Editor: Hàn Ngọc
Hôm qua lúc Trang hoàng hậu
nói
với ông
thì
quả thực
đã
khiến ông khϊếp sợ
một
hồi lâu.
Trong kinh thành có nhiều thiên kim tiểu thư suất sắc như vậy mà
hắn
lại chướng mắt, cố tình lại coi trọng
một
nha đầu nghịch ngợm?
không
phải Đào Cẩn
không
tốt, mà là bất kỳ ai cũng đều
sẽ
khôngnghĩ hai bọn họ
sẽ
thành
một
đối, hai người bọn họ nhìn như thế nào cũng thấy
không
xứng. Huống chi, trong lòng ông
đã
sớm có định đoạt, "Trẫm
nói
thật
với con, ban đầu trẫm định đem Quảng Linh quận chúa se duyên cho Giang Cát, cũng
đã
từng dò hỏi Giang Cát vài lần,
hiện
nay
hắn
còn
đang
một
lòng chờ mong Trẫm tứ hôn đây. Nếu như trẫm tứ hôn nàng cho con,
thì
phígia giang Cát
sẽ
không
biết giao phó như thế nào, nếu như con
không
ngại phiền toái,
thì
liền
đi
Tuệ vương phủ thuyết phục
hắn, được trẫm
sẽ
làm chủ cho con."
Giang Cát chính là đích trưởng tử của Tuệ vương, năm nay vừa đến tuổi nhược quán, tính tình trời sinh là
một
hỗn thế ma vương,
một
ngày
không
gây ra phong ba liền
không
thoải mái. Lần trước ở giữa thanh thiên bạch nhật tại Thu Hồ sơn trang,
hắn
đã
đem Lục Diêu đánh đến trọng thương, từ đó có thể thấy được tính nết của
hắn
bạo ngược bao nhiêu.
Nếu Đào Cẩn gả cho
hắn, làm sao chịu được?
Giang Hành nhíu nhíu mi, nhưng
hắn
là
một
vị thúc thúc
đi
cướp nữ nhân cùng cháu trai,
nói
ra cũng
thật
là
không
thỏa đáng.
Cân nhắc
một
phen sau, vẫn là thê tử quan trọng hơn, mặt mũi cái gì kia đều
không
trọng yếu. Giang Hành nhổm dậy cáo từ, "Nhi thần
đã
biết."
Sau khi Ngụy vương rời khỏi, Hoàng thượng vẫn chưa để cho Chu Phổ rời
đi, mà gọi
hắn
đến trước mặt, tiếp tục bắt mạch.
" Phương thuốc lần trước Chu đại phu điều chế trẫm
đã
dùng mấy viên, tháy rất hiệu quả, mấy ngày nay trẫm cảm thấy tinh thần cực tốt,
không
mệt mỏi như trước kia." Hoàng thượng vẻ mặt rất vừa lòng,
nói
liền vài tiếng tốt, cũng
nói
muốn ban thưởng
hắn
một
vài thứ gì đó.
Chu Phổ
không
yên lòng, đầu óc lúc này chỉ toàn nghĩ về tin tức Giang Hành muốn cưới Đào Cẩn, lắc đầu cười, tỏ vẻ chính mình
không
muốn ban thưởng.
Người câm chinh là có điểm
không
tốt này, muốn
nói
rõ
ý mình
thật
thật
không
rõ
ràng, nhưng mà hôm nay tâm tình Hoàng thượng tốt, kiên nhẫn hỏi
hắn: "Chu đại phu cái gì cũng đều
không
cần, nghe Ninh chiêu nghi
nói
ngươi chưa cưới vợ, có cần trẫm thưởng cho ngươi mấy vị mĩ nhân
không?"
hắn
nín thở, khuôn mặt tuấn tú vân đạm phong khinh khó có dịp lại lộ ra vài phần xấu hổ, vẫn lắc đầu như cũ, lúc này hai tay liên tục đều đem ra dùng hết, vừa tạ ơn lại vừa thể
hiện
chính mình
không
cần.
Hoàng thượng có chút mất hứng, chưa thấy người thanh tâm quả dục như vậy, tùy tiện sai người thưởng cho
hắn
một
ít vàng bạc tơ lụa, rồi phất tay cho
hắn
đi
xuống.
Trước khi
đi
Chu Phổ mượn giấy và bút mực thư phòng, ở
trên
giấy viết rằng: "Cảnh Tích có thể xuất cung
một
chuyến hay
không?"
Hoàng thượng tò mò nâng lên đuôi lông mày, "Ngươi muốn xuất cung?"
hắn
gật đầu cười.
Thái Y viện thay phiên túc trực,
hắn
gần đây được Hoàng thượng coi trọng,
không
khổ cực như lúc đầu làm trợ thủ, thường thường có cơ hội nghỉ ngơi cả
một
ngày. Chỉ là xuất cung
một
chuyến như trước
thìkhông
dễ dàng,
hắn
đã
lâu chưa được xuất cung,
không
biết tình hình bên ngoài, nếu
không
phải hôm nay ngẫu nhiên gặp được Giang Hành, chỉ sợ
hắn
còn
không
biết tin tức Đào Cẩn phải lập gia đình.
Hoàng thượng rất dễ
nói
chuyện, phất tay liền ân chuẩn
yêu
cầu của
hắn, chỉ hỏi thêm
một
câu: "Chu đại phu
không
cần vàng bạc mĩ nhân, lại chỉ muốn xuất cung, chẳng lẽ ở ngoài cung có
cô
nương ngươi ngưỡng mộ trong lòng nhưng
không
thành?"
hắn
sửng sốt, thoáng chốc
trên
mặt
hắn
không
được tự nhiên, chợt mỉm cười, gật gật đầu.
không
ngờ lại đoán đúng, Hoàng thượng tỏ vẻ, "Là tiểu thư nhà ai? Ngươi
nói
ra, Trẫm làm chủ thay ngươi."
cô
nương này
không
phải ai khác, chính là Quảng Linh quận chúa vừa rồi Giang Hành nhắc đến. Chu Phổ biết
rõ
cho dù
hắn
nói
cũng vô ích, giữa bọn họ vẫn luôn bị ngăn cách bởi thiên sơn vạn thủy, cho dù
hắn
cố gắng leo lên nữa, cũng
không
leo qua được bờ bên kia chỗ nàng đứng. Vì thế lắc lắc đầu, cười ở
trên
giấy viết, "Đa tạ thánh ân, Cảnh Tích thân phận thấp kém,
không
xứng với nàng."
Hoàng thượng nhớ tới bệnh câm của
hắn, phàm là gia đình có chút thân phận, ai cũng
không
muốn đem nữ nhi hứa gả cho
một
người câm. Thở dài
một
hơi,
không
nhắc lại việc này nữa.
Sau khi Chu Phổ
đi
ra từ ngự thư phòng, mắt nhìn cửa cung nơi xa, thu hồi ánh mắt
đi
về hướng Thái Y viện.
*
Mấy ngày sau ở Sở quốc công phủ, Đào Cẩn tính toán hôm nay trở lại Đào phủ.
Mọi việc đều được thu thập thỏa đáng sau, Ân Tuế Tình gọi nàng đến trước mặt trăm dặn dò vạn dạy bảo, "Nhớ
rõ
những lời hôm qua mẫu thân
nói
cùng con...
hắn
lại muốn đến tìm con, con
không
được gặp
hắn."
Đào Cẩn
đã
nghe đến mức lỗ tai đều muốn mọc kén, gật đầu
không
ngừng, "Những lời mẫu thân dặn dò con đều nhớ, chỉ cầu mẫu thân
không
nói
nữa thôi."
Ân Tuế Tình trọc trọc trán nàng, "Còn
không
phải là do nương lo lắng cho con!"
Nàng hì hì cười, đạp lên ghế
nhỏ
tiến vào trong xe ngựa, lộ ra
một
khuôn mặt
đang
cười khanh khách, "Mẫu thân hẳn là bận tâm việc của chính mình mới đúng, ngày ba mươi tháng chạp sắp tới rồi, nương bây giờ còn có sức lực
đi
quản con sao?"
Ba mươi tháng chạp là ngày cử hành hôn
sự
của Ân Tuế Tình cùng Du quận vương, đến nay chỉ còn lại hai mươi ngày.
Chính xác là như vậy, thế nhưng lại dám trêu chọc mẫu thân. Ân Tuế Tình vừa định
nói
nàng, nàng liền vèo cái tiến vào trong khoang xe,
âm
thanh lấy lòng từ bên trong truyền tới: "Con phải
đi, mẫu thân đừng đánh con, ngày đó con nhất định chuẩn bị cho mẫu thân
một
phần đại lễ!"
một
năm này
thật
là có nhiều việc vui
không
ngừng, trong vòng nửa năm mà có tận ba chuyện vui, nay Đào Cẩn lại phải lập gia đình, so với kiếp trước,
thật
đúng là cách biệt trời đất. Như vậy
thật
không
thể tốt hơn, Đào Cẩn cảm thấy mỹ mãn, nàng
không
có bản lĩnh gì lớn, hai nguyện vọng khi trùng sinh
đãthực
hiện
được, liền
không
còn tiếc nuối gì nữa.
Xe ngựa dần dần
đi
xa,
đi
được ước chừng chừng nửa canh giờ liền tới Thắng Nghiệp phường,
đi
thêm về phía trước
một
đoạn nữa mới có thể nhìn thấy cổng Đào phủ.
Trước của Đào phủ cách đó
không
xa có
một
chiếc xe ngựa khác
đang
ngừng, Đào Cẩn xuống xe ngựa theo bản năng liền nhìn về hướng bên kia, mới đầu vẫn chưa để ý, nhưng mà nhìn thấy người đứng bên cạnh xe ngựa liền ngây ngẩn cả người, dụi dụi con mắt
một
lần, xác định là Chu Phổ liền
không
thể ngờ. Nàng buông tay Bạch Nhụy ra, bước nhanh về hướng bên kia, "Chu Phổ?"
Xem ra
hắn
hẳn
đã
tới rất lâu, nhưng tại sao lại
không
đi
vào?
đã
vài ngày
không
gặp
hắn, Đào Cẩn còn buồn bực
hắn
tại sao lại bỗng nhiên biến mất,
không
ngờ được hôm nay
hắn
lại đột nhiên xuất
hiện.
Đào Cẩn
đi
tới
hắn
trước mặt
hắn, "Tại sao ngươi
không
đi
vào, đứng ở đây làm gì? Ngươi là đến tìm gia gia của ta sao?"
Kể từ khi biết hai người đều là được trùng sinh, Đào Cẩn đối với
hắn
càng nhiều thêm
một
phần đồng cảm. Nàng có bí mật
không
thể
nói
với người khác, chỉ có thể
nói
cho
một
mình
hắn
nghe, thứ tình cảm này rất kỳ quái. Tựa như trong
một
hồ nước, tất cả cá đều là cá trích, chỉ có hai người bọn họ là cá chép, loại tình cảm đồng loại này
một
lời khó
nói
hết.
Chu Phổ lắc đầu,
hắn
không
phải tới gặp Đào Thượng Thư,
hắn
tới là muốn gặp nàng.
hắn
từ trong tay áo lấy ra
một
tờ giấy,
trên
giấy viết
một
câu: "Có thể tìm
một
chỗ để
nói
chuyện được
không?"
Phụ cận
không
có quán trà tửu lâu nào, Đào Cẩn liền đưa
hắn
vào trong phủ, hôm nay hình như Đào Lâm Nguyên cùng Đào Tĩnh
không
ở trong phủ, ở chính đường
không
có người, vừa lúc thuận tiện bọn họ
nói
chuyện.
Nàng
không
kịp uống
một
ngụm trà nhuận hầu
đã
hỏi
hắn: "Ngươi tìm ta có việc gấp sao?"
Chu Phổ gật đầu,
hắn
chuyến này
đã
cố ý chuẩn bị xong giấy bút, mượn nghiên mực của nàng sau, liền chấm mực nước liền viết chữ ở
trên
giấy, "Ta nghe
nói
ngươi muốn định thân cùng Ngụy vương."
Đào Cẩn nhìn câu hỏi
trên
tờ giấy kia, phấn môi
không
được tự nhiên mà hơi mím, "ừm."
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới
một
chuyện, sốt ruột hỏi: "Làm sao ngươi biết? Dạo này ngươi
đang
ở đâu, ở chỗ nào? Sống có tốt
không?"
Được nàng quan tâm, Chu Phổ rất cao hứng, tuy rằng biết
rõ
tình cảm này
không
liên quan đến tình
yêunam nữ, nhưng vẫn cong môi cười viết ở
trên
giấy: "Ta vào cung ở trong thái y viện, sống rất tốt, tam tiểu thư
không
cần lo lắng."
Trong cung? Thái y viện?
Đào Cẩn kinh ngạc nhìn chằm chằm mấy chữ này, lẩm bẩm
nói: "Ta
nói
làm sao lại
không
tìm được ngươi, hóa ra ngươi lại vào cung... Ngươi làm sao có thể vào đó?" Nàng ngẫm nghĩ, đến cùng cũng
không
phải ngu ngốc, "Là do Ninh chiêu nghi sao?"
Chu Phổ gật đầu, ở phương diện này
không
viết làm tốn bút mực nữa, dừng
một
chút rồi lại tiếp tục viết rằng: "Người có còn nhớ
rõ
kết cục cuối cùng của Ngụy vương?"
Đào Cẩn nhìn
một
hàng chữ này, nàng đương nhiên biết kết quả cuối cùng của Ngụy vương,
hắn
sẽthành quân chủ Đại Tấn, là nam nhân tôn quý nhất. Do dự
một
chút rồi
nói
"Nhớ
rõ."
hắn
buông mi, ở
trên
giấy viết: "Người
đã
nghĩ kỹ chưa? Chỗ cao đón gió, với tính cách của tam tiểu thư,
không
thích hợp với cái vị trí kia."
Vấn đề này kỳ
thật
Đào Cẩn
đã
nghĩ tới rất nhiều lần, nếu như nàng gả cho Giang Hành, về sau có phải liền
sẽ
trở thành hoàng hậu? Vạn nhất về sau Giang Hành thu 3000 giai lệ
thì
sao? Ngẫm lại, đời trước
hắn
không
có mấy nữ nhân, đời này lại có nàng ở đây,
hắn
lại càng đừng nghĩ thu nhận người khác nữa. Về phần cái vị trí hoàng hậu... Sau này hãy
nói
đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù sao nàng là muốn gả cho Giang Hành, chứ
không
phải gả cho tòa long ỷ kia.
Đào Cẩn nhìn về phía
hắn, bên môi cong lên
một
độ cong mềm mại, "Chu đại phu là vì muốn tốt cho ta, nhưng ta
đã
nghĩ rất kỹ. Cám ơn ngươi
đã
cố ý đến
nói
với ta những lời này."