Bà Dương Hồ hạ thụy long tỉnhNộ hỏa đằng thiên hiên ly ngõaDưới Bà Dương Hồ long vương tỉnh giấcLửa giận ngút trời phá ngói lưu lyKhi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là nóc nhà bằng ngói lưu ly bảy màu, xà ngang bạch ngọc chạm trổ, giường cũng đủ lớn giống như đặc biệt dành cho rồng ngủ mà chuẩn bị. Một con cá nhỏ đỏ thắm cẩn thận bơi qua nóc nhà, không dám đánh thức hắc long khổng lồ đang say ngủ.
Nơi này là?
Cùng với ký ức trước khi mất đi tri giác không ăn khớp, làm cho Hắc Long Vương không khỏi có chút kinh ngạc.
Song khi y thoáng ngẩng đầu, liền nghe thấy rầm một tiếng, một cái mai rùa bị y đẩy rơi xuống đất, y trừng mắt nhìn cái mai rùa kia lăn lăn mấy vòng, từ từ dừng lại, đột nhiên thò ra bốn chân cùng một cái đầu tròn vo.
Hắc Long Vương nhận ra đó là Quy Thừa Tướng dưới trướng Ngao Ân.
Quy Thừa Tướng trừng lớn tròng mắt vốn nhỏ như hạt lựu, một bộ biểu tình gặp quỷ, lập tức giống như bị lửa cháy đuôi nhảy dựng lên một cái, lớn tiếng hét: “Long Vương gia!! Ngài tỉnh rồi!! Đã gần một tháng, ngài cuối cùng cũng tỉnh! Nếu ngài còn bất tỉnh, Long thần gia nhà chúng ta chắc sẽ đem Thuỷ Tinh Cung hủy đi a a a!!” (3 chữ ‘a’ là ta thêm vào cho phù hợp với tâm trạng kích động của bác Rùa)
Hắc Long Vương vừa mới tỉnh dậy, bị lão la hét om xòm làm ồn đến muốn ngất đi, nhịn không được nâng long trảo lên, đầu ngón tay bắn ra, trúng vào người Quy Thừa Tướng, lập tức bắn lão lăn ra ngoài. Mai rùa giống như trái cầu lộc cộc lộc cộc lăn trúng ngay ngưỡng cửa mới dừng lại, vừa vặn cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, thanh niên áo trắng đi vào nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của lão, nhíu mày quát: “Ngươi đang làm cái gì?!”
Quy Thừa Tướng thật là vô tội, trợn tròn mắt, đưa tay chỉ hướng Hắc Long Vương, thoáng chốc nói không nên lời.
Người vào chính là Ngao Ân, hắn thuận thế ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên thấy đôi mắt kim tinh của hắc long đã mở ra, thần sắc lạnh lùng trên mặt giống như băng tuyết tan rã hóa thành mừng như điên: “Nhị thúc!!”
“Ngươi có thấy có gì khó chịu không?”
Thấy Ngao Ân mừng rỡ như điên nhào lại đây, không khỏi trong lòng một trận mềm mại, liền mở miệng nói: “Đừng lo lắng, ta không sao …”
Thế nhưng Ngao Ân vừa nghe y nói vậy, mày kiếm nhíu lại, giận tím mặt: “Trước ngươi cũng nói như vậy, nhưng ngủ rồi lại không dậy nổi!! Bảo ta không cần lo lắng?! Ta sao có thể không lo lắng?! Chẳng lẽ nói giữa ta với ngươi chỉ vỏn vẹn là quan hệ thân sơ sao?! Hả?! Ngươi hôm nay không nói rõ ràng cho ta, ta, ta … ta liền cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ thúc chất!!”
Thật chưa từng thấy qua bộ dáng phát hỏa của tiểu chất nhi của y, không thể tưởng được hắn nổi cáu lên lại bách lực mười phần, ngay cả Hắc Long Vương cũng chống đỡ không được, rụt cổ lại, long trảo gãi gãi cằm.
Ngao Ân đương nhiên biết không thể trách y, xà độc của yêu quái Cửu Minh kia vô cùng lợi hại, mặc hắn tìm khắp thiên hạ tiên sơn, cũng không tìm thấy linh đan diệu dược có thể giải chất độc này, nhưng hắn lại không dám đi xa, sợ độc tính kia gây ra chuyển biến xấu, chỉ có thể sai khiến binh tôm tướng cá trong Tứ độc thuỷ vực ra ngoài tìm thuốc giải, tự mình canh giữ bên người hắc long.
Vừa rồi binh tôm dâng lên Doanh Châu tiên dược, đang phân phó loa nữ (loa là con ốc) nấu thuốc, lại nghe thấy trong phòng Quy Thừa Tướng hô to gọi nhỏ, liền lập tức tới đây coi.
Không thể ngờ được hắc long cuối cùng tỉnh lại!
Hồi tưởng một tháng này, một mặt lòng nóng như lửa đốt khắp mọi nơi tìm dược, một mặt xử lý sự vụ của Tứ độc thuỷ vực, nhưng lại không có đêm nào có thể chợp mắt. Mỗi khi nhìn đến Hắc Long Vương ngủ say không tỉnh, cùng với long y (y trong chữ y sĩ, chứ không phải y phục nha) lắc đầu thở dài cáo từ, trong lòng liền rối loạn hoang mang. Thân là Tứ Độc Long Thần cư nhiên cũng có một ngày bất lực như thế, ngay cả người mình thương nhớ cũng không thể cứu chữa, còn tính là Long thần gì chứ?! Song cho dù ủ rũ, hắn vẫn phải phấn chấn tinh thần, không thể từ bỏ hy vọng. May mà yêu quái kia hạ độc không nguy hiểm đến tính mạng, hắc long ngủ một tháng ngược lại không có gì đáng lo.
Hiện giờ thấy y tỉnh lại, bất an cùng lo âu tích tụ dưới đáy lòng cuối cùng bộc phát ra, đâu còn là Tứ Độc Long Thần lãnh tĩnh tự trì gì đó, thoáng chốc biến trở về Đông Hải tiểu Thái Tử tùy hứng ương bướng!
“Ta, ta không phải ý này …”
“Vậy là ý gì?!”
Hắc long không dám cãi lại, lặng lẽ nâng long thân lên, cúi đầu xuống dùng cái mũi to cọ cọ cánh tay Ngao Ân làm nũng.
Kỳ thật thấy y tỉnh lại, trái tim treo lơ lửng suốt một tháng rốt cuộc hạ xuống, không khỏi tiến sát lại, đưa tay vuốt ve long lân rạn nứt trên lưng rồng, vảy là hộ giáp của Long tộc, không giống với tộc lân trùng khác có thể lột da, mà là cần trải qua ngàn năm tôi luyện, tuổi tác càng lớn, lại càng rắn chắc, hiện giờ vỡ vụn, chỉ sợ cần phải ngàn năm tu bổ, mới có thể khôi phục hoàn toàn, không khỏi nhất thời đau lòng.
“Rất đau đi?”
Hắc long không biết hắn hỏi cái gì, nhìn lại, lúc này sáng tỏ.
“Cũng chỉ đau lúc đó thôi, hiện tại không còn cảm giác gì.”
Mắt hạnh ném qua một cái nhìn khinh thường, đây là tất nhiên, cũng không biết trong một tháng này, đổ vào miệng y biết bao nhiêu linh đan diệu dược. Vốn đang tính toán xông vào Cửu Tiêu, hỏi xin Thiên Đế cửu thiên tử nhị (chắc là một loại hoa có nhụy màu tím gì đó trên trời)!
“Ngươi cũng biết đau, lúc trước sao lại không chịu tránh?”
“Nếu tránh, ngươi …”
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ cao hứng nhìn ngươi vì bảo hộ ta mà bị thương sao?!”
“Này, lúc ấy không kịp nghĩ …”
“Không kịp cũng không được!!”
Hắc long vẫn luôn không giỏi ăn nói, vốn không có lỗi gì, bị Ngao Ân nói ngược một vòng như thế lại tự thấy đuối lý, không khỏi rụt đầu rụt trảo cuộn thành một đống, miệng mồm vùi dưới chân trước, chỉ lộ ra một cặp mắt kim tinh chớp chớp, đáng thương hề hề giống như bị khi dễ, đâu còn có bộ dáng Long Vương thần uy vô cùng. (Chết cười mất, không ngờ Hắc ca cũng có lúc đáng yêu như vậy, Ân nhi rất có khí thế của nữ vương thụ nha)
Ngao Ân thấy bộ dạng này của y, làm sao còn có thể nổi nóng, ngồi vào mép giường tựa vào người hắc long, nhẹ nhàng vuốt ve tấn tu dưới tai hắc long, cũng không nói nữa.
Quy Thừa Tướng thức thời sớm nhân cơ hội chuồn ra ngoài thuận tay khép cửa lại, lưu lại không gian rộng lớn trong phòng ngủ, bình tĩnh tường hòa, ngẫu nhiên có đàn cá nhỏ bơi qua tò mò quan sát một người một rồng dựa vào nhau trên giường.
Sau một lúc lâu, Ngao Ân âm thầm niệm pháp quyết, thúc giục long châu của hắc long ẩn giấu trong cơ thể hơn một tháng, phun ra, nâng trong lòng bàn tay, đợi khi thấy long châu tròn xoe trơn bóng trong suốt, phát ra tia sáng kỳ dị, dẫn tới mấy con cá nhỏ bơi gần đó khe khẽ chạm vào, Ngao Ân phất tay đuổi chúng nó đi, đưa long châu đến trước mặt hắc long: “Mau thu hồi long châu của ngươi đi!”
Hắc long có chút do dự: “Long châu đối với việc tĩnh dưỡng nguyên thần rất có hiệu quả, hay là ngươi để lâu một chút?”
Ngao Ân mắt hạnh trừng trừng: “Hừ! Đừng vội xem thường ta! Lúc trước bất quá nhất thời sơ suất trúng yêu pháp, hơi tổn hại nguyên thần, hiện giờ sớm đã khôi phục!”
“Thật chứ?” Hắc long không khỏi mừng rỡ.
“Ai thèm lừa ngươi. Chẳng lẽ ta đây hai ngàn năm tu hành là giả sao? Ta cùng với con rồng ngốc mới trúng tí độc liền hôn mê ngủ suốt một tháng thật sự bất đồng!”
Hắc long bị hắn nói đến rụt cổ, trộm nhìn sắc mặt Ngao Ân quả thật không có gì khác thường, lúc này mới ngẩng đầu há mồm, hút long châu vào trong bụng, long mục hơi khép, tu hợp quy chân. Một lát sau, khi hai mắt mở ra đã là tinh quang bốn phía, tuy nói có chút tổn hại, nhưng quan trọng lấy được chân nguyên, pháp lực chảy đi toàn thân, không khỏi duỗi thắt lưng thật mạnh, ngẩng đầu gầm nhỏ một tiếng, sóng nước dập dờn, làm cho đàn cá nhỏ bơi lội tung tăng trong nước sợ tới mức tháo chạy bốn phía ra ngoài cửa sổ.
Ngao Ân nhìn xem, biết hắc long đã vượt qua hiểm quan, tất nhiên là vui sướиɠ vạn phần.
Hắc long duỗi gân cốt, lúc này phát giác gân cốt không tổn hao gì, không giống như là bị rút đi gân rồng, không khỏi ngạc nhiên. Y thật không nghĩ ra tên xích phát yêu quái kia từ lúc nào lại trở nên dễ nói chuyện như vậy, không khỏi hỏi Ngao Ân: “Cửu Minh hắn có làm khó dễ ngươi?”
Ngao Ân lưng cứng đờ, lập tức nhoẻn miệng cười: “Nhị thúc yên tâm, yêu quái kia tuy nói lợi hại, nhưng lại bị chút mưu kế nho nhỏ của ta lừa gạt, không thể lấy được gân rồng, liền phải từ bỏ, sau đó để lại chúng ta đi mất.” Hắn nói rất qua loa, nhưng hắc long đã hoài nghi, dù sao y cùng với Cửu Minh cũng từng là tướng chung một chủ, sao lại không biết yêu quái kia tính tình quái gỡ, cũng không phải là kẻ thích hù dọa, năm đó trong ba vị tướng, phương pháp điều khiển binh lính của Cửu Minh rất quỷ biến, quỷ thần khó lường, không giống như y lấy thân làm gương cho binh sĩ, ra trận gϊếŧ địch lại có thể làm cho thiên quân sứt đầu mẻ trán, chật vật không chịu nổi.
Rơi vào trong tay yêu quái này, muốn toàn thân trở ra, là cực không có khả năng.
Kỳ thật Ngao Ân tuy rằng chưa đem việc cá cược nói ra, bất quá Cửu Minh thả bọn họ rời đi như vậy, cũng quả là sự thực.
Ngày đó Cửu Minh chỉ lấy long giác, liền không thèm để ý tới bọn họ nữa, xoay người liền đi mất. Cũng không biết là quên đóng cửa hay là cố ý phóng thích, tóm lại không có tiếp tục lập chướng ngại ngăn trở bọn họ, bạch long mặc dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng đã tới tình trạng này rồi, cũng không thể đắn đo nhiều, liền không để ý đến đau đớn do bị rứt vảy, đỡ hắc long bay trở về Bà Dương Hồ chữa thương.
Hiện giờ thấy y nghi ngờ, sợ nói tiếp sẽ khó tránh khỏi lộ ra sự thật, liền vội vàng chuyển đề tài: “Hiện giờ không nghe thấy yêu quái kia có hành động gì nữa, ta đã phái người đi giám sát, bất quá trong tháng này hắn nhưng thật ra chưa từng rời khỏi Đế Khuân sơn.”
Hắc long trầm ngâm một lát, mới nói: “Trận đấu trước đó hắn đã bị ta gây thương tích, hơn nữa quỷ pháp trận cực kỳ hao tổn tâm thần, ngươi đánh bậy đánh bạ khởi động pháp trận, kỳ thật đối với hắn có tổn hại, ta phỏng chừng … hắn ít nhất cũng cần nghỉ ngơi lấy lại sức khoảng nửa tháng đi!”
“Hắn thiết hạ bẫy rập, tựa hồ không phải dùng để đối phó chúng ta, chỉ sợ là có mưu đồ khác.”
Hắc long nói: “Cái tên gia khỏa kia, rất là thù dai.”
“Nhưng cũng không biết hắn muốn tính kế người nào?”
Hắc long nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Này ta cũng không biết. Nhưng nói đến cũng kỳ quái, hắn không thể dễ dàng thả chúng ta rời đi như vậy. Ngao Ân, ngươi có phải là cùng hắn làm giao dịch gì hay không?”
Ngao Ân suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi, còn tưởng rằng hắn đã dời được lực chú ý của y, không ngờ y thế nhưng lại bỗng dưng khôn khéo kéo hắn trở về đề tài này. Trong lòng nói thầm, hắn làm sao biết vì sao dễ dàng thả bọn họ rời đi, biết đâu được tên yêu quái kia vốn chính là một tên điên.
“Nhị thúc! Ngươi ngủ suốt một tháng, nhất định đói bụng! Ta đi phân phó Quy Thừa Tướng chuẩn bị cho ngươi!”
Hắn vội đứng dậy đi, không nghĩ mặt đất bằng phẳng mới đi vài bước cư nhiên mất thăng bằng, lảo đảo ngã về phía trước, mắt thấy sẽ đập vào nền đá, bên cạnh lại có một cái đuôi dài đen thui vung qua, vững vàng kéo hắn lại.
“Sao lại như vậy?!”
Kim đồng thấp thoáng lộ ra vẻ nghiêm khắc, Ngao Ân cư nhiên không dám nhìn thẳng, nhưng mà áp lực trên đỉnh đầu, lại không cho phép có nửa điểm giấu diếm.
“Kỳ thật cũng không có gì …”
“Ngay cả đi ra cũng không vững, còn nói không có gì?!”
Long thân hơi hơi rung rung, đủ thấy hắc long dần dần tức giận.
Kỳ thật Ngao Ân thân thể cũng không phải là suy yếu, chính là thiếu đi một cặp sừng, nhất thời khó quen, thân thể mất thăng bằng, cho nên cả tháng nay đi đường vẫn luôn có chút lúc lắc không vững.
Hiện giờ bị hắc long nhìn ra, đành phải suy nghĩ một chút, nói: “Ta đã cùng hắn cược một ván …”
“Lấy gì làm tiền cược?!”
“Ờm …”
Ngao Ân mắt thấy không thể gạt được, đành phải biến thân, hóa ra long thân.
Chỉ thấy trên long thân thon dài lởm chởm loang lổ, từng mảng từng mảng da bị cưỡng bức rứt vảy mặc dù đã khỏi hẳn, da non màu hồng phấn cùng với ngân lân hoàn hảo kề sát, càng lộ ra vẻ tương phản. Càng không hài hòa là, long giác có thể nói là dấu hiệu của Long tộc thế nhưng lại biến mất vô tung, trên trán chỉ còn lại gốc sừng ngắn ngủn!
Bạch long vắn tắt kể lại chuyện đã qua, rồi mới trộm nhìn hắc long, không khỏi hoảng sợ.
Hắc long mắt rồng trợn lên, tu tấn cuồng trương, vảy toàn thân giống như dựng thẳng cả lên, cả người khí thế làm cho người ta sợ hãi, sóng nước cũng theo chấn động mà lan ra.
Long khẩu mở ra, hai hàm răng bén nhọn dày đặc giống như từng thanh kiếm sắc bén.
“Hắn. Dám. Cưa. Sừng. Rứt. Vảy. Ngươi.”
Trên lớp vảy đen như mực bắn ra ánh lửa bập bùng, ngọn lửa như ẩn như hiện, từng đợt sóng nối tiếp nhau theo đầu rồng chảy đến cuối đuôi.
Long trảo đột nhiên vỗ lên giường, cái giường mặc ngọc rắn chắc như thiết lại bị y một chưởng vỗ tan nát, long vĩ vẫy một cái, thân mình khổng lồ vọt lên hướng bên ngoài phóng đi.
Bạch long sao lại không biết ý của y thế nào, nhưng y vừa mới thu hồi long châu, dư độc chưa dứt, lúc này đi tìm Cửu Minh trút giận, chỉ càng lưỡng bại câu thương, không chiếm được một chút ưu thế. Vội vàng đuổi theo dùng thân thể cuốn một cái, quấn lên hắc long.
Hắc long thế đi bị ngăn trở, không khỏi tức giận, rít gào gầm rú, tiếng thét vang dội chấn động Long Cung, gây ra từng đợt sóng mạnh, đến nỗi ngói lưu ly rung động, cột bạch ngọc lung lay! Thuỷ tộc trong Long Cung Bà Dương Hồ bị kinh hách, có vỏ thì rút vào vỏ, thân nhỏ thì chui vào khe, loạn hết cả lên.
Bạch long quấn trên người y lại càng không dám thả lỏng, chỉ sợ một khi buông lỏng liền không thể khống chế hắc long đang cuồng nộ.
Hắc long thú tính bộc phát, vung vẩy long vĩ, ý đồ quăng chướng ngại trên người qua một bên.
Cái bàn trang trí trong phòng bị long vĩ của y quất trúng, lách cách vỡ thành gỗ vụn, ngay cả đồ sứ quý giá cùng bình phong san hô cũng không thể may mắn thoát khỏi, biến thành một đống hoang tàn.
Nhưng bạch long rất quật cường, quấn quanh trên người hắc long, không chịu buông tha.
Hắn thấy tròng mắt hắc long phát ra màu đỏ sẫm, cả hốc mắt đều lóe ra hồng quang, chỉ sợ là lửa giận bừng bừng, mất đi lý trí, còn tiếp tục như vậy, rất nhanh liền không thể kiềm chế y.
Bạch long tâm niệm vừa động, bỗng nhiên thả lỏng cơ thể không quấn tiếp nữa, rớt một cái thật mạnh trên mặt đất.
Hắc long tuy là lửa giận ngút trời, nhưng vẫn còn chút lý trí, thấy bạch long đột nhiên thoát lực, tâm thần lập chỉ, cũng liền bất chấp việc đi tìm Cửu Minh tính sổ, hạ người xuống, kích động hỏi: “Ngươi xảy ra chuyện gì?!”
Bạch long cũng không ngẩng đầu, chính là vẫn không nhúc nhích nằm trên đống hoang tàn, hữu khí vô lực đáp: “Không có gì … Chỉ là có chút hư thoát …”
Thân hình không lành lặn ở giữa đống phế tích có vẻ càng thêm thê thảm đáng thương, hắc long nhìn thấy tâm đều phát đau, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, thấy căn phòng bị y biến thành loạn thất bát tao, cơ hồ không có chỗ nào bằng phẳng. Liền nâng long vĩ lên quét qua, đem tạp vật quét vào một góc, chừa ra một khoảng trống lớn, rồi mới thật cẩn thận nâng bạch long lên. Lại dùng móng vuốt tinh tế gỡ mảnh vụn mắc vào giữa vảy của bạch long làm cho hắn không thoải mái ra.
“Thế nào? Có thấy đỡ hơn không?”
Bạch long tuy biết làm bộ lừa y, nhất định làm cho y đau lòng khổ sở, nhưng nếu không làm vậy, hắn không nắm chắc có thể kiềm chế Hắc Long Vương đang nổi giận như điên.
“Ân …” Hắn nói hừ hừ hai tiếng, vẫn cứ phóng nhuyễn thân thể có vẻ suy yếu.
Hắc long lại lo lắng, tuy nói y pháp lực cao cường, bảo y phá hoại còn được, nhưng phương pháp chữa thương lại chỉ có thể thực hiện với bản thân, không giúp được người khác, hiện giờ thấy bạch long khó chịu, lại không biết làm sao, lúc này gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, tay chân luống cuống không biết để đâu.
Nhìn quanh, bỗng nhiên nhìn thấy bộ vị thiếu vảy ở bụng dưới của bạch long, không có đám vảy bạc bao trùm, da rồng mới lành lõα ɭồ bên ngoài, trắng nõn điểm chút hồng phấn, giống như da thịt em bé mới sinh, hắc long nhịn không được cúi đầu, dùng cái mũi mềm mại cọ cọ. Hơi thở ấm nóng phả vào làn da mẫn cảm, bạch long chỉ cảm thấy một trận tê dại, không khỏi rụt người, kêu lên một tiếng, lập tức giật mình, chính mình cư nhiên phát ra loại âm thanh gần như rêи ɾỉ này, không khỏi có chút bối rối quay đầu, lại trùng hợp chống lại tầm mắt thăm dò của hắc long.
Tầm mắt tương giao, một kẻ ngượng ngùng, một người kinh ngạc, trong ánh mắt âm thầm phát sinh dao động …