Chương 11: Tỉnh mộng

Đoàn người trong Tiêu Viên nhao nhao ồn ào, Tạ lão phu nhân thấy liên lụy đến cháu gái của mình nên gần như muốn ngất xỉu, mà Nguyệt di nương cùng An thị đánh nhau cũng chẳng ai can được.

Lưu bộ đầu thừa dịp Tạ Thượng thư đang giải quyết chuyện nhà, lập tức ông cho người đưa Lương bà cùng Tạ Vân Hương đi.

Hạ Ngọc nhìn thấy Tạ Thượng thư đang bị vây bởi đám nữ nhân trong phủ, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại, dường như chuyện xảy ra trước mặt đều không liên quan đến bà, bà chỉ im lặng xoay người kéo Vân Hi ra khỏi Tiêu Viên.

Vân Hi đi theo Hạ Ngọc cũng không nói gì.

Sau khi đưa Hạ Ngọc về lại Hạ Viên, Vân Hi cùng Lục châu cũng trở về Hi viên.

“Tiểu thư, chẳng lẽ chính là Lương bà cùng Tứ tiểu thư gϊếŧ Uyển cô nương?” Lục Châu ôm ngực thở dài một tiếng, “Nhiều người thật kỳ lạ, bình thường Lương bà nhận không ít tiền thưởng từ Đại phu nhân, vậy mà cũng có thể ăn cắp được. Còn Tứ tiểu thư nữa, vì sao nàng ấy lại như vậy?”

Vân Hi không nói gì, việc này cũng do lòng người quá tham lam mà thôi.

Đi được vài bước, đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện, “Lục Châu, bây giờ ngươi đi đến Tiêu Viên hỏi Anh nhi ở đâu, còn có những người khác ở Tiêu Viên đang làm gì?”

“Tiểu thư hỏi mấy chuyện đó làm gì?”

“Uyển cô nương… Trước kia đối với ta không tệ, bây giờ ta cũng nên quan tâm chuyện của nàng ta một chút không phải sao?”

Tiểu thư có tình cảm tốt với Uyển cô nương từ bao giờ? Lục Châu không hiểu những lời tiểu thư nói lắm, nhưng lời của tiểu thư nàng luôn nghe theo.



Tiền viện của Tạ phủ, bởi vì Nam Cung Thần uống nhiều rượu nên đang ngồi trong phòng khách giải rượu.

Một nữ tỳ của Tạ phủ bưng nước trà tới sau đó lặng lẽ lui ra, lúc ra tới cửa vẫn không quên lén liếc nhìn tân lang của Tạ phủ một cái.

Tân lang thân người như ngọc, phong thái nhàn nhã, lại là Thế tử của Vương phủ, làm sao không khiến nhịp tim của đám người hầu đang ở tuổi xuân không rung động?

Một nha đầu mặc áo xanh ngọc vội vã chạy qua trước mặt nàng ta.

“Kim Châu tỷ tỷ, sao lại chạy gấp như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Nha đầu Kim Châu ở bên cạnh lão phu nhân đưa tay lau trán ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển nói: “Ngươi không biết sao? Trong Tiêu Viên xảy ra chuyện lớn rồi, Uyển cô nương sống trong phủ ta đã chết, còn kinh động đến quan sai, bắt Tứ tiểu thư cùng Lương bà đi rồi, lão phu nhân tức đến mức ngất xỉu, ta phải đi tìm Tống đại phu đã.”

“A? Sao Uyển cô nương lại chết? Sáng sớm hôm qua nàng ấy còn nhờ ta làm mấy chuyện, lúc ta về còn thưởng cho ta 300 đồng, cũng gần với tiền lương nửa tháng rồi.” Tiểu nha đầu thở dài một tiếng.

“Cũng chưa nói đến việc này, ta cũng bị hù dọa đến sợ rồi. Ngươi không nhìn thấy đâu, nàng ta chết rất thảm, chắc là bị ném vào trong hố vôi…”

Tiểu nha đầu kia che miệng la nhỏ một tiếng.

“Ngươi cũng đừng đi nói lại chuyện này với ai, ngươi là biểu muội của ta, ta mới nói cho ngươi nghe, thôi được rồi, ta phải đi tìm Tống đại phu, không ở đây nói chuyện cùng ngươi nữa.”

Kim Châu tiếp tục chạy về phía trước, tiểu nha đầu kia đứng yên một lát cũng vội vã rời đi.

Hai nha đầu đứng kế bên cửa sổ thì thầm mà không biết Nam Cung Thần ở trong phòng không hề ngủ.

Hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cửa sổ, bàn tay nắm chặt ghế, gân xanh nổi chằng chịt trên mu bàn tay.

Chết…

Nàng chết sao?

Là ai gϊếŧ nàng?

Nhất định hắn sẽ khiến kẻ đó phải chết theo!

Nam Cung Thần nhẹ nhàng buông tay, đột nhiên chén trà bằng sứ trong tay hắn rơi xuống đất, tiếng rơi vỡ vang lên…

“Thế tử gia!” Một tên hộ vệ xuất hiện trước mặt Nam Cung Thần.

Ánh mắt Nam Cung Thần lạnh nhạt nhìn xuống đất, giọng nói lạnh như băng, “Điều tra cho ta, Uyển cô nương… Rốt cuộc chết như thế nào…”

“Vâng, Thế tử.”

Tạ Vân Lam đeo mạng che mặt, một tay ôm lấy bụng, một tay nâng búi tóc của mình đi tới phòng khách ở Tiền Viện.

Hôm qua nàng bị Tạ Uyển ném vôi nóng lên mặt nên khi đi ra ngoài phải đeo mạng che mặt. Mặc dù đã bôi thuốc nhưng vẫn rất đau, trong lòng nàng hận Tạ Uyển đến chết, nhưng nghĩ đến việc mấy ngày nữa sẽ được gả cho người mình thích, nàng ta vui mừng không ít.

Tạ Vân Lam tủm tỉm cười đến trước cửa của Tiền viện, gương mặt của người trong phòng khiến nàng giật mình.

Chỉ thấy sắc mặt Nam Cung Thần trắng bệch không hề có sức sống, hai mắt lại đỏ như máu.

Nàng nâng tay áo rộng lên, vội vàng chạy tới hỏi: “Thần lang, chàng sao vậy?” Ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt gương mặt lo lắng của hắn.

Nam Cung Thần vung tay nắm chặt tay áo của nàng ta, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tạ Vân Lam, gằn từng chữ:”Có phải ngươi gϊếŧ nàng hay không? Nói!”

“Thần… Thần lang, chàng đang nói tới ai? Thϊếp… Làm sao thϊếp gϊếŧ người được?” Hốc mắt Tạ Vân Lam đỏ lên, nước mắt tuôn ra không ngừng, trên mặt cũng viết lên hai chữ “Oan ức”.

“Ngươi nói còn có ai ở đây? Trên đời này, chỉ có một người là ngươi không thể đυ.ng vào! Ta nói rồi, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi, chức Thế tử phi của Tấn Vương phủ cũng có thể cho! Chỉ có nàng là ngươi không được đυ.ng vào! Nhưng ngươi lại dám… Gϊếŧ nàng ấy?”

Dường như khi nói ba chữ cuối cùng, Nam Cung Thần đã gằn từ trong kẽ răng để nói.

Mắt hắn đỏ ngầu, bộ dáng như muốn ăn thịt người.

Tạ Vân Lam bị dọa sợ đến không dám giả khóc nữa, xem ra Nam Cung Thần đã biết Tạ Uyển chết. Dĩ nhiên, sớm muộn gì chuyện kia cũng sẽ ra ánh sáng, mấu chốt là không thể để Nam Cung Thần nghi ngờ mình.

“Không, Thần lang, hãy nghe thϊếp nói, là nàng ta không cẩn thận ngã xuống, chàng cũng biết hố vôi đó ở trong chỗ ở của nàng ta, vừa lớn vừa sâu, cộng thêm hôm qua tuyết lại rơi nhiều, nhất định nàng ấy không thấy rõ nên mới ngã xuống.”

“Nàng ấy bị vôi nóng làm bỏng chết! Mà không phải rơi vào hố vôi được làm lạnh!” Nam Cung Thần cười lạnh, “Chẳng lẽ nàng ấy không phân biệt nơi nào là hố vôi, nơi nào là tuyết sao? Ngươi nói như vậy, vôi nóng mà bị che bởi tuyết sao? Nói láo cũng không dùng đến đầu óc!

Nàng ấy là thiên kim tiểu thư, bình thường ra cửa cũng mang theo ít nhất là hai nô tì, tại sao lúc ấy lại không có một người nào? Không phải ngươi cho ta là kẻ ngu đó chứ? Ta cho phép ngươi chửi bới nàng, cũng không cho phép ngươi gϊếŧ nàng ấy!”

“Nhưng… Không phải là thϊếp, thϊếp không có…” Tạ Vân Lam khóc nấc lên, đôi mắt tràn đầy nước mắt động lòng người.

Đột nhiên, mắt nàng ta sáng lên, “Thần lang, là Tạ Vân Hương, là muội ấy làm hại Uyển muội, Lưu bộ đầu cũng nghi ngờ nên đã đưa muội ấy tới nha môn rồi.”

“Hôm qua Tạ Vân Hương chỉ đến Tây Viên của Nhị phu nhân ngồi chơi chốc lát, sau đó tới thăm nhà cữu cữu của nàng ta, đến sáng nay mới trở về. Mà sáng nay hố vôi đã được làm lạnh. Nàng ta chỉ là cô nương bình thường, sẽ không biết bay trên trời, càng không biết thuật phân thân.”

“Thần… Thần lang… Cái đó… Cũng không phải là thϊếp làm đâu, còn có Lương bà nữa, bà ta cũng rất đáng nghi.” Tạ Vân Lam hết sức biện giải, nhưng trong lòng lại hận Tạ Vân Hương trăm lần, hôm qua nàng ta đi ra ngoài sao? Nam Cung Thần cũng biết? Chỉ sợ Thuận Thiên phủ cũng sẽ tra ra được.

“Người ta tìm thấy không ít đồ trang sức của Tạ phủ trong phòng của Lương bà. Đừng nói ngươi bảo đó lý lý do nhé?” Nam Cung Thần không nhìn nàng ta nữa, chợt hắn đẩy nàng xuống đất, sải bước đẩy cửa ra.

“Thần lang, Thần lang…” Tạ Vân Lam ngồi trên mặt đất khóc lớn. Nhưng trong lòng hận Tạ Uyển vô cùng, đã chết rồi vẫn muốn giành Nam Cung Thần của nàng. Nhất định nàng phải thỉnh mấy người đạo sĩ hay hòa thượng tới để siêu độ cho nàng ta, khiến nàng ta mãi mãi không thể đầu thai!