Edit: Hàn Ngọc
Đợi sau khi Đào Lâm Nguyên rời
đi, trong viện cuối cùng cũng trở nên thanh tĩnh.
Đoàn Nghiễm để cho tất cả hạ nhân
đi
xuống, chỉ để lại bốn nha hoàn cùng hai bà mai. Ân Tuế Tình vẫn đứng ở dưới hành lang, ông
đi
về phía bà
nói, "Vào phòng
đi."
Hai người đều mặc hỉ phục, cứng nhắc đứng ở chỗ này, giống như có chút ngốc.
Trải qua
một
phen ép buộc vừa rồi, Ân Tuế Tình lúc này quả thực có chút mỏi mệt, bà gật gật đầu,
điphía trước Đoàn Nghiễm bước vào phòng. Trong phòng mấy nha hoàn vẫn chưa tỉnh hồn, lúc thay quần áo cho bà thay sai vài chỗ, còn có
một
lần
không
cẩn thận đem tóc bà cùng vạt áo làm rối cùng
mộtchỗ, làm như thế nào cũng
không
tháo được.
Ân Tuế Tình bị siết đến da đầu sinh đau, nhưng lại
không
có khí lực tức giận cùng nàng, "Được rồi, ngươi
đi
xuống
đi."
Đoàn Nghiễm thấy thế, cong cong môi
đi
tới phía sau của bà, ngón tay thon dài động vài cái, liền dễ dàng đem tóc bà cùng đai lưng tách ra. Ông để cho nha hoàn chuẩn bị tốt nước ấm cùng khăn lược sau liền lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, ông
đi
tới trước gương, "Đến đây."
Ân Tuế Tình giật mình, "Làm gì?"
Ánh mắt ông nhìn lên, dừng lại
trên
búi tóc bà, "Ta chải đầu cho nàng."
Kỳ
thật
loại việc này tự bà có thể làm, nhưng nếu ông
đã
kiên trì, Ân Tuế Tình liền
không
cự tuyệt, chung quy đây cũng là đêm tân hôn của bọn họ, vừa rồi
đã
nháo đến
không
được thoải mái, nàng
không
hi vọng lại khiến cho Đoàn Nghiễm mất hứng. Vì thế bà
đi
qua, ngồi trước kính khắc hoa văn song phượng, nhìn bóng hai người trong gương, có chút
không
được tự nhiên.
"Làm phiền quận..."
Ông liền cầm lấy lược bí
trên
bàn,
không
để cho bà
nói
xong, "không
cần cảm tạ ta, về sau chúng ta chính là phu thê, làm việc này cho nàng là việc bình thường."
nói
xong tháo dỡ châu ngọc
trên
đầu bà, động tác này với ông có thể
nói
là
không
quen thuộc, thậm chí có thể
nói
là mới lạ. Lại còn
không
làm đau bà, chậm rãi tháo kim trâm ngân thoa cắm đầy
trên
đầu bà,
một
bàn tay nâng tóc bà,
một
bàn tay lấy lược bí chậm rãi chải. Chính hai bàn thay khớp xương
rõ
ràng này mới vừa rồi còn đánh cho Đào Lâm Nguyên
một
trận,
hiện
nay lại có thể ôn nhu chải đầu cho bà
Tâm tình Ân Tuế Tình có chút phức tạp, nàng gả cho Đào Lâm Nguyên hơn mười năm, ông ta chưa bao giờ chải đầu cho bà bao giờ. Những chuyện thể
hiện
tình cảm phu thê này, bà
một
lần cũng chưa được thể nghiệm qua.
Bất tri bất giác liền nhớ tới câu
nói
cuối cùng của người kia.
"Tuế Tuế, xin lỗi."
Với bà
hiện
tại câu xin lỗi đó còn có công dụng gì đâu? Nếu như
không
phải bà
không
quyết định hòa ly trước, những lời này có lẽ còn có thể khiến cho nàng động lòng, nay nước đổ khó hốt, cho dù
nói
nhiều lời xin lỗi nữa cũng vô dụng.
Chính lúc bà
đang
tự hỏi, Đoàn Nghiễm
không
hề dự triệu hỏi: "Nàng
đang
suy nghĩ cái gì?"
Bà nhìn mặt ông thông qua gương đồng, bởi vì ông
đang
cúi đầu, nên
không
nhìn
rõ
biểu tình
trên
mặt. Chỉ cảm thấy
hắn
tất cả lực chú ý của ông đều đặt
trên
tóc bà, mái tóc đen dài của bà, tất cả nằm trong tay ông.
Ân Tuế Tình nghĩ nghĩ, cười
nói: "Nguyên phối của Du quận vương
thật
có phúc khí, có thể được Du quận vương mỗi ngày chải đầu cho nàng,
thật
là làm cho người ta hâm mộ."
Có gì mà phải hâm mộ?
Đoàn Nghiễm ngước mắt liếc nhìn bà
một
cái, bà chẳng lẽ
không
biết mình mới là người được người khác hâm mộ sao? Khi thành thân lại có hoàng thượng hoàng hậu đích thân tới làm chủ hôn, vì vậy mà có biết bao nhiêu người hâm mộ.
Ông
một
lần cụp mắt, "Đây là lần đầu tiên bản vương làm như vậy."
Bà
rõ
ràng cứng đờ người.
Đại để sợ bà nghe
không
rõ, ông lặp lại
một
lần, “Đây là lần đầu tiên ta giúp người khác chải đầu."
Cho nên
không
tồn tại cái vấn đề hâm mộ hay
không, hai người bọn họ đóng cửa lại làm việc, ông căn bản
không
định để cho người khác biết."Còn có, nàng có phải nên sửa miệng
một
chút
không? Đừng gọi ta Du quận vương, trực tiếp gọi ta là vương gia hoặc là phu quân là được."
Vẻ mặt Ân Tuế Tình trong nháy mắt liền ngây ngốc, nếu ông chưa từng giúp người khác chải qua, vì sao hôm nay lại muốn giúp bà?
Nàng định hỏi: "Vương gia..."
Đoàn Nghiễm liền lên tiếng.
Lời đến khóe miệng, rồi lại cái gì cũng đều
không
nói
nên lời. Kỳ
thật
hỏi
thì
có ý nghĩa gì đâu, bà cần gì cùng
một
người
đã
chết mà so đo nhiều như vậy, chẳng qua là tự khiến bản thân buồn bực mà thôi.
Bà lắc lắc đầu
không
nói
gì, nhổm dậy
đi
đến
trên
giường, "Vương gia
đi
nghỉ sớm thôi."
Đoàn Nghiễm buông chiếc lược bí, bà
đã
thay hỉ phục xong, nhưng mà ông
thì
chưa thay. Trong phòng
không
có nha hoàn, đều
đã
bị ông đuổi ra ngoài, ông
đi
tới trước giường, giang hai tay
nói
với bà: "Vừa rồi bản vương chải đầu cho nàng,
hiện
tại nàng nên thay y phục giúp bản vương
một
chút đúng
không?"
...
thật
là
một
vụ mua bán có lời.
Ân Tuế Tình
không
phải loại người hay xấu hổ, nếu gả cho ông, liền muốn toàn tâm toàn ý cùng ông sống qua ngày. Bà lại
không
phải tiểu
cô
nương mười sáu mười bảy, động
một
cái liền đỏ mặt, vì thế tiến lên cởi bỏ đai lưng
trên
hỉ bào của ông, cởi từng kiện quần áo rất nặng xuống.
Trong góc tân phòng có
một
cái giá gỗ, phía
trên
để
một
chiếc chậu đồng, Ân Tuế Tình liền tiến lên thấm ướt khăn, rửa son phấn
trên
mặt. Rồi gọi nha hoàn
một
lần nữa mang đến
một
chậu nước ấm, bà tự mình hầu hạ Đoàn Nghiễm rửa mặt, lau hai tay sạch
sẽ
là muốn lau mặt cho ông... Ân Tuế Tình dừng
một
chút, nâng cánh tay lên liền hướng
trên
mặt ông lau
nhẹ.
Đoàn Nghiễm
không
né
không
tránh,
một
đôi mắt đen sâu thẳm yên lặng nhìn bà.
"Chàng nhìn cái gì?" Ân Tuế Tình nhếch môi cười hỏi.
Ông mở miệng, chậm rãi hỏi: "Nàng còn có tình cảm đối với Đào thị lang
không?"
Động tác của bà hơi dừng lại, cũng
không
biết nên trả lời thế nào.
Giây lát sau,
nhẹ
nhàng lắc đầu, "không
còn."
"Vì sao
hắn
lại liều mạng xông vào vương phủ muốn mang nàng
đi?" Ngữ điệu Đoàn Thuần đều đều
không
hề có gợn sóng.
Vấn đề này vẫn xóay sâu ở trong lòng ông, nếu như còn
không
hỏi, phỏng chừng
sẽ
trở thành khúc mắc giữa hai người. Ông thẳn thắn
nói
ra như vậy ngược lại tương đối tốt,
nói
trắng ra,
không
có gì
khôngthông được.
Ân Tuế Tình buông khăn lược, ngồi vào
trên
giường, "Thϊếp
một
khi gả vào Du quận vương phủ,
thì
sẽkhông
còn lưu luyến nhớ mãi
không
quên đối với chuyện trước kia. Những việc kia đối với thϊếp mà
nóichỉ là quá khứ,
đã
đi
qua liền qua
đi,
không
có việc gì quan trọng phải lưu luyến."
Bà là lần đầu tiên mở rộng lòng ở trước mặt ông, đem suy nghĩ
thật
của mình
nói
cho ông biết.
Đại khái là do
đã
thành thân, về sau liền là người
một
nhà cúng sống chung dưới
một
mái hiên,
khôngcó gì là
không
thể
nói
chuyện. Trước kia trong lòng bà có chỗ cố kỵ, bởi vì còn chưa chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận
một
người khác, càng sợ chính mình lại gặp gỡ
một
loại người như Đào Lâm Nguyên. Cũng may ông
không
khiến bà thất vọng, ông hoàn toàn khác Đào Lâm Nguyên, là
một
nam nhân có trách nhiệm có chính kiến.
Ân Tuế Tình nhìn về phía ông, "Thϊếp năm nay
đã
34, coi như cũng
đã
bước
một
chân vào trong quan tài.
một
nửa cuộc đới còn lại sau này, Du quận vương hãy cùng thϊếp trải qua."
Đoàn Thuần nhìn bà,
một
gương mặt trắng nõn trong suốt, làm gì có khoa trương như bà
nói. Bà nhìn
sự
rất trẻ tuổi, chỉ giống như
cô
nương hai mươi mấy tuổi. Dù cho rửa
đi
son phấn, cũng xinh đẹp động lòng người.
Ông
đi
lên trước, hai người cùng nằm
trên
giường, ông thổi tắt nến hỉ, buông màn che, khung cảnh trước mắt chợt trở lên riêng tư hơn.
Thích hợp để
nói
chuyện hơn.
Ông đem tay của bà nắm ở trong tay, ngón cái
nhẹ
nhàng xoa xoa mu bàn tay của bà, thanh
âm
trầm thấp trịnh trọng, "Bản vương nếu
đã
cưới nàng, chính là muốn cùng nàng sống đến bạch đầu giai lão. Bước chân nào của nàng
đã
bước vào quan tài,
không
bằng sớm thu lại về
đi."
Luận điệu
thật
hoang đường.
Ân Tuế Tình nhịn
không
được bật cười, màn che đỏ thẫm chiếu rọi xuống
một
bên mặt bà trắng nõn như ngọc, hai lúm đồng tiền ôn nhu.
Bà ngẩng đầu lên nhìn ông chăm chú.
Đoàn Nghiễm buông tay của bà ra, chế trụ hai gò má của bà, hôn lên cánh môi đỏ thẫm của bà.