Chương 126: Gỗ mun

Edit: Hàn Ngọc

Mẫy ngày gần đây, Đào Lâm Nguyên cùng Tuệ vương tiếp xúc có chút thường xuyên.

Tuệ vương vốn là muốn mượn sức Đào phủ, khổ nỗi Đào Tùng Nhiên

không

chịu theo phe

hắn, cuối cùng liền chỉ phải hậm hực rời

đi.

không

ngờ được Đào Lâm Nguyên tự đưa tới cửa, cũng làm cho Tuệ vương

thật

sự

giật mình

một

cái.

Kể như vậy cũng tốt,

không

có Đào Tùng Nhiên, lợi dụng Đào Lâm Nguyên cũng tốt.

Những việc này Đào Cẩn đều

không

biết, nhưng là nàng nhớ



đời trước phụ thân chính là bởi vì Tuệ vương mới bị liên lụy, cuối cùng rơi vào cảnh cửa nát nhà tan. Nàng

đã

có tâm muốn nhắc nhở Đào Lâm Nguyên

một

tiếng, nhưng lại

không

biết mở miệng

nói

cùng ông như thế nào.

Từ sau khi mẫu thân tái giá, cả người ông liền trở nên có chút kỳ quái, nhưng

không

nói

được kỳ quái chỗ nào. Giống như thay đổi hoàn toàn thành

một

người khác, ông

không

hề uống rượu triền miên, hay tầm hoa vấn liễu, mà hoàn toàn ngược lại tiến bộ

không

ít. Giống như

đã

bị xúc động

không

nhỏ,

mộtlòng

một

dạ muốn có thành tựu để đạt được

sự

nghiệp, khiến Đào Cẩn

không

còn nhận ra ông.

Phụ thân trong trí nhớ chưa bao giờ có thời điểm như vậy, dù cho đời trước mẫu thân ra

đi

rồi, ông cũng

không

có như vậy. Đoạn thời gian đó ông chỉ biết trầm mê trong uống rượu, suốt ngày sống mơ mơ màng màng, để cho người ta nhìn liền cảm thấy phiền chán. Nhưng mà đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ ông đổi tính sao?

Đào Cẩn đoán

không

ra, bởi vì cách thời gian Tuệ vương mưu phản còn có mấy năm, nàng nhớ



mấy năm gần đây đều là gió êm sóng lặng. Phụ thân thuận lợi thăng chức, khi nàng 20 tuổi

đã

ngồi vào vị trí Tả tướng. Nay tỉ mỉ nghĩ, nàng lại cảm thấy có chút kỳ quái, phụ thân cho dù là xuất sắc, cũng

khôngthể tuổi còn trẻ

đã

làm đến chức Tả tướng. Ông làm sao có thể làm được?

Đào Cẩn

không

thể

không

để cho người chú ý ông nhiều

một

chút.

Thời tiết dần dần trở lên ấm, thay đổi quần áo mùa đông, thay áo xuân, hoa cỏ đều đâm trồi nảy lộc. Đào Cẩn cả ngày

không

có việc gì, việc duy nhất nàng muốn làm, là đợi giá áo may xong, nàng ở mặt

trên

tự tay thêu

một

đóa tịnh đế liên. Mấy ngày hôm trước có người đến phủ lấy số đo cho nàng, nàng mới buồn bực ghê gớm, gần đây hình như nàng

không

cho gọi người đến may quần áo mới a?

Cẩn thận dò hỏi mới biết được, hóa ra là do Ngụy vương phân phó.

Xem ra Giang Hành

thật

là nóng lòng... Ngay cả hỉ phục của nàng cũng muốn tự tay xử lý, phỏng chừng hận

không

thể đem cả Đào phủ đều được tự tay bố trí lại.

Kỳ

thật

Đào Cẩn đoán

không

sai, Giang Hành quả thực rất nóng vội.

Dạo này

hắn

luôn có dự cảm

không

được tốt lắm, vì để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn là nhanh chóng đem nàng cưới về nhà mới yên tâm. Đào Cẩn đặc biệt nghe lời Ân Tuế Tình

nói, trước khi thành thân đều

không

định gặp

hắn, mấy lần

hắn

đến Đào phủ, muốn mượn cớ thương lượng hôn

sự

gặp nàng

mộtlần, đều bị nàng dùng các loại lý do qua loa tắc trách từ chối.

Tính toán kỹ

thì

cũng

đã

qua

một

tháng.



ràng là của

hắn, lại ăn

không

được chạm vào cũng

không

được, loại tâm tình này quả

thật

khó diễn tả bằng lời.

Sau khi lấy số đo của Đào Cẩn xong, bà tử đầu tiên đưa cho Ngụy vương nhìn. Giang Hành nhìn chằm chằm

một

chuỗi số liệu

trên

giấy ghi chép, đột nhiên nhớ tới xúc cảm lúc

hắn

sờ qua nàng,

thật

mềm mại, rất no đủ. Chỉ cần nghĩ như vậy, liền có điểm khắc chế

không

nổi,

hắn

phất phất tay để cho bà tử lui ra, "Cứ chiếu theo số liệu này để may, thuận tiện

đi

Du quận vương phủ

một

chuyến,

nói

cùng Du quận vương phi

một

tiếng, để cho bà

không

cần quan tâm."

Bà tử lĩnh mệnh, nâng tờ giấy lui xuống.

*

Giang Hành hôm nay vừa muốn ra phủ, người trong cung hoang mang rối loạn

đi

tới vương phủ truyền lời, đúng lúc ngăn

hắn

ở cửa.

hắn

nhếch mày hỏi: "Chuyện gì?"

Tiểu công công thở gấp

nói

cho

hắn

biết: "Ngụy vương mau theo tiểu nhân vào cung

một

chuyến... hoàng thượng, hoàng thượng bị người hạ độc!"

hắn

nhíu chân mày rùng mình, "Xảy ra chuyện gì?"

Đúng lúc hạ nhân trong vương phủ dắt tuấn mã tới,

hắn

tung người lên ngựa, "nói



cho bản vương!"

Tiểu công công kia

nói

cho

hắn

nguyên do

sự

tình, hóa ra là hoàng thượng nhiều ngày nay thân thể

không

tốt, cho dù dùng thuốc gì cũng đều

không

thấy hiệu quả. Hôm nay bỗng nhiên ngất xỉu

trêngiường, khiến

một

đám cung nữ bị dọa giật nảy mình, người thái y viện nhân sau khi xem, cũng đều

không

nói

được là bệnh trạng gì.

Trang hoàng hậu giận dữ, hạ lệnh muốn đem toàn bộ bọn họ đều mang

đi

trảm, Ninh chiêu nghi khuyên hai câu, mới bảo mệnh được cho bọn họ.

Giang Hành ra roi thúc ngựa

đi

tới của cung, thị vệ giữ cửa thấy là

hắn,

không

có hỏi liền để cho

hắn

đivào.

hắn

đi

thẳng tới Tuyên Thất điện, trong điện quỳ đầy người, đều là người ở thái y viện.

Giang Hành vòng qua bọn họ

đi

tới nội điện, Trang hoàng hậu cùng Ninh chiêu nghi canh giữ ở bên giường, trong ánh mắt hai người đều là ưu sầu.

"Mẫu hậu."

hắn

kêu

một

tiếng,

đi

tới trước giường, "Phụ hoàng thế nào rồi?"

Trang hoàng hậu lắc đầu, nắm chặt tay

hắn

làm để cho

hắn

cũng là cho chính mình an tâm.

Hoàng Thượng nằm

trên

giường, khuôn mặt tiều tụy, hai mắt nhắm nghiền, trước giờ chưa từng suy yếu như vậy. Giang Hành nhíu mày, quay đầu hỏi thái y

đang

quỳ dưới đất, "Các ngươi

không

một

ai tra ra bệnh chứng sao?"

hắn

thanh

âm

lãnh liệt, lộ ra thần khí uy nghiêm.

Có bốn năm thái y

đang

quỳ ở đây, nghe vậy đều run run,

không

ai dám đáp lời.

thật



một

đám phế vật, khó trách Trang hoàng hậu vừa rồi tức giận đến muốn chém bọn họ, ngay cả Giang Hành cũng đều tức giận

nói: "Đem mọi người ở thái y viện đều gọi tới, nếu như còn

không

tìm ra vấn đề, vậy hôm nay

một

người cũng đừng mong bước ra ngoài được!"

Người phía dưới mặt mũi trắng bệch, quả thực

không

phải bọn họ vô năng, mà là bệnh trạng này của hoàng thượng quá kỳ quái,

không

thể tìm ra nguyên nhân bệnh, khiến cho mọi người

không

hiểu ra sao.

không

bao lâu đại phu ở thái y viện đều quỳ ở trước mặt, từng người từng người thay phiên

đi

lên trước bắt mạch cho hoàng thượng.

không

phải Giang Hành bạo ngược, đúng là vì giận dữ công tâm.

hắn

vừa sốt ruột, ngay cả

nói

cũng

không

nói

được. Huống chi người nằm

trên

giường còn là phụ hoàng của

hắn,

hắn

làm sao có thể

khôngkhẩn trương?

không

bao lâu Tuệ vương cũng chạy tới, đứng ở

một

bên cùng nhau chờ kết quả.

Đại đa số đại phu

đã

chuẩn mạch qua, mà

không

có người nào có câu trả lời, Giang Hành

đang

muốn hạ lệnh, lại có

một

người từ trong bọn họ

đi

ra.

Chu Phổ

không

nói

nên lời, đúng lúc trong tẩm điện

trên

án thượng có bày bút mực chỉ nghiên,

hắnhướng Giang Hành cùng Trang hoàng hậu hành

một

lễ, đến bên kia viết xuống

một

đoạn đưa đến.

Cung nữ đệ trình lên, Giang Hành tiếp nhận xem xét.