Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Chương 5: Mâu thuẫn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Hàn Ngọc

Beta: Chị Hằng Lê

Liên tục trong ba ngày, Đào Lâm Nguyên đều ở Trọng Linh viện cùng Khiếu Khiếu, nửa bước cũng không rời.

Nha hoàn của Lục thị mấy lần cầu kiến Đào Lâm Nguyên, đều không gặp được dù chỉ một lần. Lúc này nếu tiếp tục không gặp được Đào Lâm Nguyên để

truyền lời chắc chắn Lục thị sẽ không tha cho nàng, nghĩ đến điều này,

Tố Huyền liền cầu xin: “Nô tỳ có lời cần bẩm báo cùng lão gia, cầu xin

các vị tỷ tỷ cho ta đi vào... Thật sự có việc rất quan trọng, không thể

chậm trễ được...”

Kim Hà chắp tay lạnh lùng nhìn nàng ta, nàng chính là không muốn cho nàng ta đi vào, “Có chuyện gì? Ngươi nói đi.”

Nha hoàn bên cạnh Đào Cẩn trừ bỏ Ngọc Minh, Bạch Nhụy hai đại nha hoàn

ra còn có mấy nha hoàn sai vặt Kim Hà, Sương Nguyệt, Thu Không, Hàn

Quang. Các nàng trước đó đã được Đào Cẩn chỉ thị, chỉ cần là người bên

canh Lục thị tất cả đều không cho phép tiến vào, bất kể nha hoàn Tố

Huyền này nói cái gì, các nàng đều không thể để nàng ta đi vào.

Kim Hà là nha hoàn có tính cách mạnh mẽ, đôi mắt sắc sảo, ngữ khí lạnh lùng, vừa nhìn liền biết là người không dễ nói chuyện.

Tố Huyền chuyển hướng nhìn đến nha hoàn Thu Không xin giúp đỡ, nhìn dáng vẻ Thu Không so Kim Hà có vẻ ôn hòa hơn nhiều, “Phu nhân của chúng ta

mấy ngày hôm trước bị ngã xuống nước sau...”

Thu Không cười, “Phu nhân nào? Phủ chúng ta chỉ có một đại phu nhân, hiện nay đang ở cùng tiểu thư của ta.”

Nàng ta hình như đã cầu xin lầm người, Tố Huyền cắn răng một cái, “Là Lục thị, bà đã bị đẻ non.”

Cách Lục thị đối xử với hạ nhân rất thất thường, khi thì ôn nhu nhỏ nhẹ, khi thì hà khắc tàn nhẫn, vì nguyên nhân này mà bà ta không có lấy một

người nha hoàn tâm phúc. Tố Huyền đã hầu hạ bà ta một thời gian khá dài

nên cũng được coi là nha hoàn tâm phúc duy nhất của bà ta, nàng đối với

bà ta cũng không quá trung thành chỉ vì không có sự lựa chọn nào khác

nên phải chấp nhận.

Hơn nữa Lục thị vừa đẻ non, hai ngày nay tâm tình rất khó chịu, động một tý là đối với nàng hết mắng lại phạt, làm nàng đã mất hết sự trung

thành từ lâu.

Nghe vậy thấy nàng ta nói vậy hai người đều lộ ra sự kinh ngạc, Thu

Không như có như không đưa mắt nhìn về hướng Diểu Diểu viện, giọng nói không có chút thay đổi nào: “Đẻ non? Nhưng tại sao chúng ta không nghe

thấy ai nói qua bà ta có thai, lão gia có biết việc này không?”

Tố Huyền lắc đầu, “Lão gia không biết, Lục thị sau khi bị đẻ non, mới phát hiện ra bà ta đã có thai hơn một tháng.”

Thu Không suy nghĩ một lúc mới bảo nàng ta chờ ở chỗ này, “Ta đi sẽ đi vào thông báo sự việc lại cho lão gia.”

Dứt lời liền quay người đi đến chính thất, Kim Hà dặn dò một số nha hoàn ở lại trông coi Tố Huyền rồi nhanh chóng đuổi kịp Thu Không, nàng không hiểu hành động này của Thu Không “Tiểu thư không phải bảo chúng ta dù

bất kỳ lý do nào cũng không được hành động hay sao, ngươi làm vậy là có ý gì?”

Thu Không dừng bước, cười đầu óc của đơn giản của nàng ta, “Ta đồng ý

giúp nàng ta truyền lời nhưng không đáp ứng sẽ truyền đúng sự thực như

nàng ta nói.”

Kim Hà nghe không hiểu, “ Đừng có cùng ta quanh co lòng vòng, ngươi có việc gì cứ nói thẳng.”

Thật là một tiểu nha đầu ngốc mà, khó trách tiểu thư có chuyện gì cũng

đều không yên tâm phân phó cho nha đầu này, ngoại trừ có một dáng vẻ có

thể dọa người một chút, thì nha đầu không còn ưu điểm nào khác. Nàng nói nhỏ vào vài câu vào tai Kim Hà, cuối cùng hỏi: “Lục thị đẻ non, ngươi

cho rằng lão gia sẽ không nghi ngờ tiểu thư sao?”

Được nàng nhắc nhở, Kim Hà chợt hiểu, “Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo.”

Hai người cùng nhất trí, đi được một lúc đã tới chính thất, không đợi

thấy rõ quang cảnh bên trong liền quỳ rạp xuống sau tấm bình phong trước mặt, mang bộ dáng tức giận nói: “Thỉnh lão gia đứng ra làm chủ cho tiểu thư của nô tỳ!”

Đào Cẩn đang nằm ở trên tháp uống thuốc, nghe tiếng tay run lên suýt

chút nữa làm đổ chén thuốc, may nhờ có Đào Tĩnh nhanh tay thay nàng đỡ

chén thuốc.

Đào Lâm Nguyên sắc mặt không vui, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, “Có

chuyện gì? Tiểu thư của các ngươi hiện tại cần phải tĩnh dưỡng, không

được gây chuyện ầm ĩ.”

”Là... là Lục thị cho người tới.” Giọng Thu Không run rẩy, truyền qua bình phong bằng gỗ tử đàn thêu mười hai chú chim khách

*

Chuyện gì đã xảy ra đây?

Đào Cẩn nhíu mày, cúi đầu tiếp tục uống thuốc, tâm tư lại đã không ngừng xoay chuyển. Nàng đã dặn dò qua dù Lục thị xảy ra bất kỳ chuyện gì, đều không được truyền vào trong viện, nhưng vì sao Thu Không Kim Hà lại tự

quyết định như vậy?

Hai nha hoàn này đã hầu hạ nàng mấy năm, hơn nữa thông qua ký ức ở kiếp

trước, Đào Cẩn biết các nàng đối với mình là thật lòng trung thành và

tận tâm, tuyệt đối sẽ không hại chính mình, vì thế thái độ mới có thể

bình tĩnh. Thuốc thật đắng, uống xong miệng truyền đến cảm giác đắng

chát làm nàng nhịn không được chắt lưỡi, Đào Tĩnh liền đưa tới cho nàng

một miếng mứt hoa quả, “Mau ăn đi.”

Nàng há miệng ăn, trong miệng liền tràn đầy vị thơm ngọt, liền nhìn hướng về phía Thu Không Kim Hà.

Đào Lâm Nguyên không để ý nên không biết chuyện Lục Thị rơi xuống nước,

đã lâu cũng không đến viện của Lục thị, lúc này nghe được nha hoàn của

bà ta cầu kiến, có chút không kiên nhẫn, “Tại sao lại đến đây?”

Cách một tấm bình phong nói chuyện có chút bất tiện, ông liền cho gọi

hai người vào trong nội thất, để cho các nàng nói cho rõ ràng.

Thu Không như chưa hết hoảng sợ, ngay cả nói chuyện cũng không được lưu

loát: “Lục, Lục thị nói tiểu thư hại chết hài tử của bà ta...”

Đào Lâm Nguyên có chút không hiểu, “Hài tử nào?”

”Nghe nói Lục thị đã có thai hơn một tháng, bởi vì hôm trước rơi xuống

nước cho nên đẻ non. Lục thị cứ khăng khăng chắc chắn là tiểu thư hãm

hại bà ta, còn nói nhất định phải làm rõ mọi việc...” Nói xong thân mình run run dập đầu thật mạnh xuống đất, “ Mong Lão gia minh giám, sự việc

kia nô tỳ thấy rõ ràng là Lục thị đẩy tiểu thư một cái vì vậy tự mình

không đứng vững mới rơi vào trong nước... Tại sao có thể nói là cô nương hãm hại bà ấy!”

Trong phủ trong không ai biết Lục thị có thai, cũng không mời lang trung chẩn đoán qua, Đào Cẩn là một tiểu cô nương làm sao có thể biết được,

vì sao có thể bởi vậy hại bà?

Đào Lâm Nguyên từ trong khϊếp sợ tỉnh táo lại, tâm tình phức tạp, “Tại sao bà ấy lại nói như vậy?”

”Nô tỳ cũng không biết.” Kim Hà lại nói: “Sau lúc Lục thị rơi xuống

nước, Ngọc Minh liền sai mọi người nhảy xuống nước cứu bà ấy, cứu được

liền lập tức mang bà ấy đưa về Diểu Diểu viện, lão gia có thể hỏi tất

cả nha hoàn có mặt lúc đó. Như vậy làm sao có thể hại bà ấy đến tình

trạng này được?”

Đào Lâm Nguyên trầm mặc một hồi lâu, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương đang uống thuốc, đôi mắt đen láy của nàng ánh lên vẻ trong sáng mang

theo chút khó hiểu và buồn buồn hỏi, “Phụ thân, là con hại bà ấy đẻ non

sao?”

Một đôi mắt to đong đầy nước mắt mang theo vẻ mặt vô tội đã triệt để

loại bỏ mọi điểm nghi ngờ của Đào Lâm Nguyên, nữ nhi của ông làm sao có

thể làm ra loại chuyện này. Nghĩ tới những lời vừa nói về Lục thị, ông

tuy đau lòng bà ta đẻ non, nhưng cuối cùng lại tức giận vì bà cố tình

gây sự, “Không phải lỗi của con, con phải nghỉ ngơi thật tốt, phụ thân

đi qua đấy một chút rồi sẽ trở lại.”

Đào Cẩn buông chén thuốc, “Hay để con đi cùng phụ thân, Lục thị hình như đã hiểu lầm con.”

Đào Lâm Nguyên sao đành lòng để cho nàng xuống giường, ông giữ lấy bả

vai Đào Tĩnh nói: “Chăm sóc thật tốt cho muội muội con, đừng để cho Đào

Cẩn đi ra ngoài mà bị cảm lạnh.”

Đào Tĩnh gật đầu, không cần phải nói hắn cũng sẽ chiếu cố Khiếu Khiếu thật tốt.

*

Uống xong thuốc Đào Cẩn có hơi chút buồn ngủ, nói muốn để Đào Tĩnh trở về xong liền chui vào chăn nhắm mắt lại ngủ.

Đào Tĩnh đứng bên cạnh trong chốc lát mới rời đi.

Đại ca mới vừa đi không bao lâu, Đào Cẩn liền từ trên giường ngồi dậy,

gọi hai người Kim Hà, Thu Không vào nghiêm mặt hỏi: “Các ngươi ngay cả

lời nói của ta cũng không nghe hay sao? Những lời các ngươi đã nói là ai dạy?”

Hai người liếc nhìn nhau, Thu Không liền tiến lên thỉnh tội: “Là nô tỳ

tự chủ ý, không được tiểu thư cho phép mà đã tự tiện làm chủ, xin tiểu

thư trách phạt.”

Bệnh phong hàn của Đào Cẩn đã gần khỏi, hai má đỏ hồng phấn nộn, lông

mày không vẽ mà vẫn đẹp, dù nàng nhăn mày nổi giận cũng vẫn mang mười

phần diễm lệ. Nàng nửa nằm nửa ngồi bên gối, “Phụ thân đang đi sang viện Lục thị, các ngươi không sợ ông phát hiện lời nói dối của các ngươi?”

Thu Không ngẩng đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “ Dựa vào lòng yêu thương của lão gia đối với tiểu thư, nhất định sẽ không nhắc tới Trọng Linh

viện. Mà Lục thị mới đẻ non, lại bị hủy dung, nhất định trong lòng sẽ

ghi hận đối với tiểu thư, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này chỉ cần

bà ta nhắc tới tiểu thư, dù lão gia tin tưởng bà ta cũng sẽ nảy sinh

nghi ngờ, ít nhất sẽ không tiếp tục hoài nghi sự việc liên quan đến tiểu thư.”

Đào Cẩn cảm thấy thú vị, nhìn Thu Không với cặp mắt khác xưa, “Vậy lúc

đó ngươi để phụ thận hỏi các nha hoàn ở đây, chẳng may các nàng nói gì

không đúng? Ví dụ như Tướng Quân là cố ý cào vào mặt bà ta, tại sao

ngươi biết các nàng sẽ không bán đứng ta?”

Thu Không mỉm cười, “Lục thị không được lòng người, chỉ cần cho những

nha hoàn kia chút lợi lộc, chắc chắn các nàng sẽ thành người của tiểu

thư. Việc này nô tỳ đã chuẩn bị xong, ngài không cần lo lắng. Tướng

Quân lại là loài báo săn hoang dã, trời sinh bản tính hung dữ khó thuần, làm người khác bị thương là chuyện không thể tránh khỏi. Huống chi tình huống lúc đó, thật sự Lục thị định đẩy tiểu thư xuống nước.”

Hóa ra bên người nàng còn có nha hoàn lợi hại như vậy, kiếp trước tại sao nàng lại không phát hiện ra?

Đào Cẩn bật cười,hai má trắng nõn hiện nên nét ửng đỏ, bàn tay trắng nõn như tuyết mùa đông, “Có phải ngươi cảm thấy ta rất độc ác?”

Thu Không ngẩn ra rồi mới liên tục lắc đầu: “Tiểu thư là vì...”

”Ngươi không phải phủ nhận.” Đào Cẩn cười đến mắt môi đều cong cong,

giọng nói mang theo nét hồn nhiên, “Bởi vì chính ta cũng cảm thấy như

vậy.”

Thu không cùng Kim Hà nhìn ngây ngốc nhìn nàng, không biết là do những

lời nói của nàng, hay là bởi khí chất của nàng vừa mang chút thiện lương lại có chút tàn nhẫn, làm mọi người xung quanh không thể rời mắt khỏi

nàng.

Hồi lâu Thu Không mới tìm lại được âm thanh của chính mình, “ Nhưng nô

tỳ còn có một việc không rõ, vì sao tiểu thư biết Lục thị đã có thai?”

Đào Cẩn đưa một đầu ngón tay lên môi, vừa nháy mắt, “Bí mật.”

*

Đào Lâm Nguyên đi theo Tố Huyền đến Diểu Diểu viện, dọc theo đường đi chỉ hỏi duy nhất một câu --

”Bảo Phiến có biết chính mình có thai?”

Tố Huyền lo sợ đáp: “Trước lúc rơi xuống nước thì không biết.”

Trên quãng đường còn lại ông không hỏi thêm điều nào nữa, không bao lâu

sau liền đến cửa đình viện. Chưa bước vào trong phòng, đã nghe thấy bên

trong truyền đến tiếng gào khóc, kèm theo tiếng đổ vỡ của đồ sứ. Đào Lâm Nguyên vừa đi vào trong phòng một mùi thuốc nồng nặc truyền đến.

Vẻ mặt Lục thị tái nhợt dựa ở đầu giường, tức dận chồng chất, “Ta không uống! Các ngươi đều...”

Ánh măt nhìn thoáng thấy thân hình sau tấm bình phong, bà ngạc nhiên

nhìn Đào Lâm Nguyên đi tới, nước mắt nhất thời đong đầy vành mắt, giọng nói liền nhu hòa đi rất nhiều, “Lão gia, ngài rốt cuộc đã tới...”

Đào Lâm Nguyên nhìn thấy ba vết thương còn vương máu trên mặt bà, tuy

biết là do Tướng Quân cào bị thương, nhưng không nghĩ tới lại sâu như

thế. Ông ngồi xuống giường, lúc này mới thấy rõ trên mặt bà còn có rất

nhiều vết thương, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lục thị che mặt, không muốn Đào Lâm Nguyên nhìn thấy bộ dạng xấu xí của

bản thân, “Là tiểu thư... Là nàng ấy cố ý sai con Báo kia, nàng ấy muốn

hại thϊếp...”

Đào Lâm Nguyên đầu mày một nhăn lại, trầm mặc không nói gì.

Bà nhào vào trong ngực ông, nhỏ giọng nức nở khóc: “Lão gia, ngài phải

làm chủ cho thϊếp... tiểu thư còn nhỏ tuổi như vậy mà tâm địa lại độc ác như thế, nàng ấy cố ý, chính nàng ấy đẩy thϊếp ngã xuống nước...”

Đào Lâm Nguyên vẫn không nhúc nhích, “Lúc ấy nha hoàn đều nhìn thấy, chính ngươi đẩy Khiếu Khiếu trước.”

Lục thị kinh ngạc, ngẩng đầu từ trong ngực ông ngồi dậy, hiện ra khuôn

mặt đáng sợ chằng chịt vết thương: “Không, thϊếp không có đẩy nàng! Là

nàng muốn hại thϊếp, nàng ấy cố ý rơi xuống nước!”

Nói xong, nước mắt rơi đầy hai má mang theo yếu đuối mà bi thương.

Đào Lâm Nguyên có chút đau lòng vì bà, nhưng lại tức giận đối với những

lời này của Lục thị, “Ngay cả ngươi đều không biết mình có thai, làm sao Khiếu Khiếu có thể biết? Vì sao có thể hại ngươi?”

Lục thị bị hỏi mà nói không ra lời, bà vài lần định mở miệng nhưng không thể nào bác bỏ lại.

Một lúc lâu mới mở miệng nói: “Nhưng con Báo... Nó cố ý làm thϊếp bị thương, mặt thϊếp...”

Đào Lâm Nguyên liền nói cho bà biết: “Đó là sủng vật Nghi Dương công

chúa đưa cho Khiếu Khiếu, dù cho nó thật sự cố ý làm bị thương ngươi,

ngươi có thể làm gì nó.”

Trong lúc bà ta ngây người, Đào Lâm Nguyên đã sai người gọi nha hoàn mà

bà đã mang đến Thiên Hồ tới, trước mặt Lục thị mặt hỏi rõ mấy vấn đề.

Nha hoàn không dám nói sai đều trả lời không giấu diếm, những lời nàng

ta nói cùng những điều ông biết không sai lệch nhiều.

Lục thị sắc mặt kích động, thề thốt phủ nhận: “Ngươi nói bậy, không phải như vậy...”

Bà bám chặt lấy cánh tay Đào Lâm Nguyên, liên tiếp bị đả kích làm tinh

thần bà ta suy sụp, không còn thấy được dáng vẻ bà đã duy trì trong dĩ

vãng, “Lão gia, ngài phải tin tưởng thϊếp, tiểu thư thật sự sát hại hài

tử của thϊếp... Con của chúng ta...”

Đào Lâm Nguyên hất cánh tay của bà, lạnh lùng nói: “Khiếu Khiếu mới là con của ta.”

Ông bỗng nhiên có chút mệt mỏi, không để ý đến sắc mặt trắng bệch của bà ta, đứng dậy chuẩn bị rời đi, “Mấy ngày nay ngươi hãy nghỉ ngơi cho

tốt, đừng đi ra ngoài, ta rảnh rỗi sẽ đến thăm ngươi.” Rồi đi ra ngoài.

*

Còn rất lâu mới đến Cung yến, nhưng trong phủ đã bắt đầu chuẩn bị, tháng trước Ân thị đã sai người may cho nàng mấy bộ xiêm y, sáng nay đã được

đưa tới.

Đào Cẩn lựa đi lựa lại, cuối cùng chọn một bộ y phục màu hồng thêu hoa

Hải Đường làm trang phục cho lúc đó, đời trước mặc một bộ trang phục màu quả hạnh, bị Giang Hành hiểu lầm nàng chỉ tầm 10 tuổi vì vậy mới có thể vô lễ với nàng như vậy, lần này dù nàng phải làm cách nào cũng sẽ không để hắn nâng nàng lên như vậy nữa.

Mùa đông năm nay Đào Cẩn sẽ tròn mười ba tuổi, làn da lung linh như

tuyết, lóng lánh trong suốt, một làn da không mang một chút tì vết, làm

Bạch Nhụy khi thay quần áo cho nàng đều nhìn chằm chằm.

”Tiểu thư, người thật trắng...” Tuy rằng đã nhìn quá rất nhiều lần, nhưng mỗi khi nhìn thấy vẫn không nhịn được mà cảm khái.

Ở Trường An không thiếu các tiểu thư xinh đẹp, nhưng không một người nào có làn da trắng giống như tiểu thư như vậy, sáng trong mềm mại, mỗi khi nhìn thấy không nhịn được mà muốn chạm vào. Làn da kia nhìn có bao

nhiêu là non nớt, nếu chạm vào sẽ có xúc cảm như thế nào...

Tương lai nếu ai may mắn có thể lấy tiều thư, nhất định sẽ đối thân thể này yêu thích đến không thể buông tay.
« Chương TrướcChương Tiếp »