Hạ nhân đứng gác ở cửa Chiêm Vân viện nhìn thấy cảnh này liền hoảng sợ tiến lên tiếp ứng.
Đào Cẩn
không
yên lòng nên
đi
theo phía sau bọn họ vào trong viện. Bỗng giật mình nghĩ tới
mộtchuyện, liền xoay người phân phó Hàn Quang
đang
đứng ngây người bên cạnh, "Nhanh
đi
mời đại phu trong phủ tới đây!"
Nhìn dáng vẻ của Giang Hành bây giờ hẳn là vết thương còn chưa được băng bó, mang
một
toàn thân toàn máu trở về, cũng
không
biết vết thương có sâu lắm
không, bị thương có nặng hay
không?
Vừa nghĩ vừa bước vào phòng, người hầu trong phòng đều
không
biết y thuật, nên
không
dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám lấy khăn ướt lau vết máu quanh vết thương cho
hắn. Đào Cẩn nhìn thấy vậythì
luôn cảm thấy chân tay của bọn họ
thật
vụng về, vì thế tiến lên đoạt lấy khăn, "Để ta làm."
Miệng vết thương vẫn
không
ngừng chảy máu, trước khi trở về
hắn
chỉ làm vài sơ cứu đơn giản để cầm máu, nhưng do vừa rồi
đi
lại nhiều nên vết lại nứt ra. Miệng vết thương dài hơn hai tấc, da thịt đều hở hết ra ngoài, nhìn cũng
đã
cảm thấy đau. Đào Cẩn cẩn thận cởi nhuyễn giáp của
hắn
ra, lại dùng kéo cắt quần áo chung quanh vết thương của
hắn, cầm khăn
nhẹ
nhàng xử lý miệng vết thương cho
hắn.
Giang Hành mở mắt ra, nhìn thấy
một
đôi mắt khẩn trương đầy lo lắng của nàng, nhịn
không
được cười cười, "không
phải vết thương gì nặng, đợi đại phu đến băng bó
một
chút
thì
tốt rồi."
không
phải vết thương nặng, vậy vừa rồi
hắn
còn lung lay như sắp ngã vào người nàng là sao?
nói
gì Đào Cẩn cũng
không
tin, cũng may đại phu trong phủ
đã
đến. Cầm máu ở miệng vết thương rồi khâu lại, lại dùng lụa trắng băng bó từng vòng từng vòng, đại phu vân đạm phong khinh
nói: "Mấy ngày nay vương gia
không
được để người mệt nhọc, phải ở lại phủ dưỡng thương
thật
tốt, nhớ
không
được để miệng vết thương rách ra. Mỗi ngày thay băng 3 lần, sau ba ngày
sẽ
đổi
một
loại thuốc khác, sau tầm 5 ngày nữa vết thương
sẽ
không
có gì đáng ngại."
Giang Hành ngồi ở
trên
giường, ngày thường dáng vẻ đầy uy phong lẫm liệt, bỗng nhiên trở lên suy yếu, làm cho mọi có chút
không
quen.
hắn
vuốt cằm
nói: "Làm phiền đại phu."
Đại phu kia mặt khác phân phó nha hoàn ở Chiêm Vân viện, chú ý ăn uống mấy ngày nay của Ngụy vương,
không
thể ăn thức ăn cay, lấy thức ăn thanh đạm làm chủ. Nha hoàn đều nhất nhất ghi nhớ, liên tiếp gật đầu.
Tiễn đại phu
đi
xong, nha hoàn liền
đi
xuống, Đào Cẩn đến trước giường nhìn nhìn, "Ngụy vương cữu cữu còn đau
không?"
Dáng vẻ vừa rồi của
hắn
như vậy
thật
là
đã
làm nàng hoảng sợ. Trong ấn tượng của nàng
hắn
vẫn là bất khả sâm phạm,
không
có gì có thể gây tổn thương cho
hắn, kỳ
thật
nàng hoàn toàn
không
tưởng tượng được
hắn
cũng
sẽ
giống như người thường,
sẽ
bị thương, có lẽ cũng có lúc
hắn
cần có người chiếu cố chăm sóc. Đặc biệt lúc
hắn
thiếu chút nữa ngã xuống đất
thì
Đào Cẩn bỗng nhiên cảm thấy đau lòng chohắn, cảm thấy
hắn
sống cũng
thật
không
dễ dàng.
Từ 15 tuổi
hắn
đã
phải lẻ loi
một
mình đến Tùng Châu, vượt mọi chông gai, tự mình phải
đi
qua
một
con đường đầy máu, mới có thành tựu của ngày hôm nay.
hắn
có lúc nào cảm thấy yếu ớt
cô
độc hay
không?
Chắc cũng có
đi, chỉ là chưa từng thể
hiện
racho ai nhìn thấy.
Vài ngày nay
hắn
vì chuyện sơn tặc mà bận rộn, nhưng lại chưa từng ở trước mặt nàng
nói
qua
một
câu, nàng là được biết qua miệng của Kim Hà. Ngay cả chuyện lớn như hôm nay, nàng cũng hoàn toàn
khôngbiết, mãi sau khi
hắn
đem những người kia
một
lưới bắt hết xong, mới xuất
hiện
trước mặt nàng.
Nghĩ như vậy mũi Đào Cẩn bỗng nhiên có chút phát cay cay, "Những người đó đều
đã
bắt được sao? Từ nay về sau có phải trong thành
đã
được thái bình?"
Hai mắt tiểu bất điểm đẫm lệ, cũng khiến cho Giang Hành có chút trở tay
không
kịp.
hắn
định mượn cơ hội này thân cận với nàng hơn
một
chút, cũng
không
nghĩ
sẽ
chọc nàng khóc, vì thế nâng cánh tay còn lại lau khóe mắt nàng, "Ta
thật
sự
không
đau, tình cảnh vừa rồi có phải dọa đến ngươi? Những người đó đều
đã
bắt được hết,
không
một
kẻ nào thoát được, sau này nếu ngươi muốn ra đường chơi, ta cũng
sẽkhông
ngăn cấm ngươi." Dứt lời dừng
một
chút,
nói
thêm
một
câu: "Nhưng phải mang theo người hầu."
Đào Cẩn
không
tin, nếu như
một
đao kia chém vào
trên
người nàng, nàng khẳng định đau đến
khôngchịu nổi, "Ngươi vừa rồi đều thiếu chút nữa
đã
té xỉu! Chẳng lẽ
không
phải vì đau sao?"
Giang Hành mỉm cười, chẳng nhẽ
nói
hắn
làm như thế là vì muốn để cho nàng đỡ?
Như vậy
thật
tốt, tự đào hố cho mình nhảy, có miệng mà
không
thể
nói
rõ.
hắn
đơn giản thẳng thắn thừa nhận: "Mới vừa rồi rất đau, nhưng bây giờ tốt hơn nhiều rồi."
Đào Cẩn nghiêm trang theo dõi
hắn, nhìn chằm chằm khiến cả người
hắn
cảm thấy sợ hãi,
không
khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Nàng
thật
tâm
thật
ý
nói: "Bị thương người cứ
nói
thật, ta
sẽ
không
chê cười người."
Nghiễm nhiên là
một
bộ khẩu khí của
một
bà cụ non.
Giang Hành nghẹn họng,
không
có cách nào phản bác.
Vừa lúc nha hoàn sắc xong thuốc bưng
một
chén thuốc màu đen tuyền lên, Đào Cẩn ngửi thấy vị thuốc đông y trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, liền hoảng sợ lui lui về phía sau vài bước.
Giang Hành mặt
không
đổi sắc uống
một
hơi hết chén thuốc xong, nàng liền cảm thấy rất bội phục,
hắnthậm chí ngay cả mứt táo cũng
không
cần ăn.
Trong phòng
không
còn chuyện của nàng, nàng liền
đi
đến trước mặt Giang Hành cáo từ, "Ngụy vương cữu cữu nghỉ ngơi
đi, ngày mai ta lại đến thăm người."
Giang Hành buông chén thuốc, "Được."
*
Gần đây chính là đến mùa cam đường, Đào Cẩn mỗi khi rãnh rỗi liền ngồi ở dưới hành lang ăn cam. Có đôi khi nhàn hạ, liềnvừa hóng mát vừa để cho Bạch Nhụy hầu hạ, ngay cả tay nàng cũng
không
muốn động
một
chút, trong miệng tràn đầy nước quả ngọt ngào, thanh mát ngon miệng.
Thời tiết càng ngày càng nóng, ngay cả Tướng Quân cũng chỉ nằm
trên
mặt đất
không
chịu động đậy. Mùa hạ ở Tùng Châu nóng lực ẩm ướt, ở Trường An là khô nóng, thời tiết hơi khác nhau
một
chút, thế nhưng mức độ nóng
thật
không
phân cao thấp.
Bạch Nhụy làm xong nước lê, cố ý còn dùng khối băng ướp, đưa tới trước mặt Đào Cẩn: "Tiểu thư có muốn dùng nước lê ướp lạnh."
Băng ở Tùng Châu rất hiếm, là những tảng băng lúc mùa đông để ở sâu dưới đất. Nên cũng
không
có bao nhiêu, tất cả đều được đưa tới phủ Ngụy vương, Đào Cẩn biết Giang Hành có
một
thói quen, mỗi ngày đều uống nước lê, nước ô mai hoặc là nước táo chua
thì
đều dùng khối băng ướp qua. Kể từ đó, mỗi khi uống
sẽ
tiêu trừ
không
ít khí nóng.
Giang Hành đối với nàng rất hào phóng, nàng muốn có ý
một
ít băng,
hắn
lại
nói
nàng muốn dùng bao nhiêu
thì
cứ lấy bấy nhiêu.
Nhớ tới Giang Hành, Đào Cẩn uống từng ngụm từng ngụm nước lê
nhỏ, "Vết thương của Ngụy vương cữu cữu như thế nào rồi?"
Ngày hôm qua nàng
đã
đến Chiêm Vân viện
một
chuyến, nha hoàn
nói
Giang Hành
đã
đến hậu viện.
hắnlà người
không
chịu ngồi yên, lúc trước bận rộn như vậy, đột nhiên lại trở lên thanh nhàn, nhất định
hắncảm thấy
không
quen.
Đào Cẩn
không
ở lâu, chỉ hỏi nha hoàn vài câu rồi liền trở về.
Bạch Nhụy cầm quạt tròn lên quạt cho nàng, khổ sở
nói: "Tiểu thư hỏi nô tỳ cái này, nô tỳ
không
trả lời được. Nếu người quan tâm đến Ngụy vương, sao
không
trực tiếp
đi
Chiêm Vân viện thăm ngài ấy?"
Đào Cẩn từ
trên
tháp nhảy xuống, "Ngươi
đi
chuẩn bị
một
chén nước lê Thang Hòa
một
chén nước táo chua, ta
đi
đưa cho cữu cữu, nhớ muốn ướp lạnh."
Bạch Nhụy vâng rồi
đi
xuống bố trí.
Mọi người đều biết Ngụy vương
không
thích ăn ngọt, nên Đào Cẩn cố ý dặn nàng đừng bỏ đường, cứ để nguyên vị là tốt nhất.
Đào Cẩn
một
lần nữa trở về phòng thay đổi quần áo, nàng ở trong viện của mình
thì
luôn ăn mặc đơn giản thoải mái, dù sao ở trong viện cũng
không
có người ngoài, hạ nhân đều ở ngoài viện canh chừng. Nàng chỉ mặc
một
chiếc La sam đơn bạc, bên trong mặc
một
chiếc áσ ɭóŧ cùng quần, còn lại
không
mặc cái gì khác. Với bộ dáng này đương nhiên
không
thể
đi
ra ngoài, nàng về phòng thay đổi
một
bộ quần áo màu xanh nhạt nhìn rất cảnh đẹp ý vui, trong ngày hè nóng bức nhìn
một
màu xanh mát như vậy
thật
dễ chịu.
không
bao lâu sau Bạch Nhụy bưng nước lê Thang Hòa và nước táo chua
đi
vào, nàng
đi
ở phía trướcnói: "Cẩn thận chút, đừng làm đổ."
Chiêm Vân viện cùng Đỗ Hoành Uyển cách nhau rất gần, chỉ
đi
vài chục bước liền đến nơi, khi
đi
vào trong viện nội, liền thấy Giang Hành
đang
ở sân trong tập võ.
hắn
bị thương ở vai phải, nên
hắn
liền dùng tay trái cầm trường côn,
đang
giằng co cùng Lý Hồng Lý Thái.
Lý Hồng Lý Thái trước sau công kích, nhưng dù như thế nào vẫn bị
hắn
đánh đến
không
thể chống đỡ lai, cả hai đều đồng thời lui về sau mấy bước, đều lắc đầu
không
dám tiến lên nữa.
Giang Hành nhíu mày, bắt cho bọn họ tiếp tục, "không
cần nhường ta."
Lý Hồng ai oán: "Vương gia, chúng ta
đã
xuất ra bản lãnh
thật
sự."
Ai ngờ cho dù
hắn
bị thương, lại còn dùng tay trái, mà vẫn có thể dễ dàng giải quyết hai người bọn họ. Như vậy còn để cho người khác sống như thế nào, mặt mũi bọn họ đặt ở đâu?
Giang Hành vừa lúc đứng trước mặt Đào Cẩn, nghe vậy cười
nói: "Các ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi?"
Chiêu khích tướng này quả
thật
hiệu quả, Lý Thái cầm côn xông lên phía trước, sau khi đánh cùng
hắnhai chiêu, Lý Thái
đã
bị
hắn
đánh rớt vũ khí, lấy trường côn chống đỡ ngực. Lý Thái tâm phục khẩu phục, cung kính ôm quyền: "Vương gia oai dũng, thuộc hạ
không
phải là đối thủ của ngài."
Giang Hành đem trường côn ném tới
trên
người
hắn, cất bước
đi
vào nhà, "Hôm nay tới đây thôi."
hắn
quay người bước
đi, Đào Cẩn vừa rồi bị người
hắn
đã
che khuất,
hiện
nay vừa cử động, Lý Thái đúng lúc nhìn thấy người
đang
đứng phía sau
hắn
liền giật mình: "Vương gia, quận chúa đến thăm ngài."
Giang Hành nghe vậy, dừng bước quay người, quả nhiên thấy Đào Cẩn đứng ở trước ảnh bích bên cạnh,không
có phản ứng gì nhìn
hắn.
"Khiếu Khiếu? Tại sao tới mà
không
lên tiếng?" Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, đao thương
không
có mắt, nếu như sơ ý là bị thương nàng
thì
làm thế nào?
Đào Cẩn bước vài bước tiến lên, bước lên bậc thang xem xét vết thương
trên
vai
hắn, "Vết thương của Ngụy vương cữu cữu
đã
khỏi rồi sao sao? Mới đó mà
đã
đấu đấu đá đá. Vạn nhất miệng vết thương bị vỡ ra
thì
làm thế nào, như thế có thể làm vết thương sinh mủ nhiễm trùng?"
Tập trung nhìn vào vết thương, quả nhiên thấy
trên
mặt băng gạc thấm ra vài chấm máu li ti, nhất thời nàng càng thêm tức giận, bực
hắn
không
biết chiếu chăn sóc thân thể của mình. Vừa rồi lúc nàng tiến vào, trường côn của Lý Thái suýt chút nữa
đã
đánh vào vết thương của
hắn, cũng may
hắn
tránh được. Đào Cẩn nhìn thấy mà tim gan đều run sợ, chưa thấy người nào
không
coi trọng thân thể của mình như vậy.
Giang Hành bị vẻ mặt nghiêm túc của nàng chấn trụ, nửa ngày mới lấy lại tinh thần
nói: "không
có vấn đề gì,
một
lát nữa đổi thuốc là tốt rồi."
Nàng dựng lông mày lên, "Như thế nào là
không
có vấn đề gì? Người tại sao
không
để cho người khác bớt lo
một
chút!"
Từ sau khi Giang Hành được 15 tuổi,
đã
lâu rồi
không
có người nào
nói
chuyện với
hắn
như vậy. Nay nghe được những câu như vậy từ miệng
một
tiểu
cô
nương 13 tuổi, có loại cảm giác hơi kỳ dị,
hắn
cườinhẹ
lên tiếng: "Khiếu Khiếu, ngươi
thật
giống bà quản gia
nhỏ."
Nàng là
đang
quan tâm
hắn, thế nhưng
hắn
lại
nói
nàng như vậy!
Đào Cẩn phồng má, "Vậy từ nay về sau ta mặc kệ ngươi, cho dù Ngụy vương cữu cữu bị thương nặng hơn nữa, ta cũng
sẽ
không
quản."
Tại sao lại thành như vậy? Quản đương nhiên
hắn
muốn được quản, vừa rồi Giang Hành bất quá chỉ là đùa nàng mà thôi. Bàn tay
hắn
thò qua, tại hai gò má nàng véo
nhẹ
một
chút, "Cữu cữu chỉ đùa với ngươi
một
chút,
không
được tức giận."
Khuôn mặt
nhỏ
nhắn của nàng liền nằm ở trong tay
hắn, nàng
thật
vất vả với tránh khỏi, ghét bỏ lấy tay áo xoa xoa mặt, "trên
tay cữu cữu đều là mồ hôi,
không
được đυ.ng vào ta."
Giang Hành nghẹn lời, cất bước
đi
vào phòng.
Nha hoàn sớm
đã
chuẩn bị nước ấm,
hắn
tùy ý lau thân thể
một
lần, đổi sang
một
bộ trường bào sạchsẽ, rồi chuẩn bị thay thuốc. Mấy ngày nay thay thuốc
hắn
đều tự thân tự lực,
không
để cho hạ nhân hỗ trợ, vì
hắn
cảm thấy bọn họ tay chân vụng về, còn
không
bằng tự mình ra tay còn tiện hơn.
Đào Cẩn thấy
hắn
không
gọi nha hoàn
đi
vào,
không
khỏi buồn bực, "một
mình người làm được
không?"
Giang Hành cân nhắc chốc lát, "Ngươi vào giúp ta
một
chút."
Nàng
không
nghĩ nhiều,
đi
theo
hắn
vào nội thất,
trên
mặt bàn trà bày vài loại thuốc, trong đó có
mộtbình sứ trắng đựng thuốc thoa ngoài da. Giang Hành ngồi
trên
tháp cởi bỏ áo, lộ ra vải băng
trên
vai phải,
hắn
đưa tay tóm lại lực bất tòng tâm, Đào Cẩn thấy động tác ngốc nghếch của
hắn, có chút nhìnkhông
được, liền tiến lên giúp
hắn
tháo băng.