Editor: Hàn Bích Ngọc
Beta: Chị Hằng Lê
Mới quá chính ngọ, thời tiết càng lúc càng thêm oi bức.
Trên cây ve sầu kêu râm ran, không khí khô nóng xuyên qua mành lụa
truyền vào trong phòng, ngay cả nha hoàn giơ quạt tròn quạt ra gió đều
là khí nóng.
Đào Cẩn ngồi gần cửa sổ, cầm trong tay một cây bút lông nhỏ luyện bút,
nghiêm túc miêu tả viện ngoài đang nở rộ đầy hoa thạch lựu đỏ rực. Đại
khái là tiết trời quá nóng, chân mày nàng càng chau càng chặt, trên trán non mịn chảy ra mồ hôi li ti, cuối cùng khó chịu đem trang giấy vò
thành một cục, ném ra ngoài cửa sổ.
”Không vẽ không vẽ nữa, không thú vị gì hết.”
Nha hoàn hai bên trái phải thấy thế, dùng sức quạt càng thêm nhanh một
chút. Các nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này
không thoải mái.
Đại nha hoàn Ngọc Minh lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hai bên
thái dương nàng “Phải chăng Quận chúa là mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi một
lát đi?”
Đào Cẩn lắc lắc đầu, ánh mắt cố chấp dừng trên mảng hoa thạch lựu trên cây.
Nàng thoáng mím đôi môi anh đào, dường như muốn đem nó nhìn ra cái đến tột cùng.
Đôi mắt trong suốt như mặt hồ, nhìn chăm chú, một hồi lâu sau mới xoay đi, “Hôm nay là ngày gì?”
Ngọc Minh bình tĩnh trả lời, “Mùng ba tháng sáu.”
Mùng ba, cách ngày giỗ mẫu thân nàng Ân thị còn có hai ngày.
Ân thị Vu Minh Huy qua đời năm mười lăm tuổi, đến nay đã qua bảy năm. Bà là mẫu thân thân sinh của Đào Cẩn, gả cho tể tướng Đào Lâm Nguyên sau
sinh được một trai một gái, đang muốn sinh lần thứ ba thì lại bởi người
suy yếu, cuối cùng không thể sinh nở bình an, một xác hai mạng.
Đào Cẩn chống cằm, như có điều suy nghĩ nhìn phía đình viện, trong mắt lộ ra mấy phần cô đơn.
Kỳ thật mẫu thân không phải khó sinh, lúc đó đại phu đã chuẩn đoán không có vấn đề, huống chi khi sinh nàng cùng đại ca ra đều thuận lợi, sao
lại nói khó sinh liền khó sinh đây? Truy cứu nguyên nhân, có lẽ có
người từ trong làm khó dễ mà thôi.
Lúc ấy nàng còn nhỏ, không biết bảo vệ tốt cho mẫu thân, trơ mắt nhìn bà hương tiêu ngọc vẫn, lại bất lực.
*
Thời tiết Trường An càng ngày càng nóng, giống như đang nung trên một
chậu than cực nóng, dù cho nàng chỉ mặc một bộ đồ hoa lụa mỏng, cũng
chống đỡ không nổi cái cảm giác oi bức này.
Đào Cẩn có làn da trắng như tuyết, giống như tuyết trên đỉnh núi lóng
lánh trong suốt, làn da này còn phơi nắng không đen, không biết gây nên
bao nhiêu ghen tỵ của hào môn quý nữ. Nàng không phải nữ nhân xinh đẹp
nhất, nhưng bởi vì có một khuôn mặt nhu thuận non nớt, tạo cho người
khác một cảm giác ngây thơ. Chỉ có người thân cận nhất mới biết, cô
nương này kỳ thật có một bụng ý nghĩ xấu, không hề vô tội giống như vẻ
bề ngoài.
Làm nàng mất hứng, có thể đem ngươi chỉnh đến khổ không thể tả.
Phỉ Thúy đem bức rèm vén lên, Bạch Nhụy bưng một chén đường chưng tô lạc ướp lạnh lại, cầm lên cái bát men xanh nhạt, “Quận chúa ăn vài thìa
canh giải nhiệt đi.”
Đây là món ăn Đào Cẩn thích nhất, nàng múc một thìa, vừa cho vào miệng
đã tan, có ướp băng mỏng quả thật đã giải nhiều nhiệt khí.
Đang ăn, nàng bỗng nhiên đặt xuống, “Bên ngoài sao lại có tiếng tranh cãi ầm ĩ?”
Bạch Nhụy ngẩn người, lo sợ liếc mắt nhìn vẻ mặt của nàng, “Bẩm quận
chúa, là tướng gia mang về hai vị thị thϊếp, đang chuyển đồ đạc vào
trong tướng phủ.”
Đào Cẩn không vui mím môi dưới: “Thị thϊếp từ đâu tới?”
Bạch Nhụy hạ thấp thanh âm nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy:“Nghe nói là Hướng Dương hầu đưa tới, hiện nay đang ngụ tại Kim Lộ
Hiên.”
Hiện Kim Lộ Hiên có hơn mười người thị thϊếp, Đào Cẩn đối nơi này cũng
không xa lạ, mấy năm nay Đào Lâm Nguyên không ngừng nạp thêm người. Ông trừ bỏ lên triều đình, tối thường trầm mê trong nữ sắc, sống mơ mơ
màng màng, đối với con gái thực sự không quan tâm. Mấy ngày nay đặc biệt quá phận, cả đêm không về, cũng không biết ngủ tại trong phòng nương tử nhà nào.
Đào Cẩn ngồi dậy, thay đổi áo cánh xanh nhạt thêu hoa văn trăm hoa phi
điệp, một lần nữa chải kiểu song nha kế, Trâm Kim Thúy Khổng Tước càng
làm khuôn mặt như trăng rằm của nàng càng thêm sáng ngời. Nàng nhìn mặt
trời bên ngoài, đã dần dần ngả về phía Tây, không bằng lúc buổi trưa oi
bức, gọi hai người Ngọc Minh Bạch Nhụy, “Đến Kim Lộ hiên nhìn xem.”
Đã biết sẽ là có chuyện như vậy, Ngọc Minh, Bạch Nhụy nhìn nhau thở dài, nhanh chóng đuổi theo Đào Cẩn.
Lúc này Tướng gia chỉ sợ còn ở chỗ này, quận chúa lựa chọn lúc này đi qua, không thể nghi ngờ là chuẩn bị cho ông thêm khổ.
*
Kim Lộ hiên ở một góc Tây Nam của tướng phủ, là hai đình viện. Trong
viện cảnh trí nội đình có đài lầu các, hòn giả sơn, dòng suối nhỏ, miễn
cưỡng được xem là lịch sự tao nhã. Nhưng mà đi đến gần, mùi hương son
phấn càng ngày càng đậm, Đào Cẩn chán ghét cau mũi một cái, hỏi nha hoàn trong viện đang trực, “Tả tướng đâu?”
Từ lúc Ân thị qua đời, nàng chưa bao giờ kêu Đào Lâm Nguyên một tiếng phụ thân.
Hai năm qua Đào Cẩn đến nơi này vài lần, mỗi lần đều nháo cho kinh thiên động địa, là nha hoàn trong viện nhìn thấy nàng là rất sợ hãi, chân tay co cóng trả lời: “ Ở, ở Oanh các lầu trong phòng Ngô thị.”
Đào Cẩn không nói nhiều lời, quay người đi lên lầu hai.
Trong viện lúc đầu đang vui chơi nói cười vui vẻ, lúc này đã im lặng
không tiếng động. Các nàng thật vất vả đợi mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí có hơi chút mát mẻ một chút, muốn xuống lầu hít thở không
khí, ai ngờ sẽ gặp được vị tiểu tổ tông này. Không thể trêu vào thì trốn có được không? Vẫn là mau trở về phòng đi.
Ngô thị là một trong hai vị thị thϊếp Đào Lâm Nguyên hôm nay mang về, ở tại gian phòng lầu hai phía đông gian thứ ba.
Đào Cẩn đẩy ra cánh của chạm trổ Lăng Hoa, một mùi rượu nồng đậm sộc vào mũi. Cửa sổ về phía tây, nương vào tịch dương còn dư lại có thể thấy rõ quang cảnh trong phòng.Cốc rượu lăn lóc rớt đầy đất, trên bàn sơn son
khảm trai bày vài hũ rượu ngon, một nam tử mặc cẩm bào tím đậm đangrúc
vào trong lòng nữ nhân, say sưa. Vị nữ tử kia đầu đội châu ngọc, thái độ ân cần, đang không ngừng thêm rượu trong chén rượu ông.
Đào Cẩn nhíu nhíu mi, tiến lên đoạt lấy cốc rượu trong tay Đào Lâm Nguyên, “Ông muốn uống đến lúc nào?”
Ngô thị thấy nàng đột nhiên xuất hiện thì giật mình, bởi vì từ ngày
đầu đến tướng gia phủ chưa từng gặp Quảng Linh quận chúa, dù gì nàng
cũng là một thị thϊếp trong phủ, lúc này nói một câu bất mãn: “ Tướng
gia đang cao hứng, ngươi là ai, sao lại đến quấy rầy?”
Đào Cẩn nhìn nàng, “Ngươi cũng xứng cùng ta nói chuyện?”
Trong ánh mắt, rõ ràng chất chứa khinh thường cùng châm chọc không thèm che dấu.
Ngô thị cả kinh, tức giận tràn ngập cõi lòng vì bị vũ nhục, “Ngươi...”
Đang chuẩn bị phản bác, nam nhân chôn trong ngực nàng ta ngẩng đầu, mở
hai mắt đang lờ đờ say, nhìn thấy rõ người tới thì hơi có kinh ngạc,“Khiếu Khiếu, sao con lại tới đây?”
Khiếu Khiếu là nhũ danh của Đào Cẩn, khi còn bé nàng rất hay hô to gọi
nhỏ, tranh cãi ầm ĩ nên Ân thị liền lấy cho nàng cái nhũ danh như vậy.
Nay nghe được, thấy thật là châm chọc.
”Vì sao con không thể đến?” Đào Cẩn lui về sau nửa bước, có lẽ là bị mùi rượu trên người ông gây khó chịu, “Nếu như con không đến, làm sao thấy được bộ dáng ông như thế này? Nếu để mẫu thân con biết, bà chết một
chút cũng không nhắm mắt?”
Đồng tử Đào Lâm Nguyên co lại, trái tim giống như bị ai hung hăng bóp
chặt, ông khép lại hai mắt, trên khuôn mặt đã nhuốm tuổi già nhưng vẫn
anh tuấn của Đào Lâm Nguyên tràn đầy thống khổ. Ôngđột nhiên giơ tay lên bàn trà với một vò rượu uống như không muốn mạng nữa, rượu tràn ra chảy xuống cổ xuống quần áo nhưng ônglại không thèm để ý.
Nếu như say có thể dễ chịu chút, ông tình nguyện cả đời đều chìm trong men say.
Đào Cẩn không nhìn được, đoạt vò rượu trong tay ông hung hăng ném dưới
đất, rượu văng tung tóe khắp nơi, làm ướt giày dép hai người “Đừng uống
nữa!”
Đào Lâm Nguyên thần sắc mông lung, lẩm bẩm nói: “Mẫu thân concũng không thích ta uống rượu...”
Dứt lời Đào Lâm Nguyên đã hiện nét hối hận cuộn mình thành một khối, bất lực giống như một đứa trẻ.
*
Ngô thị nghe thấy câu kia “Mẫu thân”, giống như là hiểu được, thế mới
biết trước mặt mình bây giờ không phải thị thϊếp gì mà là nữ nhân của tể tướng thân phận tôn quý.
Nàng ấy do Hoàng Thượng đích thân phong chức Quảng Linh quận chúa, là
cháu ngoại bảo bối của Sở quốc công Ân Như, mới rồi thiếu chút nữa mình
đã bất kính với nàng ấy, thật là không muốn sống nữa.
Đào Cẩn liếc nhìn Đào Lâm Nguyên, chỉ cảm thấy lời của ông thật buồn cười, “ Ông cũng biết mẫu thân củacon không thích?”
Nàng vung tay áo lên, rượu trên bàn toàn bộ bị hất đổ hết. Nàng nhíu mi
chất vấn Đào Lâm Nguyên: “Vì sao đến bây giờ ông mới biết? Lúc mẫu thân
mất, ông ở trong lòng ai uống rượu?”
Đào Lâm Nguyên che lại hai mắt, khàn khàn nói: “Khiếu Khiếu, đừng nói nữa.”
” Con cũng không muốn nói, con chỉ là thấy mẫu thân không đáng.” Đào Cẩn một lần nữa nhìn kỹ người nam nhân này, thời trẻ ông ngọc thụ lâm
phong, anh tuấn tiêu sái, nay xem ra chỉ là một túi da không đáng giá mà thôi, “Ông không xứng với mẫu thân con.”
Nàng xoay người rời đi, cửa Lăng Hoa khép lại, tiếng bước chân càng ngày càng xa, khuôn mặt hối hận của Đào Lâm Nguyên bị che khuất ở bên trong
cánh cửa.
*
Hai hàng cây thạch lựu trước Trọng Linh viện nở hoa mỗi khi mùa hè đến thì từ xa nhìn lại một mảng màu đỏ rực rỡ.
Chưa đến gần, Ngọc Minh liền kinh ngạc nói: “Chu đại nhân tới!”
Đào Cẩn ngước mắt nhìn lại, dưới tàng cây thạch lựu một nam tử thân hình cao gầy, mặt mang ý cười mặc một bộ cẩm bào hoa văn màu xám nhạt.
Tới khi Đào Cẩn đi đến, hắn giơ ngón tay chỉ về hướng Kim Lộ hiên mang theo thần sắc quan tâm.
Đào Cẩn ước chừng hiểu được có ý gì, đối với chuyện này không muốn nhiều lời, “Không có chuyện gì, ngươi không cần vì thế mà đi đến đây.”
Nói xong liền muốn đi vào trong viện, hắn có chút luống cuống ngăn lại. Chu Phổ vừa chỉ chỉ ngực mình, lại nhìn nàng bằng ánh mắt không chút
nào che dấu sự quan tâm.
Đào Cẩn sửng sốt, trong lòng mềm mại một chút, “Ta không sao, mấy ngày nay đều rất tốt.”
Chu Phổ là người nàng 10 năm trước mua trên phố về làm người hầu, sau
này thấy hắn cử chỉ bất phàm, không giống người xuất thân nô tịch bình
thường, Đào Cẩn liền có ý cho người điều tra thân thế hắn. Nên mới biết
hắn vốn là con trai Dương Châu thứ sử, sau bởi phụ thân bị người buộc
tội tham ô, cả nhà bị hoạch tội. Chu thứ sử bị phán tội chết, hắn bị đày xuống làm nô tịch, trong lúc vô tình liền bị nàng mua.
Đào Cẩn cảm thấy thân thế hắn đáng thương, liền để cho một mình hắn ở
tại một cái sân, bình thường không làm việc gì nặng nhọc, ở trong phòng
đọc sách viết viết chữ là được.
Đào Cẩn thuở nhỏ bị mắc bệnh tim, hai năm qua liên tiếp phát tác, hắn mới hỏi nàng tình huống vừa rồi như thế nào.
Biết được nàng không có việc gì, Chu Phổ hiển nhiên buông lỏng một chút. Hắn không thể nói chuyện, hai người đứng ở chỗ này thật là có chút
không đúng quy củ, hắn liền thức thời chắp tay cáo từ rời đi.
Đào Cẩn không giữ hắn lại mà cất bước đi về hướng nội viện.
Từ hậu hoa viên truyền đến thanh âm nha hoàn huyên náo, nàng vừa đi đên
gần thanh âm kia liền bỗng nhiên dừng lại. Mấy nha hoàn nơm nớp lo sợ
lập tức vấn an, “Quận chúa.”
Đào Cẩn đi qua liếc mắt nhìn, đại khái đem lời nói của các nàng nghe được.
Thì ra hôm nay là ngày Ngụy vương Giang Hành đại thắng về triều, trong
thành tụ tập rất nhiều người đều là mong nhìn thấy phong thái của Ngụy
vương.
Ngụy vương Giang Hành là thứ tử của đương kim hoàng thượng, nổi tiếng
với phong thái bất quần. Từ lúc 18 tuổi đã được phong vương, từ trước
đến nay đã lãnh binh đánh thắng vô số trận là anh hùng của cả Đại Tấn.
Luận bối phận nàng phải gọi Giang Hành một tiếng cữu cữu, nhưng Đào Cẩn sợ hắn, nên vô luận thế nào đều không thể kêu.
Lần này hắn từ Tùng Châu trở về, nghe nói Hoàng Thượng có ý không cho
hắn ra chiến trường nữa. Việc này ở Trường An gợi ra sóng to gió lớn, vô luận trọng thần, hào môn, hoặc là dân chúng tầm thường đều chú ý nhất
cử nhất động trong triều.
Bất quá việc này cùng Đào Cẩn không có quan hệ, ban đêm thổi tắt ngọn
đèn buông màn che, nàng chui vào trong mền gấm chậm rãi ngủ.
Ngủ một lúc ngực truyền đến cơn đau, đè nén tiếng rên vì đau. Đào Cẩn
muốn lên tiếng gọi nha hoàn ở ngoài, khổ nỗi nàng không phát ra được
thanh âm nào. Từ nhỏ nàng có bệnh tim, trên người đều sẽ mang theo dược
hoàn nhưng mà vừa vặn lần trước dùng hết, nha hoàn lại chưa kịp đưa thêm thuốc mới, không ngờ được buổi tối liền mắc bệnh.
Lúc này bệnh phát so với trước nặng hơn, nàng đến khí lực kêu cứu cũng không có, trước mắt bỗng tối đen rơi vào trong hỗn độn.