- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Độc Long Quân
- Chương 20
Độc Long Quân
Chương 20
Tam đấu tam thăng kim tác hoàn
Thiết diện bất quá nhai tí báo
Ba đấu ba thăng vàng hoàn trả
Thiết diện vô cùng trợn mắt đáp
(Đấu, thăng: là đơn vị đo lường ngày xưa, 1 thăng = 1/10 đấu)
Lại nói Ngao Ân vừa trở lại Thái Hồ liền đối mặt với Thái Hồ Long Vương.
Thái Hồ Long Vương mới vừa an bài cho mấy vị Long Vương đến làm khách kia xong, đang định dặn dò Thuỷ tộc chuẩn bị vãn yến, lại thấy Ngao Ân trở về, lập tức vui mừng dạt dào nghênh đón: “Hiền tế, ngươi đã trở lại a!”
Thấy Hắc Long Vương ở đằng sau khiêng một cây quýt còn dính cả đất lẫn bùn đi theo phía sau Ngao Ân, lập tức nhíu mày, cùng là Long Vương nhưng cái tên nam nhân mặt đen tướng mạo xấu xí này cư nhiên chỉ toàn làm những chuyện của hạ nhân, so với dáng vẻ của mấy vị hồ Long Vương lúc nãy thật sự cách biệt một trời một vực, trong mắt hiện lên ý khinh thường, nhưng ngại có Ngao Ân ở đây, nên cũng không dám phát tác.
Ngao Ân sao lại không biết trong bụng hắn nghĩ gì, mặt mày lạnh lùng, trước nói với Hắc Long Vương: “Nhị thúc, sáng sớm liền phiền ngươi chạy khắp nơi, nhất định mệt mỏi rồi? Ngươi hãy trở về phòng tạm nghỉ một lát, Thuỷ Tinh Cung ở Thái Hồ này hành lang nhiều đường lẫn lộn, rất dễ lạc đường, trước vãn yến, chất nhi sẽ đích thân đến đón ngươi, tránh đi lòng vòng.”
Hắc Long Vương chỉ hơi chần chờ, lập tức cười ha ha, gật đầu rời đi.
Để lại Thái Hồ Long Vương kia sắc mặt thật sự khó coi, ngày đó hắn chỉ nghĩ muốn giữ Ngao Ân lại, nhưng ai ngờ Hắc Long Vương kia cũng không đi, kỳ thật hắn căn bản không muốn cùng hắc long từng phản loạn nghịch thiên này có quan hệ gì, nếu để cho các Long Vương khác biết, bảo Long tộc Thái Hồ hắn còn mặt mũi gì?
Vì vậy hắn cố ý không mời, dù sao một khi đã khai tiệc, Ngao Ân cũng không thể nói gì nữa.
Nhưng Ngao Ân lòng dạ sáng suốt, có thể nhìn thấu những suy tính gian trá trong bụng hắn, mở miệng nói muốn đích thân dẫn đường. Hành động này chính là hậu bối kính trọng trưởng bối, làm cho Thái Hồ Long Vương không thể nói thêm gì được nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng dáng Hắc Long Vương dần dần đi xa, nhưng cũng không biết làm sao hơn.
Ngao Ân mặt lạnh đứng một bên, liếc nhìn sắc mặt hết xanh lại trắng của Thái Hồ Long Vương, cười lạnh.
“Thái Hồ Long Vương, nhưng có một chuyện, cần thỉnh giáo ngươi.”
Thái Hồ Long Vương nghe thấy ngữ khí âm lãnh của hắn, không khỏi giật nẩy người.
Ngao Ân tuy nói là con rể hắn, nhưng uy nghiêm của Tứ Độc Long Thần chưa từng vì thế mà giảm đi, cũng không hề thiên vị, cho nên nghe thấy hắn nói như thế, lúc này không dám tiếp tục xưng hô ông tế (cha vợ – con rể), cung kính đáp: “Không biết Long Quân có chuyện gì cần hỏi? Tiểu thần nhất định theo sự thật mà bẩm báo.”
“Ngươi có phải có một đứa cháu trai tên là Hóa Xương, ở tại Trừng Hồ?”
Thái Hồ Long Vương vội vàng gật đầu: “Quả thật có một đứa cháu trai ở đáy Trừng Hồ dựng phủ cư trú.” Trong lòng có chút kinh ngạc, “Đứa cháu này của tiểu thần từ nhỏ thông minh hơn người, pháp lực cũng coi như cao cường, cho nên tiểu thần phái hắn đóng giữ Trừng Hồ, để tránh yêu vật từ bên ngoài đến quấy rầy thuỷ vực. Vậy … Chẳng hay Hóa Xương làm gì đắc tội Long Quân?”
Ngao Ân lạnh lùng liếc hắn một cái: “Vậy không biết việc lươn tinh vọng nguyệt này cưỡng ép bắt tinh quái thuộc Thuỷ tộc trong phạm vi gần đó nộp lên cống vật, kỳ hạn ba ngày nếu không sẽ đuổi khỏi nơi ở, có phải là gợi ý của ngươi?!”
Lời này giống như sấm sét giữa trời quang, sợ tới mức Thái Hồ Long Vương cả người run rẩy, đến khi phục hồi lại tinh thần liền cuống quít lắc đầu xua tay: “Oan uổng a! Tiểu thần sao lại làm ra chuyện ác ôn bực này?! Long Quân minh xét!!”
Ngao Ân cười lạnh: “Ngươi không làm, nhưng không biết có dám cam đoan lươn tinh vọng nguyệt kia không có làm hay không?”
“Việc này …”
Thái Hồ Long Vương do dự một lát, nói, “Cho phép tiểu thần truyền nghiệt súc kia đến để hỏi rõ ràng! Nếu thật phạm vào tội ác như thế, tiểu thần tất sẽ không dễ dàng buông tha hắn!”
Ngao Ân cũng không đáp lại, chỉ cười nhạt xoay người, lưu lại một câu: “Tốt nhất là vậy.”
Không bao lâu, Thái Hồ Long Vương liền đưa một nam tử đến Thiên điện.
Ngao Ân đang ngồi giữa điện, chung ngọc lưu ly trong tay thơm nồng mùi trà, hắn không vội không chậm uống một hớp, đặt chung trà xuống, rồi mới quan sát người tới.
Chỉ thấy người này cao lớn gầy gò, đầu nhọn trán hẹp, miệng rộng mắt nhỏ, trên miệng đính hai chòm râu nhỏ nhếch về phía trước, nhìn qua giống như là mình người đầu lươn.
Người nọ lên điện, cư nhiên lại không yết kiến, lẳng lặng trừng mắt nhìn Ngao Ân, trong mắt cư nhiên hàm chứa oán giận.
Thái Hồ Long Vương phía sau thấy hắn đứng sững một chỗ, vội vàng vỗ một chưởng vào lưng hắn, bắt hắn quỳ xuống: “Còn không mau bái kiến Tứ độc Long Quân?!”
Người nọ lúc này mới tâm không cam tình không nguyện thi lễ, trong miệng ậm ờ nói một câu: “Bái kiến Long Quân.”
Ngao Ân lúc này tựa hồ nổi lên chút hứng thú, quan sát người này, hỏi: “Ngươi chính là Hóa Xương ở Trừng Hồ?”
“Đúng vậy.”
“Có biết bản quân lần này triệu ngươi đến đây là vì chuyện gì không?”
“Ta chẳng qua là ngư tinh trong Trừng Hồ, cũng không phải con sâu trong bụng Long Quân, làm sao biết Long Quân tìm ta đến để làm gì!”
Lời này của hắn làm cho sắc mặt Thái Hồ Long Vương trắng bệch, trừng lớn long nhãn liều mạng nháy mắt ra dấu, tiểu súc sinh dám nói lời châm chọc, cũng không sợ Long Quân nổi giận băm hắn làm lươn viên!! (cá viên tôm viên thì ta ăn rồi, chỉ có lươn viên chưa từng thử, hổng biết ngon không *chép chép miệng*)
Hóa Xương kia hoàn toàn không nhìn Thái Hồ Long Vương, liều mạng trừng Ngao Ân, khí thế ngược lại cũng không kém.
Ngao Ân cũng không tức giận, nâng tay chống má, nghiêng người dựa vào bàn, một bộ biếng nhác.
“Vậy bản quân hỏi ngươi, ngươi lệnh cho Thuỷ tộc bốn phía trong khu vực Thái Hồ phải dâng cống bảo vật, hạn trong ba ngày, nếu không sẽ đem tất cả ngư tinh thủy quái trong đầm hồ này đều đuổi đi. Có việc này hay không?”
Hóa Xương nháy mắt mấy cái, cũng không do dự, cứng rắn trả lời: “Xác thực có việc này!!”
Thái Hồ Long Vương thầm kêu không tốt, vội vàng tiến lên phía trước bẩm báo: “Long Quân dung bẩm, đứa cháu này của ta nghe nói Tứ Độc Long Thần đến Thái Hồ làm khách, nghĩ muốn tập hợp nhiều bảo bối hiến lên Long Quân, tỏ chút lòng thành (sặc, cướp đồ của người ta đem tặng người khác để tỏ lòng thành, đúng là chỉ có dượng cháu Thái hồ Long Vương mới làm được *cười lạnh*)! Nhưng mà đứa cháu này của ta cũng không phải là thật sự tính đuổi Thuỷ tộc đi, chỉ đe doạ mà thôi! Việc này tuy là Hóa Xương không đúng, nhưng thỉnh Long Quân nể tình Hóa Xương là biểu ca của Thiện Nhi, bỏ qua một lần!” (mắc gì phải nể mặt ả ta *hừ lạnh*)
Ngao Ân ánh mắt khép hờ, cầm chung trà lên, dùng nắp chung nhẹ nhàng gạt lá trà sang một bên, bâng quơ nói: “Vậy là ngươi muốn ta vì tình riêng mà làm trái phép tắc?”
“Tiểu thần không dám!” Thái Hồ Long Vương nhất thời không biết trả lời như thế nào, Ngao Ân xem ra thái độ tùy ý, nhưng mỗi lời nói cử chỉ toàn bộ nhắm vào điểm mấu chốt, làm cho hắn không cách nào ứng phó, lúc này nếu che chở Hóa Xương, sẽ bị hiềm nghi bao che khuyết điểm, càng khó bảo đảm sẽ không rước lấy tội đồng mưu, ví như quân pháp bất vị thân (vì việc nước quên tình nhà; vì đại nghĩa không quản người thân), Hóa Xương này lại là cháu ruột của phi tử mà hắn yêu thích nhất, làm sao bỏ được?
Nhìn hắn ở vào thế khó xử, Hóa Xương kia ngược lại có chút khí phách, thắt lưng ưỡn thẳng một cái, kêu lên: “Một người làm một người chịu, Long Quân nếu muốn trách tội, thì cứ nhằm vào Hóa Xương là được! Cần gì làm khó dượng?!”
Thái Hồ Long Vương vừa nghe lại càng sốt ruột, vốn biết Tứ Độc Long Thần chẳng những hỉ nộ vô thường, hơn nữa có thù tất báo, hắn một con lươn tinh nho nhỏ thế nhưng nói chuyện không xem tình huống, nói những lời như vậy không phải là tự tìm cái chết sao? (cái đồ điếc không sợ súng)
Trong phòng im lặng như tờ.
Ngao Ân không thấy giận dữ, ánh mắt quan sát Hóa Xương trở nên khá lạnh lùng sắc bén.
Hóa Xương dù có một hai phần ngạo khí, cũng không chống đỡ nổi ánh mắt giống như thiên đao vạn quả (chém ngàn đao, lóc vạn miếng thịt)đang phóng tới kia, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu da thịt, trực tiếp cắt vào chỗ sâu nhất trong xương cốt, sau đó róc ra.
Đối phương rõ ràng chưa nói một lời, nhưng áp lực ngưng tụ bốn phía lại giống như có vạn cung tề dẫn (vạn cây cung giương dây lên), nhắm ngay toàn thân trên dưới của hắn. Chỉ cần di chuyển một cái, vạn tiễn xuyên thân (vạn mũi tên xuyên qua người).
Dần dần, mồ hôi theo trán chảy xuống, sau đó cảm thấy họng rát lưỡi khô, đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, cả người mồ hôi đã ra như tắm.
Thế mà Ngao Ân lại chỉ chậm rãi uống hết nước trà, nhẹ nhàng đặt cái chung lại lên bàn, ngọc lưu ly đập vào đá phỉ thúy, “cạch!” một tiếng lanh lảnh, không nhẹ không nặng, song nghe vào tai Thái Hồ Long Vương cùng Hóa Xương lại như có cự thạch nện xuống, làm người ta kinh hồn bạt vía.
“Bản quân không có ý gây khó dễ, việc này ngươi tuy không đúng, nhưng chưa tạo thành sai lầm lớn, nếu đã đồng ý gánh chịu, cũng coi như ngươi sẵn lòng hối lỗi. Ngươi hãy trở về, hướng Thuỷ tộc bốn phía nhất nhất tạ lỗi.”
“Đa tạ Long Quân khai ân!!” Thái Hồ Long Vương vốn tưởng rằng lần này không thể cứu vãn, bây giờ sự việc có đường sống, cuống quít tạ ơn, thấy Hóa Xương vẫn sững sờ tại chỗ, vội vàng đẩy đẩy hắn, “Còn không mau tạ ơn Long Quân ân điển?!”
Ngao Ân lại phất tay một cái: “Khoan hãy cảm tạ ta. Hành động việc làm của Hóa Xương làm Thuỷ tộc tứ phương bị quấy nhiễu rất nhiều, sau khi trở về, đem tất cả bảo vật đã được cống nạp hoàn trả lại gấp đôi, dù cho còn chưa đưa tới, cũng phải tặng ba đấu ba thăng vàng để bồi thường.”
Thái Hồ Long Vương rất đỗi giật mình, nghĩ Trừng Hồ nho nhỏ kia của Hóa Xương làm gì có nhiều bảo bối vàng bạc? Nói đến cùng còn không phải do hắn bồi thường thế, bốn bề Thái Hồ đầm sâu hồ rộng ngân hà dày đặc, một lệnh này ban xuống, chỉ sợ là phải đem tài bảo được cống dâng cho hắn bao năm qua toàn bộ đều trả lại, nói không chừng còn phải bù thêm vào!
Có thể tưởng tượng hiện giờ hắn cùng với Hóa Xương coi như là cá nằm trên thớt, làm sao có khả năng từ chối, thế nên khuôn mặt giống như ăn mười cân hoàng liên, ngay cả âm thanh đáp ứng cũng đều trở nên vô lực.
Ngao Ân sau khi phân phó xong, ngẩng đầu nhìn quang sắc trong nước, rồi mới nói: “Canh giờ hãy còn sớm, bản quân về phòng tạm nghỉ một lát, khi vãn yến bắt đầu không cần đến mời, bản quân sẽ tự mình đến.” Nói xong nhổm người ra khỏi điện.
Đợi hắn đi xa, sóng nước trong Thiên điện này giống như mới từ từ chảy xuôi một lần nữa, Hóa Xương chỉ cảm thấy thần kinh buộc chặt đến giờ đột nhiên buông lỏng, cả người mệt mỏi không còn chút sức lực nào, giống như bị rút hết xương cốt yếu ớt ngã trên mặt đất.
Hắn tựa hồ được tha thứ, nhưng mà trừng phạt lại cũng nghiêm khắc, thậm chí ngay cả người bảo đảm như Thái Hồ Long Vương cũng rước lấy tội liên đới, như thế ân uy cùng thi (ân huệ và uy nghiêm cùng thi hành), ra oai quyết đoán, không cho phép hắn không phục tùng ngay tại chỗ.
Thái Hồ Long Vương còn đang tính toán bản thân rốt cuộc phải nhả ra bao nhiêu vàng bạc mới có thể dẹp yên chuyện này, nhìn thấy Hóa Xương, nhịn không được đạp hắn một cước: “Nghiệt súc! Ai ngươi không chọc, lại đi trêu vào Ngao Ân kia?! Phải biết tứ độc thuỷ vực, có ai không biết Long thần này không dễ ở chung, ai dám đi chọc vào hắn?! Ngươi giỏi rồi, dám ở dưới mí mắt hắn gây sự?”
Hóa Xương lặng yên một lúc lâu, bỗng nhiên toát ra một câu: “Hắn thất thường như thế, nhất định làm khổ biểu muội …” Hắn nhào đến ôm lấy chân Thái Hồ Long Vương, cầu xin “Dượng! Cầu ngươi đón biểu muội về Thái Hồ đi!”
“Hoang đường!!” Thái Hồ Long Vương long nhãn trừng trừng, một cước đá văng hắn.
Trở thành Tứ độc Long Phi là chuyện vinh quang cỡ nào, các Long Vương khác vắt óc tìm mưu tính kế muốn đưa nữ nhi đến bên cạnh Ngao Ân, hắn sao lại có thể đem nữ nhi đón về Thái Hồ?!
Hóa Xương chân thành thề thốt: “Nếu có thể đón biểu muội trở về, Hóa Xương nguyện cưới nàng làm vợ!”
Thái Hồ Long Vương khịt mũi khinh thường: “Ngươi là cái thá gì? Hắn là Long thần trên trời, ngươi chẳng qua chỉ là con lươn đầy bùn dưới đáy nước! Sao có thể so sánh?! Thiện Nhi ở bên cạnh hắn cẩm y ngọc thực, phong hiệu chính là tước vị Long Phi, có lý nào lại rời đi? Hoang đường!”
“Nhưng, nhưng ta là thật lòng với biểu muội!”
Thấy Hóa Xương vẫn chưa từ bỏ ý định, Thái Hồ Long Vương nổi giận mắng một câu: “Cái tên gia khỏa không nên thân!!” liền cũng không để ý tới hắn nữa, phẩy tay áo bỏ đi.
Lại nói Ngao Ân rời khỏi Thiên điện, Thái Hồ Long Vương an bài cho hắn hiển nhiên không phải là phòng dành cho khách, mà là tây điện, vốn chính là khuê viện của Long Phi Thiện Nhi, phải là đi thẳng một đường, nhưng Ngao Ân lại rẽ phải ngay tại ngả rẽ chính giữa hành lang, đi thẳng đến phương hướng phòng khách.
Cách cửa phòng liền nghe thấy tiếng ngáy trầm thấp bên trong, Ngao Ân nhếch khóe miệng lên, mắt hạnh hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng thân hình nằm nghiêng đưa lưng về phía cửa giống núi cao hùng tráng trùng điệp, hô hấp phập phồng tố cáo với người tới y đang ngủ say một mình.
Nhìn y ngủ thoải mái như thế, Ngao Ân nhịn không được nhủ thầm, xem ra người nọ là hoàn toàn không quan tâm người bên ngoài gièm pha, cũng chỉ có hắn người làm chất nhi này trong lòng sinh ra bất bình mà thôi … Hừ! Nghĩ đến Thái Hồ Long Vương kia cư nhiên sau khi hắn nghiêm khắc cảnh cáo vẫn dám tỏ thái độ cho Nhị thúc xem, vơ vét vàng bạc của hắn cũng bất quá là trừng phạt nhỏ mà thôi!
Lặng lẽ dò dẫm đi tới, cởi ngoại bào, tháo giày, trèo lên giường.
Hải long ở trong nước muốn vô thanh vô tức (không một tiếng động)quả thực là việc dễ dàng, tiến vào trong chăn cảm giác được cơ thể bên trong toàn thân tỏa ra hơi nóng ủ ấm đệm chăn cả giường đến khá là thoải mái, tay ở dưới chăn di chuyển, từ sườn nam nhân vòng qua đằng trước đem người ôm lấy.
Động tác tuy nhẹ nhưng vẫn đánh thức nam nhân đang ngủ say.
Hắc Long Vương tỉnh ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, ngửi được một mùi quýt thơm ngát, không khỏi thả lỏng tinh thần, nỉ non nói: “Ngao Ân … là ngươi a …”
Ngao Ân trong lòng không khỏi tràn đầy vui mừng, cọ mặt trên tấm lưng dày rộng của Hắc Long Vương, không mềm mại như nữ tử, nhưng lại giống như một tấm sắt quấn vải nhung trong cứng ngoài mềm, rất có xúc cảm.
Vô cùng thích thú đưa tay sờ soạng, cũng không để ý đến việc sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của người nọ.
“Đừng phá! …” Thân hình cao lớn lật một cái, lại đem hắn đặt ở phía dưới, suýt nữa đem không khí trong l*иg ngực hắn toàn bộ vắt sạch, giãy dụa không có kết quả, chỉ có thể vừa âm thầm tự kiểm điểm, vừa nhắm mắt, nghe tiếng hít thở phập phồng có quy luật trên đỉnh đầu, từ từ thϊếp đi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Độc Long Quân
- Chương 20