Thủy khô lâm cảo hạn thái ấtXích phát hồng y cố hữu nghịNước cạn rừng khô hạn Thái ẤtXích phát hồng y người quen cũCái gọi Tứ độc là để chỉ Giang (Trường Giang), Hà (Hoàng Hà), Hoài(sông Hoài, bắt nguồn từ Hà Nam, chảy qua An Huy và Giang Tô), Tế(sông Tế Thuỷ bắt nguồn từ tỉnh Hà Nam, chảy qua tỉnh Sơn Đông vào Bột Hải), bốn con sông nhập vào biển. Trong đó 《 vũ cống 》 ghi lại, hướng nước chảy về phía đông là Tế Thuỷ, nhập vào Hoàng Hà, tràn ra Huỳnh Dương (một huyện ở tỉnh Hà Nam), xuất phát từ phía đông đến Khâu Bắc (một huyện phía Nam của châu tự trị dân tộc Choang, Miêu Văn Sơn, tỉnh Vân Nam), rồi từ phía đông chảy đến Hà Trạch (tên một vùng đất ở tỉnh Sơn Đông), lại từ đông bắc đến Vấn Thủy (tên một con sông ở tỉnh Sơn Đông), sau đó từ bắc đông nhập vào biển.
Tế Thủy xuất từ Vương Ốc sơn Thái Ất thiên trì, từ Đại Hoàn sơn nhập vào Hoàng Hà, cùng Hoàng Hà nhập thành một, rồi sau đó phía nam tràn ra sông ngòi ở Huỳnh Dương, cát lắng xuống đáy sông, trở nên trong veo tươi mát, phong tư thậm mỹ. Cho nên thường được văn nhân mặc khách yêu thích, cũng có đế vương nơi phàm trần coi trọng dòng chảy trong mát này, cho nên ở thượng nguồn của Tế Thủy ở phía đông, không tiếc gì mà tu kiến miếu thờ, cúng bái Tứ độc Ngũ nhạc.
Cho nên cái tên Tế Thủy thậm chí còn ở trên Giang, Hà, Hoài, vị trí hiển hách.
Bắc dựa Thái Hành, Nam giáp Hoàng Hà, có sơn tam trọng, hình dạng này giống như nhà của vua chúa, tên gọi Vương Ốc.
Thời thượng cổ, Hiên Viên Đế Quân không có biện pháp nào khắc chế cự yêu Xi Vưu (nhắc đến Xi Vưu ta lại nhớ tới bộ truyện “Từng thề ước”, đây là 1 bộ ngôn tình rất hay, nếu nàng nào cũng thích đọc ngôn tình thì nên tìm xem), liền lên đàn Quỳnh Lâm trên đỉnh Vương Ốc, thanh trai ba ngày, lập đàn tế thiên. Trời xanh cảm động, Ngọc Đế sắc Tây Vương Mẫu giáng xuống thiên đàn, triệu Đông Hải Thanh Đồng Quân, Cửu Thiên Huyền Nữ, truyền thụ thiên thư 《 cửu đỉnh thần đan sách 》, 《 âm phù sách 》, theo giúp Hiên Viên Đế Quân hàng phục bè đảng của Xi Vưu.
Ngao Ân còn nhớ rõ mấy lần đến thăm, mùa xuân thấy hoa nở rực rỡ cả núi, mùa hạ nhìn mây núi trùng điệp xanh mướt, mùa thu ngắm lá phong đỏ rực khắp nơi, mùa đông xem ngân trang tố khỏa.
Lần này đến lại chứng kiến cảnh tượng làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.
Hai người đáp mây xuống, dừng ở cánh tây đỉnh núi có ánh trăng sáng, nhìn xuống quan sát, thấy cỏ cây trên núi héo rũ, dòng sông khô kiệt, sinh linh tẫn trốn, chỉ thấy giữa những bụi cây khô héo là các bộ xương khô của dã thú, một cảnh trạng bi thảm.
Ngao Ân trong lòng rất kinh ngạc, khoảng trăm năm trở lại đây, Tế Thủy nguồn nước dồi dào, chưa bao giờ từng có thời kỳ khô hạn, nhưng hiện giờ cảnh tượng trước mắt không có một ngọn cỏ, quả thực tựa như đại hạn lâu năm, một giọt nước cũng không còn.
Liền khép hai ngón tay lại, vẽ ký hiệu trong không trung, khẽ quát một tiếng: “Tế Thủy Độc Thần ở đâu?!”
Chỉ thấy ký hiệu xoay ngược gió, hiện ra một nam tử trung niên, cao một trượng tám, ba cọng râu dài phất phơ trước ngực, ăn mặc như một quan văn thanh nho, nhưng thấy hắn đầu tóc rối bù, một thân chật vật, thật giống như mới từ trong đống bùn chui ra, không thấy nửa điểm khí khái thần tiên nào.
Ngao Ân không khỏi nhíu mày, hắn nhớ rõ vị Tế Thủy Độc Thần này thường lấy sạch sẽ gọn gàng làm kiêu ngạo, áo mũ hài vớ thường là không nhiễm một hạt bụi, hiện giờ lại giống như chạy nạn, thật sự kỳ quái.
Nhưng hắn cũng không lộ ra thần sắc khinh thường, chỉ nói: “Thanh Nguyên Công, đã lâu không gặp.”
Xưa nay đế vương phàm trần thường thích phong thần tế tự, Tế Thủy Độc Thần từng tiếp nhận Đường Huyền Tông sắc phong bảo hào Thanh Nguyên Công, được nhận lễ cúng bái, nên Ngao Ân mới gọi như vậy.
Chính là Tế Thủy Độc Thần tên tuổi dù có lớn hơn nữa, cũng chẳng qua là giữ tiên vị hà bá, nhìn thấy Tứ Độc Long Thần, tất phải kính cẩn, vội vàng hành lễ: “Tiểu thần tham kiến Long Quân!”
“Không cần đa lễ.” Ngao Ân nói, “Vị này chính là Hắc Long Vương ở Bạch Nhân Nham, thấy ngư ưng báo nguy của ngươi, cố ý cùng tới tương trợ.”
Tế Thủy Độc Thần vội vàng hướng Hắc Long Vương hành lễ: “Tham kiến Long Vương!”
Hắc Long Vương đáp lễ, liền nghe Ngao Ân bên cạnh hỏi: “Thanh Nguyên Quân vì sao biến thành chật vật như thế?”
Tế Thủy Độc Thần lắc đầu thở dài: “Một lời khó nói hết, một lời khó nói hết a … Chắc hẳn hai vị cũng nhìn thấy tình trạng sông ngòi của Tế Thủy hiện giờ, kỳ thật mười ngày trước, nơi đây vẫn là nguồn nước dồi dào, sau khi vào thu cũng có mấy cơn mưa. Chính là, aizz …”
“Chẳng qua chỉ mới khoảng mười ngày, khô cạn như gặp phải năm hạn hán, có hơi khó thể tưởng tượng được.”
“Long Quân minh giám, tiểu thần lúc trước cũng cảm thấy kỳ quái, liền tra tìm nguồn gốc nguyên nhân, không ngờ ở trong ao Thái Ất trên núi Vương Ốc nhìn thấy một con yêu quái … Yêu quái kia hắn, hắn …”
Tế Thủy Độc Thần mặt lộ vẻ xấu hổ, Ngao Ân liền nói: “Thanh Nguyên Quân không cần kiêng kị, cứ nói đừng ngại.”
“Aizz, yêu quái kia nhưng lại ở đáy ao vù vù ngủ say … Trên người hắn có cổ yêu khí kỳ quái, rõ ràng không thấy một ngọn lửa nào, nhưng cả đáy hồ giống như l*иg hấp bốc lên hơi nóng, nóng đến bỏng người, nước trong ao Thái Ất sớm đã bốc hơi sạch. Tiểu thần liền tới xua đuổi, nhưng yêu quái này nhìn thấy tiểu thần cũng không né tránh, ngược lại cuồng phóng yêu lực, ngay lập tức đánh tiểu thần văng ra trăm dặm … Yêu quái kia lại ở trên núi Vương Ốc tụ tập yêu chúng, cũng không biết ý định thế nào. Chỉ hận tiểu thần tu vi nông cạn, không thể ngăn cản yêu vật tác loạn, thật sự thẹn với sự thác phụ của Ngọc Đế, chỉ có thể ở lân cận bôn ba trì hoãn tình hình thiên tai khuếch tán, đáng tiếc vẫn cứ vô ích. Cuối cùng thật sự không còn biện pháp nào, đành phải phái ngư ưng tới xin Long Quân giúp đỡ!” Nói xong, lại hướng Ngao Ân xoay người hành lễ.
Ngao Ân nghe hắn nói xong, hòa nhã nói: “Thanh Nguyên Quân không cần quá tự trách, từ sau khi toả yêu tháp bị phá, nhân gian vạn yêu càn rỡ, Thiên Quân sớm có dự cảm mới phái thất huyền Tinh Quân hạ phàm, tìm châu sửa tháp. Nhưng mà hiện giờ đại sự chưa thành, trong thời gian chờ đợi chúng ta phải đem hết sức hèn lực mòn, tận lực giữ gìn thế gian an ổn.”
Hắn cùng với Hắc Long Vương nhìn nhau, lập tức nhìn thấy sự tán thành trong mắt y, liền cười nói: “Yêu quái kia rốt cuộc là yêu vật thế nào, bản quân thật muốn gặp hắn một hồi!”
Tế Thủy Độc Thần nghe thấy hắn không hề trốn tránh trách nhiệm, ngược lại một mình gánh chịu, trong lòng càng thêm bái phục, lúc này lại hành đại lễ lần nữa: “Yêu quái kia hiện giờ vẫn còn ở trong ao Thái Ất, mỗi ngày đều có yêu vật khắp nơi tiến đến đầu nhập, khí thế ngày một lớn! Nếu Long Quân muốn hàng phục, cần phải cẩn thận!”
Ở sườn dốc phía Tây núi Vương Ốc, có một cái ao gọi là Thái Ất.
Hữu vân, vũ đạo duyện thủy, chảy về hướng đông thành Tế Thuỷ, nói đến chính là ao Thái Ất này.
Ao sâu trăm trượng, rộng đến trăm mẫu, tuy rằng cũng không phải rất lớn, nhưng lại quá sâu, lấy mạch nước ngầm dưới lòng đất, phun lên thanh suối, tuôn trào không ngừng, đúng là đầu nguồn của Tế Thuỷ.
Ngao Ân cùng Hắc Long Vương theo ánh trăng lần xuống đỉnh núi, dọc đường đi chỉ cảm thấy yêu khí ngút trời, giữa đám cây khô đá cằn mơ hồ có thể thấy được yêu thú quái vật lén lút thăm dò nhìn xung quanh, tuy rằng đám yêu quái này không thật sự nhận ra thân phận của hai người bọn họ, nhưng bọn chúng cũng không phải là kẻ mù, trước không nói đến vẻ tôn quý uy nghi của thanh niên áo trắng kia, chỉ nhìn hắc bào nam nhân thân hình cao lớn uy vũ tướng mạo xấu xí hung ác mặt có thể so với nhọ nồi, cho dù chỉ bước từng bước một cũng so với cái tên hà bá vô dụng lúc trước kia càng thêm mạnh mẽ.
Long tộc vô thượng uy nghi, phàm là yêu quái do thú loại biến thành đều khϊếp sợ. Cho nên yêu quái bên đường tuy là xì xầm bàn tán, nhưng không có kẻ nào mắt mù mà dám đứng ra ngăn trở.
Càng đến gần ao Thái Ất, yêu khí bên trong càng hỗn loạn, hiển nhiên vẫn có thể phân biệt được một cỗ yêu khí cường đại rõ rệt mà lại cực kỳ trương dương.
Hắc Long Vương bỗng nhiên khẽ khàng “Di?” một tiếng, thần sắc kinh ngạc.
Ngao Ân đối với yêu khí này cũng có chút ấn tượng mơ hồ, chỉ là nhất thời lại nghĩ không ra. Đảo mắt nhìn sắc mặt của Hắc Long Vương, nhịn không được hỏi: “Nhị thúc nhận ra yêu khí này ư?”
Hắc Long Vương không nói, chỉ gật đầu.
“Là người quen?” Năm đó ở trong yêu quân, Hắc Long giữ chức tướng quân, tất nhiên có không ít yêu quái đi theo, nhận biết một vài yêu quái lợi hại cũng không có gì kỳ quái.
“Đúng vậy …” Hắc Long Vương nói xong, bỗng nhiên giang rộng hai chân bước nhanh lên phía trước, cây khô cây nát dễ dàng sụp đổ, không có chướng ngại gì đáng kể.
Vượt qua rừng cây khô héo, liền thấy đầu nguồn của Tế Thủy, Thái Ất trì.
Từng sóng biếc dập dềnh, hiện giờ đã là lòng sông khô nứt không có một giọt nước, biến thành một cái hố cực lớn.
Trên bờ yêu vật chen chúc xung quanh, Ngao Ân quét mắt một cái trong lòng đã có kết luận, yêu quái nơi này ngoại hình tinh kỳ cổ quái, yêu tính khó che đậy, đều là những thú loại tu vi còn thấp, chưa nên trò trống gì.
Yêu chúng phần lớn tốp năm tốp ba tụ tập trên bờ, giống như lấy bờ ao làm ranh giới, không yêu vật nào dám vượt qua Lôi Trì (tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc) một bước. Thấy đám người Ngao Ân đến gần, cũng có chút xôn xao.
Hai người không để ý tới đám tiểu yêu này, đi đến bên cạnh ao, nhìn xuống liền thấy đáy ao trong suốt sạch sẽ, một yêu quái khoanh chân ngồi ở giữa.
Tóc dài rối tung như ngọn lửa đỏ rực, trường bào trên người cũng không còn mới lắm song đỏ đến chói mắt, như được nhuộm bằng máu tươi. Từ bên cạnh hắn từ từ dâng lên một cỗ khí hanh khô, không khí cực nóng bốc lên làm cho ngay cả hình ảnh xung quanh cũng bị vặn vẹo, giống như ánh nắng gay gắt khúc xạ trên mặt đất, chỉ sợ dù có một chút hơi ẩm cũng sẽ bị bốc hơi sạch sẽ trong nháy mắt.
“Quả nhiên là ngươi.”
Yêu quái kia nghe tiếng ngẩng đầu, dưới mái tóc đỏ rực lộ ra gương mặt nam nhân anh tuấn phóng túng. Vừa thấy Hắc Long Vương lại hé ra nụ cười xán lạn, chỉ nghe âm thanh của hắn thanh sảng, lời nói ngả ngớn, thậm chí hướng về phía Hắc Long Vương vẫy tay thăm hỏi: “Đã lâu không gặp, Hắc Cầu!”
“Ước chừng có đến hai ngàn năm rồi.”
Hắc Long Vương hoàn toàn xem nhẹ không khí hanh khô dâng lên trong ao, trước ánh mắt sửng sốt của lũ yêu bên cạnh, bước qua bờ ao đi xuống đáy ao, đi đến trước mặt yêu quái.
“Cửu Minh.”
Ngao Ân cũng lập tức nhớ ra, hai ngàn năm trước trong yêu quân nghịch thiên, hắn từng gặp qua hai yêu quái cận thân bên người Ứng Đế, lại trong lúc lẻn vào thất thủ bị hai người bọn họ bắt, ngày đó từng chịu khổ trong tay bọn họ, nhưng sau đó vội vàng rời đi, liền không còn gặp lại nữa, cũng khó trách hắn nhất thời nghĩ không ra.
Nhưng thật ra Hắc Long Vương cùng hắn quan hệ sâu xa, ngày đó dưới trướng Ứng Đế có ba danh tướng tên tuổi ngang nhau, một người là Nhị thúc Hắc Cầu của hắn, một người khác chính là nam nhân trước mắt này ── Cửu Minh!
Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
Ngao Ân còn chưa kịp ngẫm nghĩ, bỗng nhiên hơi nóng từ phía đối diện xoắn tới, màu đỏ chói mắt đã phủ kín trước mặt.
Yêu quái Cửu Minh thân ảnh mau lẹ giống như quỷ mỵ, đứng ở trước mặt Ngao Ân, trên dưới đánh giá một phen, bỗng nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng đều đặn trắng đến dọa người: “Ta nói là ai, hoá ra là con rồng con đã gặp qua trước kia! Ha ha … Không thể ngờ còn có thể hữu duyên gặp lại!” Hắn có vẻ khá ảo não, ôm cánh tay trước ngực, tiếc hận tấm tắc nói, “Lúc trước không thể rút gân rồng của ngươi, sau lại nghe nói thì ra ngươi chính là Đông Hải Thái Tử, càng cảm thấy đáng tiếc! Nghĩ đến hiện giờ mấy con rồng lớn rồng bé luôn trốn ở dưới biển, không dễ dàng đồng ý đi ra ngoài, muốn tìm con rồng sống để rút gân thật sự là không dễ!” Tròng mắt đảo loạn xạ, cũng không quản Ngao Ân sắc mặt kém đi, tiến lại gần làm ra vẻ thương lượng, “Nếu không ngươi trước chia cho ta nửa cái, đợi ta làm cung xong rồi, sau đó trả lại ngươi?”
Chỉ nghe trong không trung tiếng sấm ầm ĩ, liên tiếp tia chớp không hề báo trước giữa lúc trời trong đánh xuống, dừng ở trước người Ngao Ân, cư nhiên cứ đuổi theo Cửu Minh giáng xuống, sợ tới mức yêu quái kiêu ngạo kia vừa nhảy vừa la: “Ta chỉ nói vậy thôi!! Hắc Cầu ngươi làm gì thực tình vậy a?! Uy! Uy! Cẩn thận một chút! Đánh ra nguyên hình cũng không sao! Đừng đem quần áo của ta thiêu cháy là được!!”
Hắc Long Vương đứng bên cạnh Ngao Ân, trợn mắt trừng trừng: “Cút!!”
Cư nhiên dám đánh chủ ý gân rồng của Ngao Ân, gia khỏa ba hoa này là không muốn sống nữa chăng!! (Thông cảm, bé Minh đang thất tình, nên hành động hơi thiếu kiểm soát tí *hắc hắc*)
Không bao lâu, tiếng sấm xa dần để lại trên mặt đất một cái lỗ to cháy sém, yêu quái xung quanh sớm bị dọa đến chui lủi bốn phía, kẻ chui xuống đất, tên trèo lên cây, hận không thể mọc thêm một đôi chân chạy cho nhanh để trốn xa một chút.
Cửu Minh tựa hồ đối với việc thuộc hạ của hắn bị dọa trốn chạy cũng không để ý, bị Hắc Long Vương đánh đến chật vật cũng không nổi giận, chỉ cười vui vẻ bước thong thả trở về, một tay khoát lên bờ vai của y: “Không thể ngờ được hai ngàn năm trôi qua, tính tình của ngươi vẫn cứ cuồng bạo như vậy, nổi điên một cái liền lấy sấm sét ra đập người! Ta xem như đã biết cái gì gọi là giang sơn dễ đổi, phẩm tính khó dời đi!”
Ngao Ân nheo mắt đánh giá con yêu quái nói nhiều này, Cửu Minh nhìn qua mặc dù không vạm vỡ bằng Hắc Long Vương, nhưng chiều cao lại không kém Hắc Long Vương bao nhiêu, vả lại cơ bắp rắn chắc, tứ chi thon dài cân xứng, đứng cạnh nhau, một người đen như mực trầm ổn, một kẻ đỏ như lửa phóng túng, thật có loại cảm giác không ai thua ai.
Ngay cả chưa từng chính mắt nhìn thấy, nhưng Ngao Ân cơ hồ có thể hoàn toàn tưởng tượng được, năm đó nhị vị này, một người tay cầm yển nguyệt đao, một người vai vác vãn nguyệt cung, dưới chân chồng chất chính là vô số thi thể thần tiên yêu ma, chín tầng mây đỏ, huyết nhiễm thiên hà, song hai người bọn họ vẫn là bình tĩnh như cũ, mắt lạnh nhìn cảnh gϊếŧ chóc nơi chiến trường …
Hắc Long Vương cũng không nhìn vẻ vui mừng cợt nhả của hắn, đẩy cánh tay khoát trên vai ra, hỏi: “Mấy năm nay ngươi đi đâu?”
“Đi đâu? Ta có thể đi đâu a? Không phải ngoan ngoãn ở trong toả yêu tháp nằm chờ thôi sao!” Hồng y yêu quái bĩu môi, “Tất nhiên không bằng ngươi làm một Long Vương đần độn, tốt xấu gì cũng được tự do!”
Ngao Ân vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay giấu trong tay áo nắm thật chặt, trong lòng hắn biết rõ năm đó Nhị thúc là kẻ phản nghịch duy nhất trong yêu quân không bị nhốt trong toả yêu tháp, ở trong mắt yêu quái tham gia phản loạn năm đó sớm xem y là tên phản đồ, không khỏi âm thầm phòng bị con yêu quái này đột nhiên gây khó dễ.
Nhưng Cửu Minh nói xong chỉ nhún vai, trên mặt cũng không có nửa phần oán hận ghen ghét, câu nói vừa rồi kia nghe ra cũng chỉ là trêu chọc thuần túy, tựa hồ không hề đem chuyện y hàng phục Ngọc Đế để trong lòng.
Ngược lại như là gặp được lão bằng hữu, không hề có khúc mắc gì xổ ra một bụng ấm ức: “Cũng không biết là cái tên bủn xỉn nào tạo ra tỏa yêu tháp này, bên trong tối đen mà lại không có ngọn đèn nào, phải biết rằng yêu quái trong đó không một vạn cũng có tám ngàn, này trời vừa tối, chỉ cần đi hai bước chắc chắn sẽ đạp phải đuôi của tên nào đó, không tránh được lại đánh nhau loạn xạ! Nhưng vậy cũng tốt, có việc gì đó để làm dù sao cũng đỡ nhàm chán hơn!”
Hắn tuy nói oán giận, nhưng lời nói lại thoải mái dễ chịu.
Hắc Long Vương liền cười nói: “Nếu thấy nhàm chán, sao ngươi không đi thăm Ứng thử xem.”
Cửu Minh trợn to mắt: “Tháp cao chín mươi chín tầng, Ứng Đế bị nhốt tại tầng cao nhất, bò lên trên đó mệt chết a? Hơn nữa, muốn đi vào cũng không dễ, ta tuy chưa đi qua, nhưng dù sao hai ngàn năm này bất luận yêu quái lợi hại thế nào, đi vào rồi sẽ không thể đi ra!”
Hắc Long Vương lúc này thay đổi sắc mặt: “Hung hiểm như thế, Ứng hắn …”
“Yên tâm yên tâm!” Cửu Minh cười chụp bả vai y, “Ngươi cho rằng hắn là ai a? Mấy tên yêu quái này không có đầu óc phí công xông vào, làm không tốt còn bị hắn ăn nha! Lúc ta đi, vừa lúc nghe được hắn rống to một tiếng, suýt nữa một tiếng đem phần tháp còn lại chấn sụp, ân, trung khí mười phần, xem ra hẳn là cũng không tồi!”
“Nga.” Hắc Long Vương lúc này mới yên lòng, bỗng nhiên lại thấy kỳ quái, “Ngươi đã chạy ra khỏi toả yêu tháp, vậy vì sao Ứng hắn vẫn bị giam trong tháp?!”
“Ta làm sao biết? Nơi giam Ứng Đế tuy rằng lợi hại, nhưng mà toả yêu tháp vốn hẳn là không nhốt được hắn! Chắc hẳn là còn bị yểm phép thuật gì đó rất lợi hại, cho nên mới tới hiện tại vẫn chưa ra được đi?”
Nói đến chủ cũ, nhưng Cửu Minh lại không có nửa phần kính cẩn, câu trả lời chẳng qua cũng là đại khái. Hắc Long Vương cũng không để ý, đối với yêu quái có khuôn mặt tươi cười xán lạn này trong lòng y sớm đã biết trước, ngàn năm trước bái ở dưới trướng Ứng Đế, cũng không thể thấy được lòng trung thành của hắn, lúc ấy chỉ cần ngăn địch bên ngoài thì cũng đủ rồi, hiện giờ yêu quân tẫn tán, lại càng không thể yêu cầu.
Vì vậy Hắc Long Vương cũng không có ý hỏi nhiều, thần sắc lược trầm: “Cửu Minh, ta tới hỏi ngươi …”
“Nhị thúc!” Ngao Ân vội vàng ngắt lời, ngầm kéo ống tay áo của Hắc Long Vương, ý bảo y chớ vội để lộ ra.
Hắc Long Vương tuy là khó hiểu, nhưng nếu Ngao Ân đã ra hiệu, liền không lên tiếng.
Ngao Ân trong lòng đều có tính toán, vừa mới nghe cuộc trò chuyện giữa Cửu Minh cùng Hắc Long Vương, có rất nhiều chỗ không thật, huống chi Hắc Long Vương quá mức thành thật, trực tiếp hỏi thăm, yêu quái này nhất định cũng một phen có lệ, khó có thể điều tra rõ ý đồ của hắn.
Liền cười đi đến giữa hai người, nói: “Nhị thúc cùng Cửu Minh tiên sinh lâu ngày không gặp, nhất định có rất nhiều lời muốn nói, nơi này cũng không phải là nơi để tâm sự, sao không đi đến nơi khác? Tiểu chất biết trên đỉnh Thiên Đàn có một nơi rất tốt, thần tiên Ngũ nhạc Tứ độc thường đến đó tụ hội, không bằng tới đó ngồi một lát, sau đó tiếp tục trao đổi?”
Cửu Minh nghe xong thế nhưng lại không sợ sẽ gặp phải thần tiên, nhếch miệng cười: “Tốt! Ta ở trong này ngồi mấy ngày, đúng là nhàm chán! Thái Tử rồng con, phiền ngươi dẫn đường!”