy mà lại quỳ trên mặt đất khóc đến mức không còn hình tượng!”
Lục Châu vui như mở hội, thế nhưng Vân Hi nghe xong chỉ cong môi cười một tiếng.
Khi Tạ Vân Dung bình yên vô sự bước ra khỏi chỗ của Tạ lão phu nhân, sau đó nàng ta còn nhìn nàng cười khıêυ khí©h. Vân Hi lập tức chạy đến thư phòng của Tạ Cẩm Côn, vờ như thuận miệng nói với hầu cận của ông ta là Tạ Lai Phúc: “Nghe bọn hạ nhân nói, trong phủ có người lén vào thư phòng của lão gia.” Còn nói “Tối hôm qua nhị tiểu thư đưa lén đưa một người vào đây, bị lão phu nhân biết đã khiển trách một trận rồi.”
Lén sao? Dĩ nhiên Tạ Cẩm Côn sẽ kiểm tra lại sổ sách quan trọng của ông, mà cuốn sách đó đã bị nàng đưa cho Đoạn Dịch từ sớm. Nếu không thấy nó thì Tạ Cẩm Côn sẽ vô cùng tức giận, vừa bực tức khi bị mất đồ, vừa bốc hỏa khi nữ nhi lén mang người lạ về nhà…
Suy nghĩ như vậy, Tạ Vân Dung ắt sẽ gặp nạn.’
Thật ra thì bất luận Tạ Vân Dung có thừa nhận hay không thì cũng sẽ bị đánh, Tạ Cẩm Côn sẽ hoài nghi nàng. Vân Hi đặt bút xuống, hai nữ nhi xảy ra chuyện, An thị cũng có thể lo lắng rồi. Kiếp trước cũng như kiếp này của nàng đã bị An thị làm cho đau khổ không ít, có thể nào không để cho hai nữ nhi của bà ta cũng nếm thử một chút?
“Ô, tiểu thư viết chữ thật đẹp, nhưng sao không giống với nét chữ trước kia?” Hồng Châu đứng hầu bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
Trong lòng Vân Hi cũng đang kinh ngạc, chữ viết này giống như đúc chữ của kiếp trước, nói như vậy…
“Đây là kiểu chữ khác, làm sao giống nhau được chứ. Ngươi không biết chữ thì làm sao mà hiểu? Ngạc nhiên làm cái gì?” Lục Châu liếc Hồng Châu một cái, sau đó xoay người cười hỏi Vân Hi: “Nô tỳ nói có đúng không hả tiểu thư?”
Trên bàn có để mấy tờ giấy, chính là bút tích của nguyên chủ này, chữ viết là chữ “tiểu triện”, mà nàng thích viết thể chữ “lệ”.
“Lục Châu nói không sai, ta muốn đổi kiểu chữ thôi.” Bọn nha đầu không biết chữ, không biết rằng bất luận là kiểu chữ nào thì thói quen đối với đầu bút cũng không thể thay đổi.
Nàng thuận miệng nói cho qua chuyện, nhưng trong lòng thì mừng rỡ không ngừng.
Năm năm trước, Tạ Uyển nghe theo chỉ thị trong di thư của phụ thân đi tới Kinh thành, trước tiên là đi tới tiễn trang*, trong đó có chứa một triệu lượng bạc, nếu muốn lấy số bạc này ra thì cần phải có bức thư do chính nàng viết để vào mật thất của tiễn trang.
*tiễn trang: giống như ngân hàng tư nhân.
Nhưng cũng chỉ tiến vào mật thất mà thôi. Trong đó lại chia thành rất nhiều gian nhỏ, trên cửa mỗi gian có ba mươi sáu chữ, tùy theo giá trị vật chất ở trong mà khách hàng chọn tám chữ làm mật mã để mở.
Mà mật mã này chỉ có một mình nàng biết.
Làm sao nàng quên mất mình còn khoảng tiền lớn như vậy? Nghĩ tới đây, cả người Vân Hi trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, An thị đoạt mất của hồi môn của nàng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một sợi lông nhỏ trong số tài sản mà nàng đang có.
…
Trong Tụ Phúc Viên của An thị.
Tùy tùng Lưu ma ma của An thị đang cầm quyển sách đi tới, “Đại phu nhân, đây là sổ sách của tháng này.” Quyển sách này nhỏ hơn so với sổ ghi chép trong phủ, bên trong dùng hai màu mực.
An thị nhìn vào con số đứng đầu hàng được ghi bằng màu đỏ, nhìn thật kỹ, sau đó lập tức giận dữ khép sổ lại, “Tại sao con số càng ngày càng lớn? Tháng này gấp đôi so với tháng trước đó!”
“Đại phu nhân.” Lưu ma ma nói, “Nhị thiếu gia lại cầm một vạn lượng đi. Cũng phải chi cho Cữu lão gia tới một vạn lượng, mấy ngày nay An phu nhân ở trong phủ, lão phu nhân lại không cho phép lấy tiền công.”
“Bà già đáng chết!” An thị tức giận vỗ mạnh lên bàn một cái, nói dễ nghe là giao cho bà việc bếp núc, nhưng không phải là luôn đề phòng bà sao? Cho rằng An thị bà là người ngu à? Có tiền cũng cầm đi cho con gái mình*.
*Ý chỉ cho em chồng của An thị, em gái của Tạ Cẩm Côn.
Lưu ma ma nhìn xung quanh phòng một vòng, phát hiện bọn nha đầu đứng khá xa chỗ bọn họ, lúc này mới thì thầm, “Đại phu nhân, nô tỳ thấy có chuyện rất kỳ lạ.”
Gương mặt An thị càng thêm nghiêm trọng, “Chuyện gì?”
“Đại phu nhân có phát hiện tính tình của tam tiểu thư thay đổi hoàn toàn so với trước kia không, giống như thay đổi thành người khác vậy? Trước kia dù tam tiểu thư đi đến đâu cũng không để ý tới chuyện gì đang xảy ra, hơi giống người đầu gỗ, chẳng nói tiếng nào. Người khác đặt đâu thì ngồi đó, bảo đứng thì đứng. Nô tỳ lớn tiếng nói chuyện với nàng ta thì nàng ta cũng bị dọa sở đến hoảng hốt, run rẩy giống như thỏ con. Thế nhưng mấy ngày nay, nàng ta nói nhiều hơn, miệng lưỡi lanh lợi, lúc nhìn vào mắt người khác cũng giống như hiểu thấu người đối diện… Giống như là… Giống như chúng ta là kẻ thù của nàng ta vậy.”
Bàn tay An thị đang muốn cầm ly trà trở nên cứng ngắt, trước mặt lại hiện lên đôi mắt của người kia, không… Không thể nào! Trên đời này không thể có chuyện hoang đường như vậy.
“Nó thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ trước kia là giả vờ? Thật đúng là đã khinh thường nó rồi! Hừ, nhưng cũng chỉ là một con nhóc, có thể nhảy cao được bao nhiêu?” An thị cười lạnh, “Ngươi đưa nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia về đây, nói ta có chuyện gấp muốn bàn bạc với chúng nó.”
Dù ngoài miệng An thị nói như vậy, nhưng trong lòng đã kinh hãi từ sớm, chuyện mấy ngày nay nhìn như trùng hopwjm kỳ thật mỗi cái cũng có quan hệ với tiện nhân Tạ Vân Hi.
Dám phá hỏng chuyện của bà sao? Vậy thì phải diệt ngay!
Lưu ma ma trả lời, “Vâng”, sau đó lui ra ngoài tìm hai người con trai của An thị.
Mà Tạ Thành cùng Tạ Tuân đã bị Tạ Vân Lam gọi đến Lam Viên.
Tạ Vân Lam quỳ gối trước nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia, đôi mắt khóc đến mức giống như trở thành hai quả đào hồng, “Hai vị ca ca, hai ca không thể nhìn muội bị oan ức như vậy được… Muội là thân muội của hai người đó…”
Tạ Thành đen mặt, “Xem chuyện tốt mà muội làm đi! Làm sao ta giúp muội được?”Hắn đi bên ngoài nghe người ta gièm pha, muội muội này còn chưa chịu ngừng gây rối, còn muốn báo thù sao? “Báo thù thì không phân biệt sớm hay muộn, căn bản bây giờ thời gian chưa cho phép, theo ta thấy, muội hãy ngoan ngoãn cho đến khi gả vào Tấn Vương phủ rồi hãy nói.” Nói xong hắn tức giận phất tay áo rời đi.
Tam thiếu gia lại đảo mắt, “Muội muội, ngươi có được bao nhiêu thứ từ Uyển cô nương kia? Chỉ cần chia cho ta một nửa thì ta sẽ giúp muội báo thù. Cũng chỉ là một đại phu cùng một tiểu nha đầu, không phải là hai bàn thức ăn trước mặt ta sao?”
“Tam ca, ca chịu giúp muội thật chứ?” Tạ Vân Lam cũng không giả khóc nữ, lôi kéo tay áo của Tạ Tuân nghiêm túc nói, “Tạ Uyển kia có rất nhiều tiền ở trong tiễn trang, dường như là trăm vạn lượng bạc, ta một nửa, ca một nửa được không?”
Trăm… Trăm vạn lượng? Tạ Tuân kinh ngạc mở to hai mắt, “Đại muội, ta đồng ý!”
Mà trong mắt Tạ Vân Lam thoáng qua một tia sáng, “Tạ Vân Hi, nhất định ngươi phải chết!”
“Đại muội, muội nói gì cơ?” Tạ Tuân vui mừng đến cả người lâng lâng, mấy ngày nay tình hình của hắn rất cấp bách, mà mẫu thân lại quản hắn càng ngày càng nghiêm.
“Ca chỉ cần làm như thế này…”