Editor: Hàn Ngọc
Từ lúc lão công công tuyên chỉ trở về,
một
đám người Đào phủ đều ngẩn ra tại chỗ, chỉ có Đào Cẩn nâng thánh chỉ mà mặt
không
gợn sóng
không
sợ hãi.
Người nhị phòng tam phòng liên tiếp nhìn về hướng nàng, ngay cả Tôn Khải Yên vẻ mặt cũng đều khϊếp sợ, bị tin tức bất thình lình làm chấn động đến mức nghẹn họng nhìn trân trối, " Khiếu …. Khiếu Khiếu…. Đây là...."
Đào Cẩn chưa tới kịp trả lời, Đào Lâm Nguyên
đã
tức giận: "Việc này, quả thực quá hoang đường!"
Bả vai Đào Cẩn hơi co lại, nàng liền đoán được phụ thân
sẽ
có phản ứng này, chẳng những như thế, gia gia Đào Tùng Nhiên cũng nhíu chặt chân mày tỏ ý
không
đồng ý. Nhưng mà
không
đồng ý
thì
có thể làm thế nào đây? Thánh chỉ cũng
đã
hạ, chẳng lẽ kháng chỉ
không
tuân theo sao?
Người nhị phòng tam phòng nhân
không
nghĩ nhiều như bọn họ, ào ào đến chúc mừng cung kính chờ đợi, "Ngụy vương tuấn tú lịch
sự, đức cao vọng trọng, tam tiểu thư gả cho Ngụy vương
thật
là nhiều phúc khí."
thật
là
một
đám thiển cận
không
biết gì, Đào Tùng Nhiên nghe thấy mà phiền lòng, phất phất tay để cho bọn họ tất cả
đi
xuống, cùng Đào Lâm Nguyên
đi
đến nhà chính.
Đào Cẩn
không
có theo sau, phụ thân gia gia trong chốc lát
không
thể tiếp nhận được,
không
bằng cứ để cho bọn họ chậm rãi tiêu hóa thôi. Nàng lười
đi
khuyên bảo, dù sao bọn họ khẳng định cho rằng nàng cũng
không
biết việc này, nàng lại càng mừng rỡ tự tại, tránh cho phải tốn nhiều nước miếng. Lúc ở Sở quốc công phủ khuyên bảo Ân Tuế Tình cùng Ân Như
đã
làm cho nàng khuyên bảo đến rách cả khóe miệng, nàng lúc này chỉ muốn giả như cái gì cũng
không
biết.
trên
đường trở về Trọng Linh viện, nàng
đi
cùng Tôn Khải Yên, lúc này mới có thai hơn ba tháng, bụng Tôn Khải Yên còn chưa
hiện, so với trước kia
không
khác gì nhau. Ngược lại toàn thân lại trở lên mềm mại
không
ít, lúc trước nàng bị nôn nghén đến lợi hại, nay vừa mới có chuyển biến tốt, liền bị Đào Tĩnh bức ăn cái này ăn cái kia,
không
đến nửa tháng liền dưỡng trở lại.
Tôn Khải Yên
đi
ở bên cạnh nàng, muốn
nói
lại thôi mấy lần, vẫn là
không
nhịn được, "Khiếu Khiếu, lần trước người đưa muội túi thơm... Chính là Ngụy vương sao?"
Tôn Khải Yên vẫn có chút ấn tượng, hôm đó nàng hỏi nàng túi thơm là ai đưa, nàng xấu hổ
không
có đáp lại, nhưng biểu tình
thật
sự
đã
thuyết minh hết tất cả. Hôm nay lão công công đến tuyên chỉ, mọi người đều có vẻ mặt khϊếp sợ, duy chỉ có nàng vẻ mặt là bình tĩnh nhất, giống như
đã
sớm biết trước.
Điều này
không
thể
không
khiến cho Tôn Khải Yên nghĩ nhiều.
Việc
đã
đến nước này, Đào Cẩn
không
có gì phải giấu diếm nữa, dứt khoát gật đầu, "Là
hắn
đưa, Khải Yên tỷ tỷ đừng nòi cho phụ thân và gia gia, muội sợ bọn họ
sẽ
càng
không
thể chấp nhận thụ được."
Thế nhưng, thế nhưng
thật
là...
Tôn Khải Yên giật mình nhìn ba, bốn phía xung quanh, may mắn
không
có người nào, "Muội như thế nào lại cùng Ngụy vương... Hai người các muội..."
Đào Cẩn mời nàng đến Trọng Linh viện, nha hoàn dâng trà thơm lên, mỗi người bưng
một
ly đến trước mặt các nàng. Các nàng chia nhau ngồi xuống ghế sơn son khảm trai, Đào Cẩn cười với nàng, "Khải Yên tỷ tỷ muốn nghe muội
nói."
Tôn Khải Yên nhìn nàng, nghiêm túc nghe từng chữ nàng
nói.
Đào Cẩn liền tránh nặng tìm
nhẹ
đem việc của nàng cùng Giang Hành qua lại
nói
ra
một
lần, từ Trường An đến Tùng Châu, lại từ Tùng Châu đến Trường An, việc xảy ra trong 2 năm dài mà bị nàng dùng
mộtkhắc đồng hồ
nói
xong, nghe thấy mà tim Tôn Khải Yên đập loạn nhịp
không
thôi.
"nói
cách khác, muội ở Tùng Châu ở trong Ngụy vương phủ, khi chưa cập kê... Ngụy vương
đã
động tâm với muội ư?" Tôn Khải Yên từng câu từng từ hỏi.
Nhớ tới khi đó Giang Hành đè nàng xuống giường,
một
lần lại
một
lần hôn nàng ép hỏi nàng có thích
hắn
không,
trên
mặt nàng liền nóng rực, nhắm hờ mắt giọng
nhỏ
như muỗi kêu ừm
một
tiếng.
Tôn Khải Yên làm sao cũng đều
không
nghĩ tới... Người kia thế nhưng là Ngụy vương.
Nhưng mà nhìn ý tứ Đào Cẩn, chung quy hai người bọn họ ở trước mặt nàng
thì
đều rất quy củ, nên bất kỳ ai cũng đều
không
nghĩ đến trường hợp kia. Tôn Khải Yên cẩn thận hỏi nàng, "Việc tứ hôn này, là do Ngụy vương cầu xin Hoàng thượng hạ chỉ sao?"
Có lẽ vậy
đi, nếu
không
Hoàng thượng làm sao có thể bận tâm đến hôn
sự
của nàng.
Đào Cẩn đấy mong chờ những việc tiếp theo.
Tôn Khải Yên thấy
trên
mặt nàng
không
có chút biểu
hiện
không
tình nguyện nào, liền biết nàng có ý gì, nếu muội muội thấy vui vẻ, nàng liền
không
có gì muốn
nói
nữa. Chẳng qua nhớ tới thân hình cao to vạm vỡ của Giang Hành, lại nhìn thân thể tinh tế linh lung của Đào Cẩn, nhịn
không
được lo lắng thay nàng... Nam nhân, cho dù trước kia có nghiêm chỉnh như thế nào, chỉ cần sau khi thành thân sau nếm trải được chuyện đó
thì
không
thể tiết chế, ngay cả Đào Tĩnh cũng đều
không
ngoại lệ, càng miễn bàn đến Ngụy vương
đã
30 tuổi còn chưa thành thân... Cũng
không
biết Đào Cẩn có thể chịu đựng được hay
không, nàng cảm thấy hơi lo lắng.
*
Từ lúc nhận được thánh chỉ sau, Đào Cẩn vẫn đàng hoàng chờ đợi ở trong phủ, nàng nhớ kỹ lời dạy bảo của Ân Tuế Tình,
không
tiếp tục gặp mặt Giang Hành.
Nàng còn nhịn được, nhưng mà làm sao Giang Hành có thể nhịn được.
hắn
khổ sở chờ đợi suốt
một
năm, rốt cuộc có thể được như nguyện ôm mỹ nhân về, nên làm sao
hắncó thể nhịn được? Ngẫm lại trước kia lúc còn ở Tùng Châu, bọn họ liền ở tại hai cái sân đối diện nhau, mỗi ngày đều có thể gặp mặt, thậm chí chỉ cần nàng hơi lớn giọng răn dạy nha hoàn
một
chút,
hắn
ở bên kia đều có thể nghe được.
Nay ngày ấy
một
đi
không
trở lại,
hắn
muốn gặp mặt nàng
một
lần, cũng
thật
không
dễ dàng gì.
Ngày hôm qua Giang Hành
đi
Đào phủ ăn phải bế môn canh, Đào Tùng Nhiên
thật
quyết đoán
nói
cho
hắn
biết, trước khi thành thân hai người
không
thích hợp gặp mặt, để cho
hắn
tự
đi
trở về, đừng làm cho thiên hạ chỉ trích. Giang Hành nhớ tới Đào Tùng Nhiên trương ra cái dáng vẻ như lâm đại địch liền buồn cười,
hắn
là muốn cưới cháu
gái
ông, chứ
không
phải là muốn làm hại cháu
gái
của ông, có cần phải cảnh giác như vậy sao?
Mà
hiện
tại thánh chỉ cũng
đã
hạ, Đào phủ cho dù
không
đồng ý cũng
không
có cách nào,
hắn
khôngcưỡng cầu, lưu lại hai câu liền
đi
trở về.
Giang Hành gọi người ở lễ bộ tới quý phủ, lễ bộ Thượng Thư là cái lão đầu
đã
hơn năm mươi tuổi, từ lâu luôn kính ngưỡng vị Ngụy vương nổi danh này, nên hết sức để bụng đến việc này.
Thấy Lễ bộ thượng thư đem lịch tra
một
lần lại
một
lần, Giang Hành nhịn
không
được nhắc nhở: "Tận lực chọn ngày sớm
một
chút."
Ban đầu
hắn
vốn định đến tết Nguyên Tiêu liền thành thân, khổ nỗi thời gian quá vội vàng, chỉ sợ song phương đều
không
chuẩn bị được đầy đủ chu đáo, nên chỉ có thể hoãn lại
một
thời gian ngắn. Lễ bộ thượng thư vuốt râu
một
cái, tàn nhẫn
nói
cho
hắn
biết: "Hồi bẩm vương gia, hai tháng gần đây đều
không
có ngày tốt thích hợp gả cưới, thần
đã
xem xét
một
chút, sau tết Nguyên Tiêu ngày tốt thích hợp cưới gả gần nhất là ngày mười sáu tháng ba, người xem cảm thấy cái này thiên như thế nào?"
Giang Hành nhíu nhíu mày, như vậy
không
phải là còn tận ba tháng nữa sao?
hắn
tự mình đem niên lịch lấy tới lật lật, phát
hiện
quả thực như lời lễ bộ Thượng Thư
nói, mười sáu tháng ba là ngày tốt gần nhất thích hợp gả cưới.
hắn
đem niên lịch ném trở về, "Vậy
thì
hôm nay, chiêu cáo Trường An, bản vương muốn nghênh cưới tam tiểu thư Đào phủ, đến lúc đó khắp chốn mừng vui, dân chúng cùng chung vui."
Lễ bộ Thượng Thư ứng tiếng, hướng
hắn
hỏi thăm mấy việc cần khi thành thân, trưng cầu ý kiến của
hắn
sau, lúc này mới nhổm dậy cáo từ.
*
Ngày định xuống sau, rất nhanh liền có người đến thông báo cho Đào phủ, hôn kỳ của Ngụy vương cùng Quảng Linh quận chúa tổ chức vào ngày mười sáu tháng ba.
Đào Tùng Nhiên
đã
chậm rãi tiếp thu tin tức này, cho dù ông lại
không
tình nguyện, cháu
gái
này vẫn là phải gả.
một
khi
đã
như vậy, nên vui vui vẻ vẻ gả
đi, hay là sầu mi khổ kiểm gả
đi, ông sao
không
lựa chọn đáp án phía trước? Huống chi đây là do Hoàng thượng tứ hôn, đối phương lại là Ngụy vương đương triều, người nào cũng đều
không
thể đắc tội,
hắn
chỉ có thể thấy chấp nhận.
Duy nhất chỉ còn lại Đào Lâm Nguyên
không
có thể tiếp nhận, nếu Đào Cẩn xuất giá, khuê nữ
hắn
nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay mất
đi
rồi, Tuế Tuế cũng
đi
rồi, trong phủ này còn lại gì?
Vì thế,
hắn
liên tiếp mấy ngày đều đều hàn khí nặng nề, làm cho người ta nhìn thấy liền
không
dám lại gần.